Sau lưng truyền đến một tiếng hét thảm thiết, Lăng Hàn Vũ nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau. An Sơ Hạ cách phía sau anh sáu bảy bước, tư thế buồn cười té lăn trên đất, sắc mặt thống khổ.
Cả người cả kinh, anh xoay người liền hướng An Sơ Hạ bên kia chạy tới. Mà mặt Khôn Ni vẫn không chút thay đổi, giờ phút này tuy nhiên vẫn lại là mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia nhu hòa cười, không dễ dàng phát hiện, nhưng là thật sự có chút mỉm cười.
Rốt cụộc so với truyện tranh của Lão phu nhân lại vẫn quan trọng sao? Rốt cụộc, có thật sự tồn tại ý nghĩa gì đó sao? Tin tốt này, có hay không nên nói cho Lão Thái Gia? Vẫn lại là không nên, trước mắt ổn định tình hình, quá mức phức tạp.
Quay người lại, bụi đất tung bay qua đi, Khôn Ni bóng dáng biến mất tại chỗ. Lúc này, nơi này, là thuộc về thiếu gia cùng Sơ Hạ tiểu thư.
Hoảng loạn An Sơ Hạ ở trong lòng tự than thở một tiếng xui xẻo, vừa định từ trên mặt đất đứng lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay lớn. Gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, buộc tết tóc, gân cốt không biết khi nào thì tê liệt, gió thổi bay bay. Hỗn độn, lại có phần tuyệt mỹ hơn nhiều.
Vội ngẩng đầu, là Lăng Hàn Vũ kia nét mặt không chút thay đổi. Lập tức mà nói ra: "Lăng Hàn Vũ, anh vẫn lại là cười lên xem ra đáng yêu hơn."
Lăng Hàn Vũ sắc mặt càng thay đổi, cực kì phức tạp. Cuối cùng không thể do dự thở dài một tiếng: "Cô liền như vậy thích... hôn đất mẹ thân yêu ha?"
A a...! Cô quên chính mình lại vẫn nằm sấp trên mặt đất. Thấy tay Lăng Hàn Vũ lại vẫn đặt ở nơi nào, cũng là không cố ý kéo tay anh lại. Vừa lúc anh hơi hơi dùng lực, ôm cô vào trong ngực mình.
Hơi thở ấm áp của ập vào trên mặt của cô, không tự giác, mặt trở nên nóng bừng bừng.
Chú ý tới tầm mất của anh từ trên xuống dưới, sau cùng dừng lại trên chính mình... Cô mặt càng đỏ hơn, vừa muốn chửi ầm lên lưu manh, đối phương nhìn theo cúc áo trên ngực của cô chỗ bị bung một nửa là do vừa rồi ngã sấp xuống mà quần áo dính ở trên cỏ.
Nguyên nhân... Là cô suy nghĩ nhiều quá.
"Tìm tôi chuyện gì." Là câu trần thuật.
Thân thể lui về sau một bước, cô bị Lăng Hàn Vũ ném bỏ. Nhưng may mà nhiều lần lực không lớn, cô chỉ lui về sau một bước tiện đứng vững vàng. Người GAY này, thật sự là thích cao ngạo a! Nếu cô là nam, việc thứ nhất liền đem anh đánh. Ahaha đáng...
"Nếu không có việc tôi đi trước." Lăng Hàn Vũ thấy cô không có phản ứng, chọn hạ mí mắt, làm bộ liền đi.
An Sơ Hạ vội vàng kéo vạt áo của anh, giống ảo thuật tựa như biến ra một bộ truyện tranh bìa màu lam nhạt. Trong một giây kia, An Sơ Hạ rõ ràng thấy được Lăng Hàn Vũ trong mắt vui mừng.
"Như thế nào? Cực kỳ cảm kích tôi đi?" An Sơ Hạ nhíu mày: "Nói lời cảm tạ tôi, liền không nhất thiết, mời tôi ăn cơm trưa đi! Tôi cũng sắp bị chết đói!"
Cao ngạo liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "BOSS không có đạo lý mời người hầu ăn cơm, chẳng lẽ..."
Lời nói xoay chuyển, anh thẳng tắp nhìn An Sơ Hạ ánh mắt nói: "Chẳng lẽ cô muốn tôi ra quy tắc ngầm?"
Nói như vậy mới giống Lăng Hàn Vũ! Trong lòng cô xxúc động một tiếng, trên mặt biểu tình lại thay đổi: "Quy tắc ngầm em gái à! Mau mời ta ăn cơm, không thương lượng!" Huống hồ, trước là ai uy hiếp cô không cho phép gọi anh là BOSS!
Tại nhà hàng cao cấp nào đấy ăn no nê một trận, cô duyên dáng đánh một cái ợ no nê: "Lăng Hàn Vũ a, khi nào thì tỷ tỷ tôi giúp anh giới thiệu một cô... Không đúng, giới thiệu tướng công a."
Bởi vì nhà hàng này buôn bán hình như rất ế ẩm, nhà hàng to như vậy có thể chỉ có bọn họ một bàn ăn cơm, mà còn người phục vụ đều đứng cách bọn họ rất xa, cho nên cô rất lớn mật nói ra miệng.