Mạc Hân Vi không trả lời Hoàn tử mà chỉ nhanh chân bước xuống lầu. Làm người phải cần chút thủ đoạn, nếu không ai biết được chủ nhiệm sẽ nói gì trước mặt thầy hiệu trưởng nếu nói lời không tốt thì sao? Rốt cuộc là cũng muốn cho người ta nể mặt mình, thì người ta mới tiếp tục mở một con mắt nhắm một con mắt cung kính.
Còn chưa đi tới cửa của lớp A năm nhất liền nghe thấy tiếng đọc sách. Đi chậm lại, cô ta sinh nghi hoặc, chẳng lẽ là hiệu trưởng lại đi đến đây kiểm tra? Không có khả năng a, đúng là nếu không phải hiệu trưởng đến đây, vậy tại sao bọn họ lại như vậy, không nhẽ thần kinh có vấn đề chăng??
Nghênh ngang đi đến cửa lớp A, trong lớp không có chủ nhiệm, chỉ có một đám cúi đầu cặm cụi học bài gì đó. Cô ta giơ ngón tay lên gõ vào cửa, tạo sự chú ý.
"Đây không phải Mạc Hân Vi sao? Cô ta tới đây làm gì?"
"Lại không phải tới đây kiếm chuyện với Sơ Hạ tỷ đấy chứ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trừng mắt nhìn bọn người kia, Mạc Hân Vi hướng về phía An Sơ Hạ nói:" bạn học An Sơ Hạ, có thể cho tôi xin chút thời gian không? Là để nói chuyện."
Ngồi ở sau Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam quan sát hành động của cô, thấy sắc mặt cô có thay đổi. Xem ra Mạc Hân Vi tới đây là không có mục đích tốt! An Sơ Hạ bất đắc dĩ đứng lên, Manh Tiểu Nam cũng đứng lên nói: "Sơ Hạ, mình đi cùng cậu ra ngoài."
"Không được, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng cậu ở lại đi. Nếu không đi theo mình lại gây ra bao nhiêu phiền toái. Kì thi sắp đến, cậu vẫn nên tận dụng thời gian còn lại chăm chỉ đọc sách đi." Lắc đầu, cô từ chối ý tốt của Manh Tiểu Nam.
Bây giờ Mạc Hân Vi tìm cô chắc hẳn mang một ác ý, cô nhìn theo Mạc Hân Vi trong ánh mắt liền có thể thấy được. Bất quá, thật là như vậy sao? Lần trước rõ ràng cô đã cho cô ta một bạt tai, chắc vì chuyện này với bản tính của cô ta nhất định không bỏ qua.
Đi ra phòng học phía sau, cô lại cố ý đóng của phòng học lại, nghĩ xem Mạc Hân Vi rốt cuộc là có ý đồ gì.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề: "Là vì lần trước tôi tát cô một bạt tai sao?"
Nghe An Sơ Hạ nói vậy, mí mắt Hoàn Tử lộ vẻ tức giận. An Sơ Hạ... Tát Hân Vi một bạt tai? Tại sao Mạc Hân Vi không nói lời nào? Không rõ chân tướng liền nhìn về phía Mạc Hân Vi, Cô chỉ là khinh liếc hạ khóe miệng, không nhiều lắm phản ứng.
"Chuyện lần trước, tôi đương nhiên cũng có chỗ không đúng. Dù sao thiếu chút nữa hại cô..."
"Tôi nói, đừng vòng co nữa, vào thẳng vấn đề luôn, rốt cuộc cô tới là muốn nói cái gì, trực tiếp làm rõ luôn đi. Chúng ta hai người đều không phải chị em thân thiết gì?" Cô nhàn nhạt nhướng mày, quả nhiên thấy Mạc Hân Vi sắc mặt càng thay đổi, giống ăn một đống phân một dạng khó coi.
Đứng ở một bên, Hoàn Tử nhìn không được, cắn chặt răng hỏi: "Này, An Sơ Hạ, chúng tôi lần này không phải tới tính sổ, mà là..."
"Cô biết chuyện của cô ta không?" Mạc Hân Vi cắt ngang lời Hoàn Tử nói, trực tiếp đi vào chủ đề. Bây giờ đến phiên An Sơ Hạ nghi hoặc, cúi đầu, suy nghĩ Mạc Hân Vi nói 'cô ta' là chỉ ai.
Đột nhiên nét mặt của cô thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi han: "Ý cô nói là... Ba Tát Lệ sao?"
Tin tức về chuyện Ba Tát Lệ quả là lan nhanh, Mạc Vân Vi rõ ràng cũng đã biết về cô ta...