Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 184: Tiểu thư, ta nhìn trúng cô



Editor: ThuỳLinh
Beta: NhoxPanda2

Hàn Thất Lục mí mắt giựt giựt, này nha đầu chết tiệt kia, cũng thật là cho anh tìm việc! Nguyên bản vẫn còn muốn tìm nơi yên lặng nhớ lại hồi ức bi ai của mối tình đầu. Kết quả nha đầu này vẫn cứ để anh từ thất tình trong vực sâu mạnh mẽ nhảy vào một cái khác càng sâu hơn vực sâu. Cô thật biết phá hoại ha?

Anh thấy buồn cười, nhìn An Sơ Hạ dáng vẻ uống say, cũng thật là... Có như vậy một điểm bình thường nào của con gái. Ngẩng đầu nhìn quán bar xem nơi nào đó có đồng hồ điện tử, ba giờ rưỡi, thời gian này trong nhà mẹ bình thường đều ở nhà viết bản thảo. Suy tư xong, anh vẫn quyết định đem cô lặng yên đến khách sạn.

Không tiếp tục để An Sơ Hạ khóc rống, Hàn Thất Lục chặn ngang đem cô bế lên. Tay trái kéo đầu của cô cùng lưng, tay phải cẩn thận mà ngăn cản chân cô, cái tư thế này cũng không làm cô lộ hàng, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

"Lăng Hàn Vũ, tiểu tử kia tôi sẽ tự mình giải quyết, còn cậu, xem như cái gì cũng không phát sinh. Nếu như hắn ngày mai chạy thoát, cậu cũng xong đời." Lưu lại một câu nóilạnh băng như vậy, Hàn Thất Lục ôm An Sơ Hạ hướng về cửa Atlantis.

Hai người ngăn cản An Sơ Hạ ở cửa lúc nãy là nhìn thấy An Sơ Hạ bị Hàn Thất Lục ôm liền giật mình. Lạnh lùng nhìn một chút, anh biết cô có thể đi vào nhất định không dễ dàng, bờ môi hé mở: "Sau này gặp cô ấy, đến đây phải cung kính như nhìn thấy tôi".

"Vâng! Thiếu gia!" Nghiêm túc cẩn thận nhìn cái kia sắc mặt nữ sinh hồng thuận vài lần, cúi đầu xuống. Trong đầu tỉ mỉ mà đem dung nhanh nữ sinh ghi nhớ, mấy cái dồn dập ở trong lòng nhắc nhở chính mình. Nữ sinh này sau này tuyệt đối không thể đắc tội.

"Thả tôi xuống! Anh mau thả tôi xuống! Tôi muốn đem Lăng Hàn Vũ, tên khốn kiếp kia ăn tươi nuốt sống. Tiền của tôi không vui." Cô nói ra làm cho Hàn Thất Lục hơi nhướng mày. Tiền? Cô rất cần tiền sao? Cha tôi không phải cho cô một tấm thẻ, cô còn muốn tiền làm cái gì?

"Thả tôi xuốnggg..." Cô bắt đầu uốn éo người, trong lúc vô tình lại đụng phải nơi nào đó của anh. Sắc mặt rùng mình, anh ôm cô hướng đi bên cạnh bãi đậu xe dưới đất. Sau một phút, một chiếc xe thể thao màu xanh lam từ bên trong chạy như bay xuất hiện, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Atlantis bên trong, âm nhạc khuấy động. Khi Hàn Thất Lục đến lập tức được đổi thành nhạc êm dịu. Bởi vì Hàn Thất Lục không thích ồn ào, coi như là uống rượu cũng không yêu thích bị làm phiền, vì lẽ đó mỗi khi Hàn Thất Lục tới nơi này, nhạc nhảy đều sẽ bị đổi đi.

Âm nhạc mạnh mẽ để tâm tình của mọi người dồn dập trở về bình thường, ở đây không người nào dám tùy ý đàm luận Hàn Thất Lục cùng nữ sinh kia vừa nãy.... Bởi vì một khi bị một người nào đó nghe được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hàn Thất Lục ở bên ngoài trong lòng của người ta, đó chính là tới từ địa ngục Tu La. Chỉ là một ánh mắt đều sẽ khiến người ta sợ vỡ mật.

"Mỹ nữ, không có té bị thương chớ?" Nhíu mày, Tiêu Minh Lạc thân sĩ giống như đưa tay ra, kéo Âu Á cũng thuận thế đưa cô ta ôm vào trong lồng ngực. Cùng Hàn Thất Lục lạnh lẽo, nhưng Tiêu Minh Lạc trong mắt mọi người nổi danh lãng tử tình trường. Một cái ánh mắt, liền ngay cả nam sinh cũng sẽ bị anh làm cho đỏ bừng mặt.Duỗi ra ngón tay thon dài làm nổi lên khuôn mặt đẹp đẽ của Âu Á, mê hoặc nói rằng: "Có hứng thú theo tôi nhảy một chút sao?"

Âu Á kinh ngạc trợn mắt lên, lập tức đỏ hai má, đầu nhẹ chút lại, người đã bị anh thuận thế dẫn tới sàn nhảy chính. Hai người phối hợp ăn ý nhảy xong. Một người cổ vũ ở quán bar trêu rồi những người khác liên tục ồn ào: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Lướt nhanh mắt bốn phía, Tiêu Minh Lạc thu hồi ánh mắt, làm nổi lên khoé miệng đẹp đẽ tà mị nói rằng: "Làm sao bây giờ đây? Bọn họ để tôi hôn cô sao."

Khẩn trương cuối đầu nhìn chân mình, Âu Á trầm thấp nói rằng: "Đừng nghe bọn họ ồn ào, bọn họ chỉ là....."

"A, vậy ta sẽ không hôn, bởi vì ta muốn hôn...." Tiêu Minh Lạc bỗng nhiên cất cao giọng, thả  Âu Á trong lòng ra lớn tiếng nói: "Bởi vì ta muốn hôn, là một người khác." Hiện trường lập tức thổn thức một mảnh, bị con mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Âu Khê nhất thời cũng không biết làm sao, liên thủ cũng không biết nên để ở nơi đâu.

Mà bị Tiêu Minh Lạc đột nhiên đẩy ra Âu Á vẻ mặt âm u dị thường, đều nói Tiêu Minh Lạc đào hoa, nhưng cũng không đến nỗi, sẽ tới mức độ này chứ? Ôm cuối cùng một tia ước ao, Âu Á kéo lấy góc áo Tiêu Minh Lạc: "Tiêu thiếu gia..."

Ai biết Tiêu Minh Lạc không hề liếc mắt nhìn cô ta một chút, trực tiếp đem tay cô ta kéo ra, nhanh chân đi hướng về Âu Khê. Âu Khê giờ khắc này nhịp tim dị thường nhanh chóng, từ vừa nãy nhìn vẻ mặt tỷ tỷ Âu Á, cô ta biết tỷ tỷ nhất định yêu thích Tiêu thiếu gia, mà cô ta... Thích Hàn Thất Lục, nhưng nếu Tiêu thiếu gia đối với cô ta.... như vậy cô cũng sẽ không chú ý. Đúng, Tiêu Minh Lạc cùng Hàn Thất lục hai người đều là Long trong Long, bất kể là ai, đều không có quan hệ.

Xuất thần, Tiêu Minh Lạc đã đi tới trước mặt cô. Chậm rãi đưa tay ra nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, khom người phóng tới trước mặt, hạ xuống hôn nhẹ: "Tiểu thư, ta nhìn trúng cô."

Trong nháy mắt, hai gò má Âu Khê đỏ ửng. Nhưng Tiêu Minh Lạc khóe miệng nhất câu, con ngươi nơi sâu xa xẹt qua một ánh nhìn khinh bỉ, thả tay cô liền rời đi. Mãi đến khi người anh đã đi ra cửa lớn Atlantis, Âu Khê vẫn thất thần không phản ứng lại.

"Tiểu thư, ta nhìn trúng cô." Lời nói của anh giống ma chú, nguyền rủa giống như vậy, một lần một lần ở bên tai của cô ta bồi hồi. Tiêu thiếu gia nói, là thật sao? Kìm lòng không khỏi vui mừng, cô ta  vui vẻ nhếch lên khóe miệng, con mắt vui vẻ đều híp thành một đường thẳng, trong lòng tâm trạng nhảy nhót không ngừng. Mãi đến khi Âu Á đi tới trước mặt cô, nói khẽ với cô: "Theo ta đến phòng vệ sinh." 

Ngay sau đó Âu Á xoay người hướng phòng vệ sinh. Như vậy tiết mục mỗi lần Tiêu Minh Lạc tới nơi này đều sẽ trình diễn, nhưng là mỗi một lần đều sẽ có người mắc câu, cho tới bây giờ chưa từng có người chưa mắc phải. Cô cuối cùng đã rõ ràng rồi. Tại sao những nữ sinh kia biết rõ ràng Tiêu Minh Lạc là chơi các cô, vẫn là ý tình nguyện mắc câu, bởi vì thanh âm của anh...thật sự mê người. Bất tri bất giác, cũng sẽ bị thanh âm ôn nhu của ang đánh vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không bao giờ vươn mình!

Nhớ Âu Á thường có danh xưng là Băng mỹ nhân, lại bị thanh âm ôn hoà của anh mê hoặc. Thật là đáng chết! Đi tới phòng vệ sinh, lấy tay đặt ở vòi nước dưới, liền tự động tuôn ra nước. Nâng lên một nắm nước rơi ở trên mặt, cảm giác lạnh lẽo làm cho người cô ta lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại.

Theo một trận âm thanh giày cao gót lanh lảnh, Âu Khê thiếu kiên nhẫn nghe thanh âm của truyền tới: "Tìm tôi làm gì?" Cô còn  đang vội vã gọi người đi thăm dò số điện thoại di động của Tiêu thiếu gia đây!

Xoay người, Âu Á thật sâu nhìn Âu Khê một chút, này muội muội ngu ngốc, nhất định là rơi vào lưới. Cau mày đi tới trước mặt Âu Khê, nghiêm túc nói với cô: "Tiêu thiếu gia, hắn, không thích hợp ngươi."

Lập tức Âu Khê lộ ra một bộ mặt khinh bỉ cười: "Không thích hợp là vì tôi, hay là bởi vì chị? Chị cũng yêu thích Tiêu thiếu gia chứ? chị, làm người không thể quá ích kỷ đấy! Tiêu thiếu gia nói hắn rất yêu thích em, chị không có nghe thấy sao?"