Không có ai chú ý tới đáy mắt của Khương Viên Viên thoáng qua một chút đắc ý. Đương nhiên bà nói là sự thật, nhưng bà cố ý nói cho Hàn Thất Lục nghe. Bà biết con trai bảo bối siêu thông minh nhất định sẽ biết những ẩn ý trong lời bà nói, đúng như dự đoán...
Vừa đắc ý, lại vừa kiên nhẫn chờ. Bà cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, để cho An Sơ Hạ đơn thuần kia biết được sẽ không tốt.
Người đơn giản như An Sơ Hạ, dĩ nhiên không biết tại sao đột nhiên Hàn Thất Lục lại xen vào không để cho Khương Viên Viên xin nghỉ giúp mình. Cô chỉ cho là Hàn Thất Lục bệnh lại phát tác, muốn cố ý làm trái ý cô. Nhưng mà lần này lại rất kỳ lạ, cô cũng không làm gì để vị thiếu gia này không vui, tại sao anh lại làm trái lại với cô?
Trong lòng lập tức cảm thấy tức giận. Cắn răng một cái, cô khó chịu nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, lớn tiếng nói: "Anh đang làm gì vậy? Tôi xin nghỉ liên quan gì đến anh, tại sao không để cho mẹ xin nghỉ cho tôi?"
Hàn Thất Lục nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nhìn sang Khương Viên Viên một cái, ánh sáng từ mắt bắn ra bốn phía: "An Sơ Hạ, tôi làm như vậy, đương nhiên là có lý do. Thân là chủ, thỉnh thoảng cũng muốn nghe một lời khuyên thiện chí chứ nhỉ? Hoạt động dã ngoại thám hiểm rất hiếm có, chẳng lẽ cô thật sự không muốn đi sao?"
Cô nâng môi lên cười lạnh, phản kích nói: "Chính anh cũng như vậy thôi. Mẹ vừa mới nói năm ngoái anh cũng không tham gia, nguyên nhân là gì? Còn không phải sợ phiền toái sao, tôi cũng sợ phiền, cho nên, tôi không muốn đi."
Nghe được lời nói của An Sơ Hạ, không biết vì sao cô lại thấy ánh mắt của anh ta thoáng qua nét đau lòng. Thế nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng cô có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là ảo giác.
"Lần trước, cô muốn biết nguyên nhân không đi của tôi sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày, mặt không thay đổi nói: "Bởi vì tôi thất tình."
Anh chưa từng nghĩ qua, có một ngày lại có thể thoải mái nói ra hai chữ "thất tình" ra khỏi miệng. Khương Viên Viên tỏ ra khiếp sợ, há miệng kinh ngạc. Phải biết là, chuyện Hàn Thất Lục thất tình chính là điều cấm lỵ, bất luận kẻ nào cũng không được nói tới dù trước mặt hay sau lưng. Ai biết, chính anh lại nói ra điều cấm kỵ của mình.
Hơn nữa còn bình tĩnh như vậy, cô cũng hoài nghi bởi vì gần đây áp lực viết tiểu thuyết mà sinh ra nghe nhầm rồi.
So với sự khiếp sợ của Khương Viên Viên, Ba Tát Lệ ngược lại có chút nghi ngờ. Đứng tại chỗ cũng không cử động, bắt đầu nghiêng đầu tự hỏi.
'Hàn Thất Lục thất tình sao? Chẳng lẽ mối tình đầu của anh ta không phải An Sơ Hạ, chuyện gì xảy ra vậy? Chưa từng có người nhắc qua chuyện Hàn Thất Lục còn có người con gái khác ngoài An Sơ Hạ đó.'
Đúng rồi, cô đã từng nghe qua trong lúc lơ đãng "Mạc Hân Vi là bán gái của Hàn Thất Lục". Chẳng lẽ Mạc Hân Vi mới là người Hàn Thất Lục thích thật sự? Còn An Sơ Hạ là thế nào?
Không được, hỗn loạn quá! Rắc rối đến nỗi đầu cô cũng cảm thấy bắt đầu lớn dần.
An Sơ Hạ tránh ánh mắt nóng rực đầy tức giận của Hàn Thất Lục, quay đầu làm bộ như vô tình nói: "Vậy thì sao? Dù sao tôi cũng không muốn đi."
"Cô không đi cũng phải đi, chủ nhân." Hàn Thất Lục cười như không cười, khiến lòng của An Sơ Hạ sợ hãi:"Chuyện này tôi quyết định thay cô, cứ quyết như vậy đi."