“Thật ra đã mua cái gì? Đừng nói anh muốn nói mình rất có tiền nhé, anh chẳng qua chỉ là một tên bám váy vợ anh mà thôi.” Tống Văn Văn khó chịu nói một câu.
Cái tên không biết trời cao đất rộng này đúng là không nể mặt Triệu Hải chút nào.
Triệu Hải cũng không cười nữa, cảm thấy rất bất mãn và không vui.
Tốt xấu gì mình cũng đã cho anh ta một cơ hội, anh ta không biết ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như vậy nữa?
Chỉ với thân phận ở rể của anh ta, dựa vào cái gì mà dám ra vẻ thanh cao chứ?
Nghèo chính là nghèo!
Suy cho cùng chỉ là một tên vô dụng thôi!
“Lý Phàm, tôi khuyên anh vẫn nên nghĩ cho kỹ, về bàn lại với Cố Họa Y. Hai anh em chúng ta so đo cái gì, sau này cần thì nhớ đến cửa hàng của tôi là được, chức trưởng nhóm này sẽ luôn giữ lại cho anh.” Triệu Hải cười, uống một ngụm rượu vang đỏ, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, không chút khách sáo ném cho Lý Phàm, như đang bố thí cho ăn mày vậy.
“Được rồi, chúng ta cũng chơi xong rồi, đến Quan Nhân Đường ăn cơm thôi.” Triệu Hải cười nói, không thèm để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Lý Phàm lúc này.
Mọi người cũng đứng lên theo, hoàn toàn cảm thấy bất mãn với Lý Phàm, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
Tên ngu ngốc này thật sự quá ngu.
Cơ hội tốt như vậy mà không biết quý trọng.
Cả đời không có tương lai, chỉ có thể bám váy đàn bà thôi, sau hôm nay nhất định phải vạch rõ giới hạn với Lý Phàm mới được.
Mọi người đều thầm nghĩ như vậy.
Lý Phàm rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đứng dậy đi theo.
Thật ra tôi đã mua lại Spa Đình Mỹ rồi, vì sao các người không cho tôi nói xong chứ?
Vừa ra khỏi cửa, bãi đỗ xe.
Triệu Hải chạy chiếc GTR của mình ra ngoài, chiếc xe này rất đắt, giá khoảng từ ba đến sáu tỷ!
Vừa chạy ra đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người!
Thật đẹp quá!
Đặc biệt là Tô Nhã, Tống Văn Văn và mấy cô bạn nữ, ai cũng nhìn chằm chằm!
Nhưng chiếc xe này chỉ chở được hai người, cho nên ghế lái phụ kia lập tức trở thành thứ để mấy cô gái tranh giành.
Đương nhiên Triệu Hải nhìn ra suy nghĩ trong lòng mấy cô gái này, cười nói: “Ai muốn ngồi xe tôi đi nào?”
“Tôi!”
“Tôi tôi tôi!”
Mấy cô gái vội vàng chạy đến ghế lái phụ, thậm chí còn ra tay đánh nhau.
Cuối cùng, Triệu Hải nhìn Tô Nhã, nói: “Tô Nhã lên đi, tôi chở cô đi.”
Lúc trước anh ta cũng có chú ý tới Tô Nhã, chơi đùa một chút cũng chẳng sao.
Tô Nhã thầm thấy đắc ý, vênh váo đi trên giày cao gót ngồi vào trong xe.
Mấy cô gái khác lập tức tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ và ghen tị.
Sau đó, Triệu Hải cười nói: “Vậy tôi đi trước nhé, mọi người có xe thì chở nhau đi.”
Một lát sau, không ít người đều chạy xe ra từ bãi đỗ xe, xe tốt nhất là Mercedes E của Thẩm Dương, anh ta chở ba cô gái, trong lòng rất vui vẻ.
Chỉ có Lý Phàm đứng một mình ở bên đường, không ai muốn cho anh đi nhờ xe.
Triệu Hải ngồi trong xe, cười như không cười nhìn Lý Phàm: “Lý Phàm, anh không chạy xe đến à?”
“Anh ta làm gì có xe chứ, đi bộ qua đó, thôi, kệ anh ta, anh Hải, chúng ta đi trước thôi, để anh ta tự bắt xe đi.”
“Ha ha, Lý Phàm, đừng nói xe mà anh cũng không mua nổi nhé?”
“Thật quá vô dụng, sống ở nhà họ Cố nhiều năm như thế mà không mua nổi một chiếc xe.”
“Haiz, đúng là không phải người cùng đường, còn tưởng anh ta ăn bám thoải mái lắm chứ.”
Mọi người cười khẩy nói.
Triệu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, lấy ba trăm nghìn từ trong ví ra ném cho Lý Phàm như bố thí, còn nói: “Cho anh tiền bắt xe, dù sao cũng là tôi mời, không thể để anh tốn tiền được.”
Dứt lời, anh ta “brừm brừm” khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Sau đó, mấy chiếc xe cũng chạy theo thứ tự.
Trên cả con đường đều là tiếng cười vang và khinh bỉ của bọn họ.
Lý Phàm thì chẳng thèm để tâm, anh không muốn so đo trên vấn đề mua xe.
Vừa định đi bắt xe, đột nhiên có một giọng nam vô cùng cung kính vang lên sau lưng.
“Cậu Lý, cậu cũng ở đây ạ?”
Nghe thấy tiếng gọi, Lý Phàm quay đầu nhìn sang, thấy Kiều Chính Long dẫn mấy vệ sĩ mặc vest đen đi nhanh tới.
Ông ta cung kính đứng trước mặt Lý Phàm, nhếch miệng cười nói: “Cậu Lý, thật trùng hợp quá.”
“Ừm.” Lý Phàm gật đầu, không nói gì nhiều.
Kiều Chính Long thấy rất hoảng hốt, chuyện Vương Hàn Siêu lần trước, cậu Lý không so đo với ông ta, ông ta vẫn luôn băn khoăn, muốn tìm cơ hội bù đắp.
Không ngờ hôm nay lại gặp cậu Lý ở đây.
“Ông có chạy xe đến không?” Lý Phàm đột nhiên hỏi.
Kiều Chính Long nghe vậy thì cười nịnh hót: “Có có, cậu Lý muốn đi đâu, tôi tự đưa cậu đi.”
Sau đó, Kiều Chính Long đích thân dẫn Lý Phàm đi đến bãi đỗ xe, cho mấy đàn em đợi ở đây.
Mà cùng lúc đó, ngoài cửa quán, bạn gái Triệu Di Giai của Vương Siêu ôm một ông chú trung niên béo ú đúng lúc bước vào.
Cô ta thoáng nhìn qua, thấy được bóng lưng của hai người bên kia.
Trông rất quen mắt.
“Sao trông giống Lý Phàm vậy nhỉ?” Triệu Di Giai thầm thấy khó hiểu.
Đặc biệt là một bóng lưng khác, sao cảm thấy giống ông chủ Kiều Chính Long của phòng hòa nhạc Vienna thế!
Lúc trước Triệu Di Giai từng làm nhân viên phục vụ cho phòng hòa nhạc Vienna, từng may mắn được gặp Kiều Chính Long, nhớ vẻ ngoài của đối phương.
Đó là ông chủ của Vienna, còn là một trong Tứ Hùng của thế giới ngầm ở Hán Thành, trong giới xã hội đen được gọi là Kiều Gia!
Lý Phàm ở cùng Kiều Chính Long?
Là mình cả nghĩ quá rồi sao?
Triệu Di Giai lắc đầu một cái, sau đó ngọt ngào ôm ông chú đi vào quán, cũng không để bụng chuyện này.
Bên này, Kiều Chính Long dẫn Lý Phàm đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, Lý Phàm lại không đi lên.
“Xe sang nhỉ, Bentley Flying Spur kiểu mới nhất, còn là phiên bản đặc biệt, mười lăm tỷ?”
Lý Phàm cười nhìn chiếc Bentley màu xanh dương đậm, trong lòng thấy hơi thích.
Anh cũng là một người yêu xe, dưới hầm để xe của anh trong biệt thự cao cấp Long Môn có hơn trăm chiếc siêu xe đủ kiểu dáng.
Nhưng bây giờ không có cơ hội nữa rồi.
Kiều Chính Long đỏ mặt giải thích: “Cậu Lý thật có mắt nhìn, đây đúng là Bentley Flying Spur, bản đặc biệt, vừa đúng mười lăm tỷ luôn.”
Nói xong, ông ta thấy Lý Phàm nhìn chằm chằm xe một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ thích thú, vội vàng nói: “Nếu cậu Lý thích, tôi sẽ tặng chiếc xe này cho cậu.”
Nghe vậy, Lý Phàm lắc đầu nói: “Không cần, quân tử không cướp đồ tốt của người khác, chiếc xe tốt như vậy không thích hợp với thân phận của tôi, đi thôi.”
Kiều Chính Long gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ rõ.
Ông ta thấy rõ ánh mắt lúc nhìn chiếc xe của người đàn ông.
Xem ra phải tìm cơ hội tặng chiếc xe này cho cậu Lý, không thể để anh thấy bất mãn được.
Lý Phàm ngồi vào xe, Kiều Chính Long đích thân lái xe, hơi lo sợ, dù sao người ngồi xe cũng là cậu Lý, cậu chủ nhỏ của Tiền lão.
Ông ta sử dụng kỹ thuật lái xe mười mấy năm, cố giữ sự vững vàng suốt dọc đường, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ lo Lý Phàm sẽ bị xóc nảy.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến Quan Nhân Đường.
Xe đỗ lại ở bãi đỗ xe, Lý Phàm bước xuống, cười nói với Kiều Chính Long: “Lái xe không tệ.”
Kiều Chính Long vội cúi đầu khom lưng.
Nói xong, Lý Phàm sải bước đi về phía trước, vừa đi được mấy bước đã gặp Triệu Hải.