Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 537: Giúp anh học bù (1)



Edit & Beta: La Pluie

"Vậy thì mua... một chiếc bật lửa? Không không không, cha con ở bên ngoài đều có người giúp ông ấy châm lửa." Khương Viên Viên lắc đầu.

Hai hộp bánh lúc này họ không thể ăn hết, đó là bánh nhân trứng, nhưng thời điểm này, An Sơ Hạ đột nhiên nhớ đến một ý tưởng.

"Bánh ngọt?" Khương Viên Viên lại có chút đau đầu: "Cái này mẹ chắc là không làm được."

"Mẹ sợ gì ạ? Có con đây!" Thấy ánh mắt nghi ngờ của Khương Viên Viên, An Sơ Hạ giải thích: "Trước kia lúc nghỉ hè, con đi làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt, cho dù là chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, con sẽ giúp mẹ!"

Hai người cuối cùng cũng thương lượng xong, đến ngày kỷ niệm kết hôn sẽ tự mình làm một chiếc bánh ngọt tặng Hàn Lục Hải. Ăn KFC xong, hai người cũng không muốn mua thêm gì nữa, liền trực tiếp gọi điện cho chú lái xe qua đây đón.

Thời điểm hai người trở về nhà đã là hơn hai giờ một chút. Hàn Thất Lục đang ngồi trên bãi cỏ chơi đùa cũng Phách Thiên. Phách Thiên được cởi xích, vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi với Hàn Thất Lục, dù chỉ đơn giản là chơi trò ném đĩa.

"Thằng nhóc kia hôm nay lại ngoan như vậy." Khương Viên Viên lẩm bẩm một tiếng, đi về phía biệt thự.

Lúc trước Hàn Thất Lục ở trong phòng nghỉ ngơi, Hướng Mạn Quỳ có gọi điện thoại đến, cho biết là Hàn Lục Hải tìm cô có việc. Sau đó chỉ nói thêm, buổi tối cô có cuộc gặp gỡ xã giao, muốn đi mua mấy bộ quần áo, hỏi anh muốn đi cùng hay không. Hàn Thất Lục thản nhiên từ chối, anh đương nhiên cũng không biết chuyện An Sơ Hạ chạm mặt Hướng Mạn Quỳ.

An Sơ Hạ do dự một hồi, nhưng vẫn đi tới, Phách Thiên chạy theo đĩa bay ở rất xa, còn Hàn Thất Lục đứng tại chỗ chờ Phách Thiên quay lại.

"Chuyện là..." Giọng nói của An Sơ Hạ đột nhiên vang tới, Hàn Thất Lục phút chốc xoay người lại, nhìn thoáng đôi mắt trong veo của An Sơ Hạ, rồi lảng đi.

"Có việc gì?" Anh quay lại tỏ vẻ không để ý tới An Sơ Hạ.

"Hàn quản gia nói, buổi tối muốn chúng ta cùng đi đến một nơi, anh biết không?" Bởi vì lúc trên xe mở điều hoà ấm, độ ẩm trên bãi cỏ lại quá nhiều, sau khi nói xong cô nhịn không được liền hắt xì.

Phách Thiên còn chưa có trở lại, Hàn Thất Lục một lần nữa quay sang, xem xét người cô một chút.

"Chuyện này tôi biết." Anh nói đồng thời cởi áo khoác trên người xuống, giơ tay ném cho An Sơ Hạ: "Nếu buổi tối muốn cùng tôi tham dự tiệc rượu, thời điểm quan trọng này không được để bị cảm lạnh."

Bộ dạng chỉ muốn giải quyết việc chung này của anh khiến đôi mắt An Sơ Hạ tối sầm, nắm chặt chiếc áo trên người: "Tôi biết, tôi đi đây."

Khương Viên Viên đang ngồi ở trên ghế sô pha trong đại sảnh dùng trà, trên TV chiếu một chương trình giải trí, hài hước đến mức khiến bà bật cười ha hả. Khi nhìn thấy An Sơ Hạ cầm trong tay áo khoác của Hàn Thất Lục tiến vào, sắc mặt bà bỗng thay đổi, ngồi thẳng dậy hỏi: "Áo này...là Thất Lục đưa cho con?"

An Sơ Hạ im lặng một lúc mới nói: "Anh ấy nói buổi tiệc tối quan trọng không nên bị cảm lạnh, liền ném áo khoác cho con."

Khương Viên Viên tay cầm chén trà hơi cứng lại, nước trà sóng sánh chảy ra ngoài, bà vội vã đứng lên, nữ giúp việc bên cạnh nhanh tay chuyển khăn giấy đến.

Xử lý xong toàn bộ, Khương Viên Viên mới ngẩng đầu nhìn An Sơ Hạ cười khanh khách nói: "Thằng nhóc đó miệng lưỡi sắc bén, tiệc tối cái gì, đều là lấy cớ mà thôi, kỳ thật là quan tâm tới con. Con xem đi, trái tim Thất Lục nhà chúng ta vẫn luôn giành cho con."

Khương Viên Viên tâm tình tốt thì gọi anh là "Thất Lục nhà chúng ta", tâm tình không tốt lại gọi "thằng nhóc kia", đây là một sự tương phản rất lớn giữa tính cách của bà và cô, thực sự có thể bổ sung cho nhau.

Một chiếc áo khoác cũng không thể bày tỏ điều gì. Trên mặt An Sơ Hạ cũng không biểu hiện chút gì vui vẻ, nhưng bàn tay đang cầm áo khoác kia ngày cành thắt chặt, chặt chẽ hơn.

"Mẹ, con đi lên thay quần áo." Đang mặc chiếc quần cạp cứng nên cô cảm thấy khó chịu.

Khương Viên Viên nhìn An Sơ Hạ bước lên tầng, tay liền đặt chén trà qua một bên, nhấc gót chân bước ra bên ngoài.

Lúc đó Hàn Thất Lục đã cùng Phách Thiên chơi đùa xong, giao Phách Thiên cho chuyên gia chăm sóc sau đó quay người đi về, vừa lúc gặp Khương Viên Viên bước ra tìm anh.

Khương Viên Viên giống với lưu manh chặn đường cướp bóc, hai tay chống nạnh, sắc mặt bất bình nói: "Con mấy ngày nay bỏ lỡ rất nhiêu bài tập về nhà, mẹ mời gia sư đến dạy riêng cho Sơ Hạ, những bài học trước coi như được bổ sung, vậy còn con?"

Bên tai tiếng gió vù vù vang lên, bầu trời xám xịt như muốn sập xuống, hiển nhiên là một trận mưa lớn sắp kéo đến. Sắc mặt Hàn Thất Lục cũng có chút xầm xì: "Học tập không phải là tất cả."

Đây là câu nói điển hình của thanh niên thời kỳ trưởng thành, bộ dạng của Khương Viên Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Cái thằng nhóc nhà ngươi, tại sao không nhìn Sơ Hạ mà học tập? Học tập không có nghĩa là toàn bộ, con học tập không tốt còn có thể làm cái gì?"

"A...." Hàn Thất Lục mất kiên nhẫn, nhấc chân bước ngang qua.

Nhưng Khương Viên Viên làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh? Bà đã có tính toán của riêng mình.

Chỉ thấy bà giơ tay kéo lấy bả vai Hàn Thất Lục, bộ dạng tỏ ra là một vị trưởng bối nói lời sâu sắc: "Mẹ cảm thấy rằng, đối với con, trước mắt học tập là chuyện rất quan trọng. Như vậy đi, con đã không thích gia sư đến nhà dạy, vậy thì để cho Sơ Hạ giúp con học bù. Tuy con học năm thứ hai, nhưng bài học ngữ văn chênh lệch giữa các lớp là không lớn, con tìm Sơ Hạ xin chỉ giáo đi."

"..." Hàn Thất Lục chăm chú nhìn Khương Viên Viên. Anh làm sao có thể không đoán được tính toán nhỏ nhặt lòng bà, nghĩ đến An Sơ Hạ, anh ngoài miệng một mực muốn từ chối nhưng trái tim lại không làm được.

"Vẫn còn thất thần ở đó làm gì? Theo mẹ đi, hôm nay ngoan ngoãn để cho tiểu Sơ Hạ dạy con ngữ văn. Tai sao người ngoại quốc có thể học tốt mà người Trung Quốc lại không chịu học." Khương Viên Viên dùng sức lôi kéo Hàn Thất Lục đi về phía biệt thự.

Ngay từ đầu Hàn Thất Lục vẫn còn có chút miễn cưỡng, nhưng Khương Viên Viên sai người giúp việc mang sách giáo khoa (SGK) ngữ văn cho anh, sau đó còn áp giải anh đến trước cửa phòng An Sơ Hạ. Anh đột nhiên liền cảm thấy rằng Khương Viên Viên không có chuyện gì làm, nhất định phải khiến anh khó xử.

"Lúc nào ăn cơm tối sẽ gọi con, không được phép tự mình ra khỏi đó." Khương Viên Viên nói thêm một câu rành mạch như vậy, rồi mang theo hai người giúp việc rời đi, để lại Hàn Thất Lục một mình đứng ở cửa phòng An Sơ Hạ.

Cuối cùng là đi vào hay không đi vào? Hàn Thất Lục nắm chặt SGK ngữ văn đang cầm trong tay, thở dài một hơi.

"Lại vẫn chết chân ở cửa để làm gì?" Khương Viên Viên đi một vòng bây giờ lại quay lại, vẻ mặt tinh quái nhìn Hàn Thất Lục hỏi: "Hay là con không dám gõ cửa?"

Nói đùa sao, Hàn Thất Lục không sợ trời không sợ đất, còn có thể sợ cánh cửa nhỏ xíu này?

Vừa cười chế giễu anh, Khương Viên Viên nhanh nhẹn giơ cánh tay lên gõ cửa.

"Này - - Ai cho mẹ gõ cửa?" Hàn Thất Lục nhíu mày, nhìn anh đã có vẻ hơi khó chịu.

Khương Viên Viên uốn cong khóe miệng cười nhẹ: "Mẹ suy nghĩ, mẹ vẫn nên nói với Sơ Hạ một tiếng thì tốt hơn, nhỡ đâu con bé không chịu nhận người học sinh như con thì làm sao bây giờ?"

"Không nhận?" Hàn Thất Lục nhíu mày càng chặt: "Vì sao lại không nhận?"

Người đàn ông tuấn tú đẹp trai, phóng khoáng xuất chúng như anh không phải rất hiếm sao?

Không đợi Hàn Thất Lục tiếp tục tự kỷ, cửa phòng đã đẩy ra, An Sơ Hạ mặc áo ngủ bằng lông in hình trăng sao, liếc nhìn hai người họ bằng con mắt nghi ngờ.

"Tiểu Sơ Hạ." Khuôn mặt Khương Viên Viên ý cười sâu sắc: "Mẹ có chuyện muốn con giúp đỡ."

"Chuyện gì ạ?" Trong ánh mắt An Sơ Hạ tràn ngập nghi ngờ, đứng thẳng người nghiêm túc hỏi.

"Chính là đồ ranh con này!" Cánh tay Khương Viên Viên đẩy vai Hàn Thất Lục, kéo anh đến trước mặt bà, cười nói: "Kết quả môn ngữ văn quá kém, lúc kiểm tra qua cao nhất chỉ được chín điểm, mẹ biết ngữ văn con nhất định học tốt, cho nên định nhờ con giúp nó bồi bổ kiến thức." (Theo thang điểm 100 đấy mọi người, ko phải thang điểm 10 giống chúng ta đâu J)

"..." Trên mặt An Sơ Hạ biểu hiện có chút kinh ngạc, kiểm tra ngữ văn được chín điểm, trên thế giới này vẫn rất hiếm...đi?

Lời Khương Viên Viên nói đương nhiên không phải nói dối An Sơ Hạ. Trước đây có thời điểm, thực sự Hàn Thất Lục làm bài kiểm tra được chín điểm, mà còn là một bài luận văn. Tuy nhiên, phần trước anh đều để trống, chỉ làm phần câu hỏi lựa chọn. Nhưng thật sự mười lần lựa chọn, một lần anh cũng không chọn đúng.

"Này - -" Hàn Thất Lục tức giận nhìn Khương Viên Viên, chuyện mất mặt này trước mặt bất cứ ai bà cũng đều khoe với họ một lần.

Kiểm tra ngữ văn được chín điểm, đây cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, đặc biệt ở trước mặt An Sơ Hạ.

"Được không, tiểu Sơ Hạ? Mẹ biết con là tốt nhất rồi!" Khương Viên Viên tỏ vẻ làm nũng, cười tít mắt nhìn An Sơ Hạ hỏi.

"Vậy được rồi." An Sơ Hạ nhìn thoáng qua thấy sách ngữ văn trong tay Hàn Thất Lục, là SGK năm hai. Tuy nhiên môn ngữ văn này, cũng không quá bó buộc phải phân biệt tuổi tác rõ ràng.

"Vậy mẹ đã có thể giao nó cho con, con nhất định phải chăm chỉ dạy nó! Mẹ đi trước nhé!" Khương Viên Viên cười xoay người rời đi, nhìn bộ dạng giống như tâm tình rất vui vẻ.

Hàn Thất Lục đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn cầm trong tay SGK ngữ văn nhỏ, đứng bất động, hơi có chút kỳ quái.

An Sơ Hạ xấu hổ giương mắt liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, lui lại phía sau một bước nói: "Vào đi."

Giọng nói cô rất bình tĩnh, Hàn Thất Lục cũng không nói thêm điều gì, bước chân vào phòng. Trên giường An Sơ Hạ bày ra rất nhiều túi đựng đồ, tuy nhiên tất cả đều chưa mở ra. Hàn Thất Lục hứng trí, tiện tay ném SGK Ngữ văn sang một bên giường: "Các người đi dạo phố không mua cho tôi cái gì sao?"

Một bên hỏi như vậy, một bên anh mở một chiếc túi lớn nhất ra, bên trong là một chiếc áo len lông dệt, chỉ cần nhìn màu sắc cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, rất thích hợp với cô.

An Sơ Hạ khom lưng tiện tay nhặt SGK bị anh ném qua một bên, bất đắc dĩ đi lên phía trước nói: "Hàn Thất Lục, đây chính là phòng của tôi."

"Đây chính là nhà tôi." Hàn Thất Lục cực kỳ tự nhiên tiếp lời.

Khuôn mặt An Sơ Hạ cứng lại một hồi và cuối cùng không nói được bất cứ điều gì.

Anh tự biết mình nói sai, buông chiếc áo len trong tay, xoa hai bàn tay nói: "Thật xin lỗi... Tôi không nên tùy tiện động vào đồ đạc của cô."

"Không sao cả." An Sơ Hạ thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh: "Thứ này cũng là dùng tiền của nhà anh mua, anh có quyền đụng chạm."

Giọng nói An Sơ Hạ nghe rất bình tĩnh, nhưng Hàn Thất Lục lại có thể cảm thấy cô có chút tức giận, hơn nữa sự tức giận này không hề nhỏ.

"Ý tôi không phải như vậy..." Hàn Thất Lục vội vàng giải thích.

"Không sao đâu, tôi không tức giận." An Sơ Hạ nói lời trái với suy nghĩ xong, đi tới trước bàn học: "Lại đây đi, chúng ta học bài."