"An Sơ Hạ, quan hệ của cô cùng Hàn Vũ tốt vậy sao?" Một trận gió lạnh sau lưng thổi qua, âm thanh Hàn Thất Lục từ phía sau sâu xa truyền đến.
An Sơ Hạ nhịn không được hung hăng run rẩy. Nghe được giọng Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ khóe miệng hơi hơi gợi lên, đem tay An Sơ Hạ kéo xuống, dùng hai tay xoay vai An Sơ Hạ qua hướng khác, đôi mắt khẽ nâng, thản nhiên noí: "Thất Lục."
Một bên Hàn quản gia bước lên phía trước, đi đến bên người Hàn Thất Lục, hơi hơi khom người chào: "Thiếu gia."
Lần này gặp nhau cũng không phải trùng hợp, mà buổi sáng, Hàn Lục Hải gọi cho Hàn quản gia, nói Hàn Thất lục xế chiều hôm nay phải hộ tống một nhân vật quan trọng đi dạo thành phố A.
Là trung tâm thường mại World Trade Center cao cấp của thành phố, bọn họ đương nhiên muốn đi dạo ở chỗ này. Chẳng qua Hàn quản gia vẫn không có cơ hội nói cho An Sơ Hạ, ông mỗi lần muốn nói đều bị An Sơ Hạ ngăn lại.
Kết quả là tình huống hiện tại này... Xét đến cùng vẫn là một câu: Tự tạo nghiệt...
"Anh sao lại ở chỗ này?" An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn anh, trong đầu nhớ lại chính mình vừa rồi nói 'Tuy nói oan gia ngõ hẹp, cũng không hẹp đến loại trình độ này!'
Đây không phải nâng cục đá tự đập chân mình? Làm bậy không thể sống a! Đường Oan gia hẹp như vậy! Về sau cô muốn nhớ kỹ chuyện này, nhưng anh làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Theo dõi cô sao? Đây cũng quá biến thái rồi?
Manh Tiểu Nam vẻ mặt chờ mong, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây? Thất Lục đại thiếu gia sẽ tức giận kéo tay lão đại ra phía sau, rồi hung hăng đánh vị thiếu gia đẹp trai kia? Wow! Quá mạnh mẽ rồi! Cô thích!
"Cô có thể xuất hiện ở nơi này, vì sao tôi lại không thể?" Hàn Thất Lục lạnh lùng nhìn chằm chằm An Sơ Hạ: "Xem ra, cô chơi đùa cực kỳ vui vẻ, hửm?"
Không biết vì sao cô có cảm giác như bị bắt gian tại giường. Nhưng mà, Hàn Thất Lục có phải là đang ghen không?
Nháy mắt mấy cái, cô vừa muốn mở miệng nói 'Không phải như anh nghĩ', kết quả lại nghe thấy giọng nữ ngọt ngào lọt vào tai.
"Thất lục! Cái này ăn thật ngon, aiguu~~~!" Một nữ sinh mắt xanh, trong tay cầm một cây kẹo đường lớn hồng nhạt đi bên cạnh Hàn Thất Lục. Nữ sinh có mái tóc vàng óng, đôi mắt to long lanh, rất đáng yêu. Chỉ cần là người, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đứa nhỏ này không phải người Trung Quốc...
Hàn quản gia rất nhanh đã nhớ ra vị tiểu thư này là lão gia nói 'Con gái bảo bối của tổng giám đốc trong dự án hợp tác lần này, Ba Tát Lệ tiểu thư', vì thế cung kính: "Ba Tát Lệ tiểu thư."
Chung quanh, nhiệt độ không khí kịch liệt giảm xuống, Lăng Hàn Vũ chuẩn bị xem kịch vui, Manh Tiểu Nam bị sét đánh choáng váng, An Sơ Hạ sắc mặt lạnh băng tạo thành một hình ảnh rất không hài hòa.
"Ông là ai?" Ba Tát Lệ chớp chớp mắt, một tay cầm kẹo đường, một tay vô cùng thân thiết tự nhiên ôm cánh tay trái của Hàn Thất Lục. Cô ta lần này theo bố tới Trung Quốc đàm phán một dự án hợp tác quan trọng, cảm giác thật nhàm chán, muốn đi dạo, sau đó ông bố của cô ta đề xuất để cho hợp tác con trai đối tác đến đi với cô.
Thật ra cô ta cực kỳ mất hứng muốn đi dạo phố một mình, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Hàn Thất Lục, cô ta liền thay đổi tâm ý.