Ánh mắt của cô nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc, gương mặt như đã hiểu rõ. Khó trách tất cả mọi người không dám lên tiếng, thì ra là một vị đại thiếu gia nào đó đang ngủ!
Nhưng là, đại thiếu gia Hàn Thất Lục Hàn thật sự đang ngủ sao? Nếu thật sự đang ngủ, vị nam sinh này làm sao có thể đột nhiên muốn đổi vị trí cùng lão Đại?
Nghĩ tới đây, cô cười giảo hoạt, lời nói xoay chuyển mỉm cười nói: "Lão Đại, cậu mau cùng cậu ta đổi vị trí đi, tớ cùng vị nam sinh này có lời muốn nói!"
An Sơ Hạ không biết vị nam sinh này ngồi ở bên cạnh là Hàn Thất Lục, cho nên nghe Mạnh Tiểu Nam nói có điều mâu thuẫn mà kinh ngạc. Manh Tiểu Nam quen biết chàng trai này sao? Rõ ràng là có gì đó không đúng!
"Chị Sơ Hạ, em gọi chị là chị không được sao? Van cầu chị đổi vị trí với em đi!" Nam sinh nhìn An Sơ Hạ đang chần chừ, cho rằng cô không muốn đổi, lập tức năn nỉ: "Cầu xin chị mà!"
"(Vẻ mặt như thế này) =_= Được rồi, tôi đổi với cậu. Cậu ở chỗ nào?" Cô bất đắc dĩ đứng dậy, bởi vì xe hiện tại đang ở trên Quốc lộ, cũng không dằn lắm, cho nên cô liền tốt bụng giúp đỡ. "Cảm ơn chị, chị Sơ Hạ, chị thật sự là người tốt!" Nam sinh nói xong hướng tới phía sau nói: "Tôi ngồi ở... Nơi đó."
Nhìn theo cánh tay của nam sinh đó, An Sơ Hạ vừa hay nhìn thấy Hàn Thất Lục đang ngủ. Nam sinh bên cạnh chính là Hàn Thất Lục. Bởi vậy... An Sơ Hạ lại nhìn mắt nam sinh này một cái. Hốc mắt cậu ta vẫn hồng hồng. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là chắc chắn Hàn Thất Lục muốn cậu ta đổi vị trí. Nhất thời không muốn đổi vị trí nữa. Nhưng mà cũng đã đồng ý với người ta...
"Ừ, tôi biết rồi." Cô đành phải gật gật đầu, không biết vì cái gì mà Mạnh Tiểu Nam cứ cười hi hi ha ha, trong tay cầm túi bánh, chạy về phía Hàn Thất Lục, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh anh.
"Tôi nói, nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì? Cũng không sợ người khác chê cười!" An Sơ Hạ mới vừa vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Mạnh Tiểu Nam nói chuyện với người nam sinh vừa đổi chỗ với cô.
"Ai - -" - Cô xé túi bánh ra, bắt đầu ăn.
"Này, em không ăn nói nhỏ nhẹ được sao?" Hàn Thất Lục mở to mắt, cau có nhíu mày.
Hừ! An Sơ Hạ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Hàn Thất Lục lấy một cái, ngược lại ăn càng to hơn.
"An Sơ Hạ, em muốn tìm cái chết sao?!" Hàn Thất Lục nổi giận, trên cổ nổi gân xanh.
Lại tới nữa lại tới nữa. Hàn Thất Lục nổi giận =_=.
Cô dừng việc nhai nuốt của mình, liếc mắt xem qua, đến sau cùng, dứt khoát nghiêng mặt lại gần.
"Em...Em muốn làm gì làm gì?" Hàn Thất Lục tự nhiên lại ấp a ấp úng, cũng không biết vì cái gì mà má bỗng dưng đỏ lên.
Trong lòng cô thực sự là không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là mê người cực kỳ! (Bà mê trai quá đi)
"Không nên lộ ra gương mặt bị ăn hiếp, nếu không em sẽ thật sự nhịn không được, muốn làm gì đó." An Sơ Hạ học theo ngữ điệu của Hàn Thất Lục lúc sáng hôm nay. Sau khi nói xong, chính cô cũng nhịn không được cười lên tiếng.
"Xem ra em thật sự muốn chết..." Hàn Thất Lục đè thấp giọng nói, mặt cũng bắt đầu biến sắc
"Anh thật sự chán ghét cái rương nhỏ kia?" An Sơ Hạ nhíu mày, khó hiểu nghi hoặc: "Em không ném cái rương kia đi, anh liền không chú ý đến em nữa?" (Gấu: ai biểu bà ko nghe lời ổng chi, ổng lơ bà lun ??????)