Manh Tiểu Nam sửng sốt, cô phản ứng chậm, từ từ tiêu hóa từng lời An Sơ Hạ nói, sau đó cô tự cốc đầu mình một cái: "Chẳng lẽ là đồng loã hoặc hai người đó có cùng mối thù. Người kia, không phải là Hứa Niệm Niệm sao?"
"Không." An Sơ Hạ lắc đầu: "Là người ở bên cạnh cô ta, nhắm vào cậu dường như để nhắm vào mình, chẳng qua là nhất thời mình không nghĩ ra bất cứ điều gì liên quan mình. Cậu cứ coi như cái gì cũng không biết, mình sẽ diễn cùng cô ta tới cùng."
An Sơ Hạ cố chấp nêu ra ý kiến, Manh Tiểu Nam biết mình chỉ có thể nghe theo.
Sau khi bàn luận kết thúc, bước ra khỏi quán cà phê, An Sơ Hạ phát hiện Hàn Thất Lục thực sự đang đứng ở lề đường chờ cô.
Sau khi nói chuyện với Triệu Dĩnh, hai người còn ngồi một lúc lâu, cô không ngờ rằng anh vẫn đứng chờ ở cửa. Một tia ngạc nhiên xoẹt qua đáy mắt An Sơ Hạ.
"Không muốn đi vào, bên trong người tốt thì ít, kẻ ác thì nhiều." Hàn Thất Lục nhìn thấy cô kinh ngạc, liền giải thích.
"Bên ngoài người nhiều hơn, Đại thiếu gia." An Sơ Hạ không quên tỏ ý coi thường.
"Đôi vợ chồng son từ từ cãi vã đi, mình đến siêu thị đối diện mua ít đồ, không cần chờ mình." Manh Tiểu Nam vừa nói, cũng không chờ An Sơ Hạ trả lời, trực tiếp đi về hướng siêu thị nhỏ phía đối diện.
"Chúng ta cũng trở về đi thôi." Hàn Thất Lục cứ như vậy đề nghị, nhưng không chờ cô trả lời, trực tiếp ôm vai cô đi, theo hướng đường chính trở về.
An Sơ Hạ nhìn thấy một chiếc xe đỗ cách quán cà phê không xa, đó là chiếc xe thường ngày Hàn Thất Lục hay dùng. Xe tất nhiên sẽ có người lái trở về, đi bộ về Tư Đế Lan chẳng qua là vị đại thiếu gia này nhất thời hứng thú.
Sự mặc cảm tự ti, đột nhiên lại lan rộng.
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, vẫn không đẩy cánh tay anh đang quấn quanh vai mình ra.
Hàn Thất Lục không trả lời, cũng không nhìn, anh chỉ chú mục vào con đường phía trước mặt, nhưng An Sơ Hạ biết, anh đang nghiêm túc lắng nghe.
"Anh có cảm thấy tôi không xứng với anh hay không?" Giọng An Sơ Hạ nói rất nhỏ, nhưng cô tin chắc Hàn Thất Lục có thể nghe thấy được.
Rất rõ ràng, Hàn Thất Lục quả thật đã nghe thấy, bước chân anh nhất thời ngừng lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô và nói: "An Sơ Hạ, em vừa mới nói gì?"
"Anh cũng nghe thấy rồi mà." An Sơ Hạ rất nghiêm túc nói: "Anh cũng từng cảm thấy như vậy rồi đúng không? Cảm thấy lúc tôi vừa bắt đầu tới nhà anh, là để lừa gạt tiền."
Cô sao có thể không nhớ, ngay đó Hàn Thất Lục tiến vào phòng của cô, nói với cô những từ ngữ đó. Anh đã không nghĩ rằng, cô vẫn còn nhớ tới ngày hôm ấy.
Dĩ nhiên Hàn Thất Lục cũng không biết trong lòng cô nghĩ gì, nét kinh ngạc trên khuôn mặt anh biến mất rất nhanh, thay vào đó là một chút tức giận: "An Sơ Hạ, em nói hưu nói vượn gì đó?!"
An Sơ Hạ phớt lờ cơn giận của anh, chỉ tự nhiên nói: "Là như vậy, anh nhất định cảm thấy như vậy."
Tiếp đó cô bước đi rất nhanh, nhưng Hàn Thất Lục mấy bước đã đuổi theo, một tay kéo An Sơ Hạ nói: "Không sai, lúc trước cảm thấy như vậy, nhưng còn bây giờ.....!"
Nhưng còn bây giờ...
An Sơ Hạ nín thở, chờ Hàn Thất Lục nói tiếp.
Vậy mà, tiếp đó lại xuất hiện một nụ hôn. Mặc dù chỉ là rơi nhẹ trên trán cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, cũng làm cho hô hấp của cô chậm một nhịp.
Chỉ một giây, Hàn Thất Lục liền rời môi khỏi trán cô, im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói: "An Sơ Hạ, tôi không muốn lại nghe thấy em xem thường chính mình, tôi cũng không muốn em ở trong lòng nghĩ như vậy nữa. Em xứng với tôi, An Sơ Hạ, rất xứng với Hàn Thất Lục."
Cô nghĩ sẽ vĩnh viễn cũng không quên những lời này, phải không?
Hàn Thất Lục không phải là loại người thích nói lung tung với cô, anh hoàn toàn không cần thiết nói với cô những lời ấy. An Sơ Hạ gật đầu: "Chúng ta trở về thôi."
Giọng của cô hơi run rẩy, siết chặt tay, khớp xương hiện lên rõ ràng.
Cô dẫn đầu vượt lên phía trước, thân thể nhỏ đón gió, giống như là một nữ kỵ sĩ. Khiến cho Hàn Thất Lục trong lòng không khỏi rung động, anh đứng tại chỗ, lớn tiếng nói: "An Sơ Hạ, ở bên anh đi!"
An Sơ Hạ chân cứng đờ, đóng băng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục.
Bờ vai của anh thật rộng, một chiếc lá rụng đang lặng lẽ nằm đó.
"Tốt thôi!" Vẻ mặt An Sơ Hạ thách thức: "Trước khi đến Tư Đế Lan, anh có thể đuổi theo tôi, chúng ta sẽ ở bên nhau!"
Hàn Thất Lục còn chưa kịp phản ứng, An Sơ Hạ đã sớm nhấc chân chạy. Chờ anh phản ứng kịp, một người đàn ông trung niên chỉ về phía bên cạnh người bán hàng rong và nói: "Kia là đường tắt."
Ánh mắt Hàn Thất Lục sáng lên, hướng về phía người đàn ông trung niên nói một câu cám ơn. Anh từng cám ơn nhiều người, chỉ duy nhất lần này là khom người cúi chào đối phương.
Đã sớm chạy rất xa, An Sơ Hạ quay đầu nhìn lại phía sau, trống rỗng. Là cô chạy quá nhanh, còn Hàn Thất Lục căn bản lười phải đuổi theo cô?
Vân vân...
An Sơ Hạ dừng bước, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu mình một cái: "Anh ấy có một chiếc xe mà!"
Coi như bị bỏ rơi một quãng đường nhiều hơn nữa, Hàn Thất Lục chỉ cần đạp phanh xe là bắt kịp cô?
"An Sơ Hạ."
Tuy nhiên, giọng nói của Hàn Thất Lục cứ như vậy vang lên từ phía sau cô.
An Sơ Hạ đột nhiên giật nảy mình, lúc này nghe được thanh âm này, cảm xúc thực sự trăm bề ngổn ngang. Cô xoay người, Hàn Thất Lục cứ như vậy dựa lưng vào một gốc cây phong (Diệp Tử), một tay đang kẹp điếu thuốc còn một tay đút túi quần, mười phần đẹp trai kiểu lưu manh.
"Chừng nào thì anh..." An Sơ Hạ liếc nhìn đầu đường ở phía bên trái anh, nhất thời hiểu ra là anh đã đi tắt.
Trong khoảnh khắc cô nhìn về hướng khác, Hàn Thất Lục đứng thẳng người, bước vài bước đi tới trước mặt cô: "Bạn học An Sơ Hạ, xin hỏi em có nguyện xin thua cuộc hay không?"
An Sơ Hạ suy nghĩ rồi nhìn mặt Hàn Thất Lục, chàng trai này, thật đúng là người trong lòng cô, dáng người nhìn rất tốt, chỉ là tính khí quá khó coi thôi.
"Hỏi em đấy!" Hàn Thất Lục nhíu mày, tính khí xấu xa đã nổi lên: "Em sẽ không đổi ý, đúng không? Anh cho em biết, gian hàng bên cạnh có người nghe thấy em lời em nói đó."
"Đổi ý?" Trái tim An Sơ Hạ đập dồn dập nhảy múa trong lồng ngực, nhưng khuôn mặt chỉ tỏ vẻ hời hợt nói: "Hàn Thất Lục, tôi không phải là loại dễ hối hận!
Bỗng nhiên, Hàn Thất Lục phát hiện mình nói không ra lời.
Một lúc lâu, anh mới hồi phục tâm trạng, đưa tay kéo tay của An Sơ Hạ, ngay sau đó vẽ lên tay cô một nét.
Bởi vì từ rất nhỏ cô đã bắt đầu giúp mẹ làm việc, còn thường ra ngoài đi làm thêm, nên bàn tay An Sơ Hạ không giống đôi tay mềm mịn của những cô gái nhà giàu. Trên tay cô có rất nhiều vết chai, vậy mà, bàn tay anh thích chính là tay An Sơ Hạ!
An Sơ Hạ cười lên một tiếng, kích thích anh, nói: "Anh bao nhiêu tuổi? Còn chơi trò vẽ trái tim vào lòng bàn tay!"
Hàn Thất Lục trong đôi mắt cư nhiên lộ ra một chút bối rối: "Thì ra là, làm chuyện này cũng hạn chế số tuổi sao? Có luật pháp nào quy định không?"
Dĩ nhiên không có luật pháp nào quy định cả. An Sơ Hạ phát ra một tiếng "cắt", chỉ tiếp tục đi về phía trước. Nhưng tay của cô vẫn còn bị Hàn Thất Lục lôi kéo, đi hai bước cũng phải dừng lại một chút.
Cô quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Hàn Thất Lục: "Anh vẫn nhìn tôi làm gì?"