“Vương phi cẩn thận!” Ninh Viễn cầm kiếm chắn trước mặt Tô Vân Thanh.
Mà ánh mắt của con sói nhìn Ninh Viễn vô cùng hung ác, nhe răng trợn mắt với hắn.
Tô Vân Thanh có thể cảm nhận được con sói này không có ý công kích hắn, vì thế lướt qua Ninh Viễn, đi tới trước mặt nó.
Ánh mắt nó lại nhu hòa một lần nữa.
Thậm chí khi Tô Vân Thanh đi qua, con sói còn chủ động đưa đầu tới trước mặt Tô Vân Thanh, để Tô Vân Thanh vuốt ve.
Nhìn con sói này chỉ giống một chú chó nhỏ, một chút sợ hãi Tô Vân Thanh cũng không có, duỗi tay xoa lên lớp lông xù trên đầu của nó, cảm thấy cực kì thích.
Sói đen vươn đầu lưỡi, liếm lòng bàn tay Tô Vân Thanh, lại dùng thân mình khổng lồ cọ đùi hắn.
Tô Vân Thanh thật thích con sói này, cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.
Thân hình nó to như vậy đem về cũng không tốt, hơn nữa dù nó không có ác ý với hắn, nhưng nếu nó làm tổn thương người khác thì sao?
Thôi, mang về vương phủ là chuyện không thể.
Quyết tâm, Tô Vân Thanh xoay người bước tới xe ngựa, mệnh lệnh nói: “Vòng qua nó, hồi phủ.”
Sói đen ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Chờ xe ngựa đi qua khỏi nó, sói đen không cam lòng chân bị thương vẫn cố bước đi tới.
Chân sau không ngừng nhỏ huyết, rơi xuống mặt đất khô lại, để lại một vết dài ở trong rừng.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, Tô Vân Thanh hỏi Ninh Viễn đang ở phía ngoài: “Nó còn đi theo sao?”
“Bẩm Vương phi, con sói kia vẫn luôn ở phía sau xe ngựa không xa, nếu Vương phi lo lắng, thuộc hạ có thể giết nó.” Ninh Viễn cho rằng Tô Vân Thanh sợ hãi.
Tô Vân Thanh vội nói: “Đừng tổn thương nó, chỉ cần dọa một chút, làm nó đừng đi theo nữa là được.”
“Vâng.”
Ninh Viễn cầm kiếm, chặt đứt mấy thân cây trong rừng, chặn đường đi của sói.
Nó nhìn Ninh Viễn gào rống, nhảy một cái, nhảy vọt qua khỏi đống cây chặn trước mặt.
Tô Vân Thanh thò đầu ra cửa sổ xem thử, sói đen nhìn thấy hắn lập tức dừng bước, quỳ hai chân trước xuống, thấp giọng nức nở.
“Đừng đi theo, trở về đi.” Tô Vân Thanh không biết nó nghe có hiểu hay không.
Ánh mắt sói đen cực kì ủy khuất, nghển cổ thét dài, phát ra thanh âm “Ngao ô ô”.
Thả màn xe xuống, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, sói đen không chạy theo kịp.
(Tôi sẽ không nói wattpad.vn và truyenkk reup truyện của tôi đăng ở webtruyen đâu nha)
Sau khi về vương phủ, thấy Mặc Ly dựa vào khung cửa Phượng Thanh Uyển chờ Tô Vân Thanh trở về.
“Tiểu Thanh Nhi, ngươi sẽ không thích tên vương gia kia đi? Hôm nay ta nhìn thấy hai ngươi ân ái!” Mặc Ly không hề che dấu sự ghen tuông trong lời nói.
Tô Vân Thanh nhìn bốn bề vắng lặng, đá vào chân Mặc Ly một cái: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và hắn ân ái, là do ta diễn ngươi nhìn không ra thôi?”
Mặc Ly lắc mình trốn đi, đang muốn cười nói lại, thì sắc mặt bỗng cứng đờ nhíu mày hỏi: “Hôm nay ngươi đi đâu?”
“Không đi chỗ nào hết, ở tướng phủ nói chuyện với cha nương xong thì trở về.” Tô Vân Thanh kỳ quái nhìn hắn.
“Vậy tại sao trên người của ngươi lại có hơi thở của ma tộc?” Mặc Ly nhẹ ngửi, loại khí tức này hắn quá quen thuộc, đúng là hơi thở của Mặc Hoa cháu trai hắn.
Hắn vừa mới giao thủ với Mặc Hoa, lần này lại để cho tiểu tử kia chạy thoát.
Chỉ cần Mặc Hoa còn ở đây một ngày, hắn sẽ không chiếm được chị vị ở Ma Tôn.
Trăm ngàn năm tới, tu vi thiên phú của Mặc Hoa sẽ cao nhất ma giới, chờ hắn trưởng thành, sẽ không thể làm gì được hắn.
“Trừ ngươi ra ta còn biết ai là người của ma tộc chứ? Thấy cũng chưa thấy qua, đừng nghi thần nghi quỷ, mau giúp ta một chuyện, đem nước trà tối hôm qua đổ đi, hiện tại ta không tiện đến Khô Nguyệt lâu.” Điều làm Tô Vân Thanh lo lắng trước mắt là sợ bị Tiêu Lăng Vũ biết chuyện hắn hạ dược.
Hiện tại hắn chỉ là một phàm nhân, đấu không lại người của hoàng tộc.
Mặc Ly nghĩ nghĩ, có lẽ là do hắn vừa đánh nhau với Mặc Hoa, Tô Vân Thanh dính được hơi thở từ tên người hắn, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Được được được, ta đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của tiểu Thanh nhi giao, ai kêu ta thích tiểu Thanh Nhi ngươi như vậy đâu?” Mặc Ly muốn sờ vào mặt Tô Vân Thanh, lại bị Tô Vân Thanh hất ra.
“Dơ bẩn, mau đi đi!"
Ngay sau khi trở về, Tiêu Lăng Vũ mang theo một bạch y hòa thượng tới.