Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 126: Cầu xin anh



Ed: Nguyễn Trần Thùy Dương
Beta: NhoxPanda2

Gật gật đầu, thì ra là không phải Mạc Hân Vi. Vậy quá tốt rồi, cô vừa đúng có thể đi theo. Hàn Thất Lục không được, không phải còn có Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ sao? Hai người kia thoạt nhìn nếu so với Hàn Thất Lục đáng tin rất nhiều.

"Tôi cũng phải đi!" Tại Hàn Thất Lục chuẩn bị xoay người rời đi, An Sơ Hạ lại giữ chặt tay anh nói: " Thất Lục đại thiếu gia, người mang tôi đi theo với! Tôi ở nhà thực cực kỳ nhàm chán, cầu xin anh..."

Nhìn xem, với lời thỉnh cầu này, Hàn Thất Lục không có lí do để không đáp ứng! Tin tưởng tràn đầy cô nhìn Hàn Thất Lục nháy nháy mắt a. Nhưng kết quả lại để cho cô thất vọng.

"Cô đúng là ngốc cứ ở nhà mà ôn bài đi, để đạt điểm tuyệt đối. Sức của chúng tôi không dám trèo cao với người khác được." Anh làm bộ muốn bỏ đi, lần này An Sơ Hạ quyết không cho Hàn Thất Lục đi. Tình hình hiện tại là không phải bọn họ không thể trèo cao với tới cô, mà là đang khinh bỉ cô.

Anh đứng lại!

"Tôi cứ muốn đi đấy." Câu nói này từ trong miệng người khác nói ra thì ý tứ cũng chỉ là muốn đi, nhưng từ miệng An Sơ Hạ nói ra lọt vào tai Hàn Thất Lục, như thế nào lại có cảm giác như đang làm nũng? Cảm giác sai sao?

Ánh mắt chăm chú nhìn An Sơ Hạ thật lâu sau, Hàn Thất Lục lạnh lùng ném ra một câu: "Cô biết chơi bowling sao? Sẽ liền mang cô đi. Hẳn không... Vẫn lại là ngoan ngoãn ôn tập đi thôi."

"Biết! Đương nhiên biết! Đần độn mới không biết a!" Cô không nói hai lời đã nói biết thì nhất định chơi được. Thật ra thì bowling loại này cô chỉ mới thấy từ trên TV phim thần tượng xem qua như vậy mấy lần, cũng chỉ là như thế vài lần mà thôi. Hình như là từ... xem Mưa Sao Băng? Không không không, bất kể thế nào, tóm lại hiện tại có ngốc mới nói không biết.

Đến lúc đó giống như cô thông minh hoàn toàn có thể phát huy thôi! Hơn nữa cùng lắm thì đến lúc đó cô nói tay chuột rút đột nhiên không thể chơi không được sao? Dù sao đối phó trước đã, trước có thể đi rồi nói sau!

Nhìn cô trả lời với bộ dáng đầy tự tin, Hàn Thất Lục còn tưởng rằng cô thật sự biết chơi. Vì thế cũng rất miễn cưỡng đồng ý, thật ra thì trong lòng anh vốn là có tính toán mang cô đi, trước cũng đã sớm cùng bọn họ nói sẽ dẫn người tới chơi. Chỉ là ai biết buổi sáng hôm nay hai người bọn họ lại gây gỗ. Tựa hồ mỗi lần có phần tiến triển liền cãi nhau, thật sự là làm cho người ta... Đau đầu a.

Tại sao họ lại phải cãi nhau? Mỗi lần cô đều bày ra bộ mặt cười tít mắt như không có chuyện gì xảy ra vậy? Cô ta bị đãng trí à?

"Vậy tôi đi trước chuẩn bị!" Cô vẫn quyết định chuẩn bị cho thật tốt, trở về phòng cô liền lên mạng điều tra trên Bách Khoa, để xem hướng dẫn làm sao chơi bowling, chơi như thế nào. Cô là một thiên tài, sẽ biết chơi bowling?!

"Đợi một chút!" Hàn Thất Lục đặt tay lên áo cô, sau đó đặt vòng tay lên hai vai bắt buộc cô đối diện anh.

Chẳng lẽ anh đã hối hận rồi hả? Là anh vừa bảo cái gì biết chơi bowling sẽ mang cô đi? Kia làm sao bây giờ? Viên tỷ khẳng định hẳn không để cho cô đi làm thêm! Nếu Viên tỷ không cho, thì chắc chắc chú Hàn kia cũng sẽ không để cho cô đi. Tự do của cô cũng đừng nhắc đến nữa?

"Thất Lục đại thiếu gia, van cầu anh cho tôi đi đi mà! Tôi đời này còn không có..." Không xong, thiếu chút nữa nói lỡ miệng! Cuống quít sửa lời nói: "Tôi hôm nay cực kỳ rãnh rỗi nha, anh coi như làm phước giúp tôi đi..."

Đây là muốn gì? Hàn Thất Lục tuy nhiên cực lực khống chế được chính mình, đúng là khóe miệng vẫn lại là nhịn không được giật giật vài cái, lần này đến chân mày cũng thoáng run lẩy bẩy.

"Tôi không nói không mang theo cô đi." Vừa dứt lời chỉ thấy An Sơ Hạ lập tức lộ ra một bộ mặt biểu tình 'Vậy anh gọi tôi lại làm gì'. Thấy cô lộ ra loại vẻ mặt này, Hàn Thất Lục đành phải tiếp tục nói: "An Sơ Hạ, cô bị chứng dãng trí hay sao?"