Giương mắt lên chống lại ánh mắt Hàn Thất Lục, khóe miệng nhếch lên:""Cô ta vừa rồi kéo tay của anh, nên tôi cho cô một bạt tai. Nói cách khác... Tôi ghét cô ta đụng tay đụng chân với anh."
Không thể tưởng tượng nổi khi nghe An Sơ Hạ nói ra mấy câu không hợp với phong cách của cô như vậy, chỉ trong phút chốc, Hàn Thất lục liền thu hồi vẻ mặt lạnh lùng lại, khóe miệng không tự chủ được liền cong lên. Không chút tình cảm gì mà sánh vai bên cạnh anh và đẩy Lyla ra, anh tiến lên vài bước ôm cô vào trong lòng: "Về sau không được nói 'chúng ta ghét nhau' nếu không..... Lần sau tôi không biết mình có thể tha thứ cho cô hay không đâu."
"Vậy anh về sau cũng không được để con gái động chân động tay. Còn nữa, tôi muốn sắp xếp lại 'phòng cho tổng thống, tôi muốn anh lập tức khử trùng toàn bộ căn phòng một lần!" Cô được đà lại tiến một bước, trừng mắt nhìn Hàn Thất lục. Hàn Thất Lục không có tức giận, trái lại cười âu yếm mà xoa đầu của cô.
Nhìn thấy Hàn Thất lục tự nhiên trở nên ôn nhu như vậy, càng khiến cô hoảng sợ. Trong ký ức của cô ta, cô ta cùng Hàn Thất lục tiếp xúc tuy không nhiều lắm, chỉ là mấy lần KTV tụ hội nên có dịp tiếp xúc qua. Hai người không tính là lạ lẫm nhưng cũng không thể gọi là quen thuộc. Có thể tại hắn rất hiểu rõ, Hàn Thất lục không phải không phải là con người sẽ đối xử ôn nhu đối với một cô gái..
Ít nhất ánh mắt của anh cũng không ôn nhu như vậy... Xem ra, vị Thiếu phu nhân này, không thể coi thường.
"Thất Lục thiếu gia, thủ tục giấy tờ xe đều đã xử lý đầy đủ hết rồi, ngài chỉ cần đem chiếc xe đi là được rồi." Sau đó quay sang An Sơ Hạ mà mở miệng: "Thiếu phu nhân, vừa rồi người của tôi có đắc tội, kính xin người có thể thông cảm."
Dời ánh mắt tức giận nhìn về phía Lyla, An Sơ Hạ vừa muốn mở miệng nói mình không để ý, Hàn Thất lục trái lại bày làm ra một bộ lạnh lùng nói: "Cô ta làm vị hôn thê của tôi tức giận rồi, Đinh trợ lý, bây giờ anh cần làm gì chắc tôi không phải nói cho đúng không?"
Gật gật đầu, Đinh Ninh cười nhạt nói: "Vâng vâng, tôi biết phải làm sao rồi."
"Không!" Lyla bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, có chút run rẩy. Có được ngày hôm nay, là Hàn Thất lục cho cô, thế nhưng mà, anh dựa vào cái gì lại vì một cô gái,một câu tước đi tất cả những thứ mà cô có? Không cam lòng! Cô ta không cam lòng!
Lyla cuống quít xông lên lảo đảo quỳ gối trước mặt Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ có thể nghe rõ ràng tiếng đầu gối của lyla va chạm trên mặt đất. Tuy không vang nhưng lại rung động đến nội tâm của cô. Cô đối với hàn Thất Lục hiểu rất rõ, anh hoàn toàn có khả năng để lyla chết không có chỗ chôn. Thiếu suy nghĩ... Cô có phải hay không quá thiếu suy nghĩ?"
''Thất Lục thiếu gia cầu ngài tha cho tôi đi! Tôi không biết, vị mỹ nhân này..." Lyla chưa nói hết câu đã bị Hàn Thất Lục đẩy ngã xuống mặt đất vừa vặn đụng vào bên cạnh bậc thang. Cái trán trơn bóng bị đập vào,máu tươi trào ra.
Kinh hoảng mà nháy mắt mấy cái, An Sơ Hạ nhìn Lyla sợ hãi, Lyla mặt giống như là sắp chết. Mà nguyên nhân ngọn nghành là vì cô -An Sơ Hạ.
"Hàn Thất lục, được rồi đó. Cô ấy không có làm gì, trái lại tôi còn cho cô ấy một bạt tai." Cô nói với Hàn Thất Lục, mà Hàn Thất lục chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói gì, cũng không thu hồi lại lời nói.
Lyla do trước đó không cam lòng bây giờ lại biến thành khinh thường, hai vai run rẩy, đôi mắt hừng hừng tia lửa giận nhìn An Sơ Hạ...