Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 560: Lẻn ra ngoài



Edit + Beta: LaPluie99

Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ đưa tay mở chiếc túi trên bàn, sau khi cô cầm chiếc hộp trong túi ra, mới phát hiện rằng Hàn Thất Lục cư nhiên đã chuẩn bị cho cô mười mấy món ăn. Sợ là mỗi loại thức ăn trong nhà ăn đều lấy một ít.

"Xa xỉ..." An Sơ Hạ thầm mắng một câu, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Ít nhất anh còn biết quan tâm đến cô, ít nhất coi cô như là em gái cũng tốt. Chỉ cần không giống với lúc vừa mới gặp mặt, anh ghét cô là được rồi.

Tuy nhiên, mồm miệng này của cô cũng thật sự phải thay đổi một chút, luôn luôn cãi nhau với Hàn Thất Lục, không chừng anh sẽ bắt đầu chán ghét cô. (Biết sợ rồi hả tỷ tỷ...)

Chờ đến khi Manh Tiểu Nam trở về, đã lôi kéo cô, liến thoắng hỏi lung tung cái này cái kia, đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.

Một buổi chiều qua đi, An Sơ Hạ không có bất cứ sự thay đổi nhỏ nào, trước mắt đối với cô mà nói, kỳ thi tuyển sinh mười trường liên thông là điều quan trọng nhất.

Sau khi hoạt động chạy bộ hoàn thành là đến giờ tan học, Manh Tiểu Nam liền trực tiếp về nhà, nói là ngày hôm qua về nhà quá muộn, bị người trong nhà thì thầm to nhỏ. Chỉ còn một mình An Sơ Hạ ở lại lớp làm bài tập, nhưng cô cố tình đặt chế độ im lặng cho điện thoại di động của mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đèn trong phòng học rất sáng, khiến cho cô thiếu chút nữa đã quên mất thời gian.

Cho đến khi cánh cửa phòng học bị gõ vang, An Sơ Hạ mới ngẩng đầu lên khỏi trồng đề thi. Đã thấy Hàn Thất Lục thay một bộ quần áo thoải mái, mái tóc vẫn còn ướt. Nhìn bộ dạng này có thể đoán được, anh vừa tắm sau khi huấn luyện xong rồi tới tìm cô.

Hiểu rõ tính tình của Hàn Thất Lục, cô không dám chậm trễ, vội vàng nhặt nhạnh đồ đạc và đi ra ngoài.

"Cô có nhiều bài tập phải làm như vậy sao? Ngồi lâu như vậy không mệt mỏi à?" Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, nhấc chân đi ở phía trước.

"Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi." Cô thành thật trả lời.

Đèn trên cầu thang không biết hỏng từ lúc nào, Hàn Thất Lục liền đi ở phía trước, mượn ánh sáng từ điện thoại di động tìm đường. Thỉnh thoảng anh dừng bước quay lại nhìn một chút, xem cô có theo kịp hay không.

Lúc này trong học viện cũng không còn bao nhiêu người. Chỉ có mấy thành viên câu lạc bộ bóng rổ đi về phía cổng trường học, vài người nhìn thấy Hàn Thất Lục thì rối rít chào một tiếng đội trưởng.

"Quản lý à, hôm nay cô không đến, không ít người chúng tôi phải đau khổ, huấn luyện xong sau còn phải quét dọn một câu lạc bộ bóng rổ lớn như vậy." Có người nói, dường như muốn đùa giỡn trêu chọc An Sơ Hạ.

Cô muốn nói mình không phải là quản lý câu lạc bộ bóng rổ nữa. Nhưng suy nghĩ lại một chút, hiện tại không phải thời điểm thích hợp, nên cô dứt khoát chỉ giữ im lặng.

Mấy người sau khi đi tới cổng trường học, tíu tít lên xe của gia đình mình. Hàn quản gia cũng đã sớm đứng chờ ở cổng trường, thấy hai người bọn họ đi ra vội vàng tiến lên ngênh đón.

"Thiếu gia, huấn luyện rất cực khổ phải không?" Hàn quản gia động tác thuần thục đỡ lấy túi sách trong tay Hàn Thất Lục.

An Sơ Hạ hỏi theo bản năng: "Đông Vũ đâu ạ?"

Người nói tiếp lại chính là Hàn Thất Lục: "Hôm nay cậu ta không tới huấn luyện, nói là đi tới trường học trước kia có chút việc cần làm."

"Vâng." Hàn quản gia gật đầu phụ hoạ: "Ở bên đó còn có đồ dùng thằng bé quên không thu dọn, chỉ đơn giản là nó đến đó mang những đồ vật kia về nhà."

Sau khi hai người lên xe, An Sơ Hạ còn tưởng rằng Hàn quản gia sẽ đưa cô và Hàn Thất Lục đến địa điểm đó, nhưng Hàn quản gia thuần thục lái xe một mạch trở về nhà họ Hàn, căn bản không hề có ý muốn đưa bọn họ đến nơi nào đó.

Chẳng lẽ Hàn Thất Lục quên mất chuyện anh nói buổi sáng?

Trong lòng cô không khỏi dấy lên nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, đang muốn mở miệng dò hỏi, đã thấy Hàn Thất Lục hướng về phía cô và lắc đầu một cái, giống như muốn cô đừng nói gì cả.

Một bụng đầy nghi ngờ đều giấu tất cả ở trong lòng, cảm giác này thực sự rất khó chịu. Cô không thể làm chuyện gì khác ngoài cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Khương Viên Viên không ở nhà, bà nói là đi chơi mạt chược cùng mấy vị phu nhân nhà giàu. Chỉ có hai người ngồi ăn cơm bên bàn lớn, mãi cho đến khi ăn cơm tối xong Hàn Thất Lục vẫn không nói câu gì. Nếu anh chưa nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Hàn Thất Lục vị đại thiếu gia này, đột nhiên đổi ý cũng là chuyện rất bình thường, phải không? Nhưng từ trong đáy lòng, cô mơ hồ cảm thấy có một cảm giác mất mát không thể nào biến mất đi?

Dùng cơm xong, hai người đều tự mình lên lầu, An Sơ Hạ cũng muốn hỏi anh tại sao đột nhiên lại không đi nữa? Nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn mãi cho đến khi trở về phòng mình vẫn không hỏi.

Thời gian vẫn còn sớm, cô bật máy tính, truy cập vào nơi dừng chân của các tác giả, vừa nhìn vào bảng thống kê thu nhập, cô bỗng giật mình.

Hôm nay là một ngày khen thưởng, cư nhiên thu được hơn hai ngàn...tiền!

Cô vội vàng mở các trang tiểu thuyết ra, hoá ra là do Khương Viên Viên trực tiếp thưởng tiền cho hai ngàn trang sách của cô. Hai ngàn trang sách tương đương với hai ngàn Tệ, sau khi trang web chia ra, một ngàn bên trong là của bà.

Tuy nhiên, hơn một ngàn còn lại là các độc giả khác khen thưởng, điều này đối với cô mà nói chính là một niềm hạnh phúc lớn. Có tiền, tự nhiên cô cũng có động lực, mở ra văn bản trên trang soạn thảo bắt đầu gõ chữ. (Ố ồ, sao giống chúng tôi vậy nè. Chỉ khác là hai ngàn tiền đổi thành hai ngàn cmt + vote cũng đủ hạnh phúc và thừa động lực để up truyện rồi ạ)

Trạng thái này kéo dài ba tiếng đồng hồ, đêm đã khuya, ngọn gió đêm từ ban công thổi vào, An Sơ Hạ cảm thấy hơi lạnh liền ra ngoài đóng cửa ban công và kéo rèm lại.

Bên ngoài trời tối đen như mực, một mình trong căn phòng lớn như vậy, quả thật là cảm thấy có chút sợ hãi.

Chờ đến thời điểm cô trở lại ngồi trước bàn máy vi tính, vừa lúc có tiếng gõ cửa vang lên. Nửa đêm ma gõ cửa, mở cửa, nói không chừng dễ dàng bị ma nhập vào người. An Sơ Hạ gãi gãi đầu, mới vừa rồi trong lúc cô tìm tài liệu vô tình nhìn thấy một truyện ma ngắn thời xưa, dẫn đến não bộ của cô bị ám ảnh cứ nghĩ đến mấy chuyện kinh dị.

Góc dưới bên phải màn hình máy vi tính hiển thị thời gian là hơn mười giờ, lúc này người gõ cửa...chẳng lẽ là Hàn quản gia?

Tiếng gõ cửa tiên liếp không dừng lại, An Sơ Hạ đứng dậy đi tới mở cửa. Khiến cho cô không ngờ tới được chính là, bên ngoài không phải Hàn quản gia cũng không phải ma, mà là Hàn Thất Lục.

Giờ này, anh tới đây làm cái gì?

An Sơ Hạ đầu bận rộn đứng thẳng ở cửa, thân thể căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Ánh mắt Hàn Thất Lục quét qua người cô mấy lần, đáp lại như chất vất: "Chưa tắm sao?"

An Sơ Hạ cúi đầu liếc nhìn mình, lúc này cô vẫn còn mặc đồng phục học sinh, cũng khó trách Hàn Thất Lục lại biết cô chưa đi tắm. Tuy nhiên...anh hỏi cái này làm gì?

Không đợi cô hỏi ra lời, Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Vậy thì tiết kiệm thời gian, không cần thay quần áo nữa, đi thôi."

An Sơ Hạ đóng băng một lúc, chớp mắt hỏi: "Không thay quần áo? Mặc đồ này sao? Chúng ta đi đâu?"

"Lúc sáng không phải đã nói rồi sao?" Hàn Thất Lục hé mắt nhìn cô: "Đi theo tôi đến nơi này, tôi cần hai người."

"Hai người?" An Sơ Hạ đầu óc rối loạn: "Còn một người nữa là ai?"

Lời vừa thốt ra, Hàn Thất Lục liền giơ tay lên gõ vào đầu cô một cái: "Hai người, cô và tôi!"

"Đó là... Tại sao lại là bây giờ? Tại sao không đi sau khi chúng ta tan học? Anh không phải nói huấn luyện xong liền..."

"Suỵt!" Hàn Thất Lục đưa ngón trỏ chặn trên môi An Sơ Hạ, lắng tai nghe động tĩnh dưới lầu. Phía dưới lầu truyền đến một giọng nói sang sảng, nhưng rất nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Chờ giọng nói kia hoàn toàn biến mất, Hàn Thất Lục mới hạ thấp giọng thì thầm: "Không thể để cho người trong gia đình biết, chúng ta phải lẻn ra ngoài. Lát nữa hành động nhẹ nhàng một chút, đừng để bị người khác phát hiện."

"Được." An Sơ Hạ gật đầu một cái, mặc dù không biết tại sao Hàn Thất Lục phải làm như vậy, nhưng cô vẫn phối hợp với anh tắt đèn đóng cửa phòng, rón rén từng bước xuống lầu.

Hai người chân bước len lỏi, giống như là kẻ trộm.

Đèn ở dưới lầu đã tắt, chỉ có ánh trăng tư phía ngoài chiếu vào mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy mặt đất. Cửa phòng làm việc của Khương Viên Viên vẫn sáng đèn, ước chừng bà đang vội vàng cập nhất bản thảo. Bọn họ giống như những tên trộm bí mật lẻn ra phía cửa đại sảnh.