"Dì, chú. Mặc dù con rất muốn giảm bớt phiền toái cho hai người, nhưng hai người nên nghĩ cho Thất Lục thiếu gia, có thể tìm thân phận khác để đi học..."
"Không cần phải nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy, không cần quan tâm nó có đồng ý hay không." Hàn Lục Hải trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục, đứng lên lấy áo khoắc trong tay người giúp việc.
"Đúng, không cần bàn cãi! Từ hôm nay trở đi, con và Tiểu Sơ Hạ ngồi chung một xe đi học, nếu mẹ phát hiện ra con đối xử với con bé không tốt... mẹ sẽ khóa hết tất cả thẻ tín dụng của con!" Khương Viên Viên đứng lên, thay Hàn Lục Hải sửa lại cà vạt.
"Con..." Lại là chiêu này! Hàn Thất Lục trầm mặc thật lâu sau cũng phải đành lòng đồng ý.
An Sơ Hạ trong lòng thầm thở dài, phát hiện mình bước vào Hàn gia mới không đến một ngày mà cả ngày than ngắn thở dài. Đúng là khi có được một thứ gì đó sẽ phải mất đi những thứ khác sao?
Để đến được Tư Đế Lan, cô ngay cả tôn nghiêm của mình cũng từ bỏ. Làm như vậy chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của mẹ, thật sự đáng giá sao?
"Cô còn muốn ngồi đó bao lâu nữa? Bổn thiếu gia không muốn bị khóa thẻ tín dụng!" âm thanh của Hàn Thất Lục ngoài đại sảnh vang lên. An Sơ Hạ khẽ cắn môi, vì mẹ, bất luận làm việc gì cô cũng thấy đáng giá!
"Chú, dì. Con đi học trước." Cô khom người chào hai người họ rồi xoay người chạy ra phía ngoài.
Ngồi vào Bentley, cô thực sự cảm thấy cuộc sống của người có tiền hình như cũng quá xa hoa rồi.
"Ở trường học, không được nói là quen biết tôi." Thanh âm của Hàn Thất Lục như âm hồn vang lên.
Giả vờ như không biết hắn? Điều này đương nhiên cũng là mong muốn của cô. Mím môi lại, mỉm cười nói: "Được."
Hàn Thất Lục nhìn bộ dạng nghe lời của cô càng thêm khó chịu, lại bổ sung một câu: "Nhìn thấy tôi, phải cung kính gọi 'Thất Lục thiếu gia', nghe rõ chưa?"
"Khụ khụ khụ!" Hàn quản gia ngồi ở vị trí phó lái phía trước ho khan: "Thiếu gia, tôi là do phu nhân phái tới để bảo vệ cho An tiểu thư."
Nói cách khác, ông đến để giám sát Hàn Thất Lục.
"Tôi sẽ không bóp chết cô ta?" Hàn Thất Lục quay người trợn mắt, không kiên nhẫn mà nói thêm: "Nhất định phải gọi tôi là thiếu gia!"
"Được, Thất Lục thiếu gia." An Sơ Hạ vẫn như cũ vẻ mặt không sợ hãi. Gọi thiếu gia thì gọi thiếu gia thôi, cô cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào.
Rất nhanh đã đến Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, An Sơ Hạ cứ tưởng có thể đem cảm xúc giấu kín trong lòng, nhưng khi thấy trường học nguy nga tráng lệ như vậy không nhịn được mở to hai mắt nhìn.
"Không có kiến thức!" Hàn Thất Lục lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, bước xuống xe trước.
Mới vừa xuống xe, lập tức có một đám nữ sinh mặc đồng phục Học viện Tư Đế Lan vây quanh hắn.
"Thất Lục thiếu gia hôm nay rất đẹp trai nha."
"Thất Lục thiếu gia, khi nào anh mới cùng tụi em đến KTV chơi a?"
"Thất Lục thiếu gia, anh ăn sáng chưa?"
Đủ mọi lời hoa si lọt vào tai An Sơ Hạ, cô chỉ cảm thấy đặc biệt ngu ngốc.
Vốn dĩ ở Học viện hoàng gia, hoa si rất phổ biến. Có lẽ các cô gái ấy đều không biết thói hư tật xấu của Hàn Thất Lục đi?
Bị các nữ sinh vây quanh, trong đầu Hàn Thất Lục đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.
"Để tôi giới thiệu với mọi người một người!" Hắn đẩy những nữ sinh đứng chắn ở phía trước ra, bước đến Bentley phía bên kia đường, trước ánh mặt sáng rực của mọi người, không để ý đến biểu tình của An Sơ Hạ một tay lôi cô ra khỏi xe.
"Cô ta là ai?" Ánh mặt độc ác của các nữ sinh nhìn chằm chằm An Sơ Hạ.
"Anh muốn làm gì?" Cô nhẹ giọng hỏi Hàn Thất Lục. Không phải đã nói rằng tốt nhất nên giả bộ như không biết hắn sao? Vậy hiện tại hắn đang làm cái gì?
Hàn Thất Lục không trả lời, kéo bàn tay của cô giơ lên cao: "Cô ta chính là người hầu của tôi, An Sơ Hạ, mọi người có chuyện gì đều có thể sai bảo cô ta, tuyệt đối không cần phải ngại!"