"Ông già ra mặt, có lẽ cũng không có vấn đề gì rồi." Hàn Thất Lục tuy quan hệ cùng Hàn Lục hải một mực ôn hoà, nhưng đối với một Hàn Lục Hải thủ đoạn kia, xem như tương đương tín nhiệm.
Tiêu Minh Lạc gật đầu: "Anh lúc ấy muốn nhìn một chút sẽ xảy ra chuyện gì,nên cố ý đi theo xe. Anh còn tưởng rằng, chú Hàn sẽ cùng An Dịch Sơn xoá bỏ ban giám đốc, nhưng họ lại không có làm như vậy. Cậu đoán giờ sao?"
Hàn Thất Lục nhấc mí mắt lên: "Họ trực tiếp đi đến phòng hiệu trưởng?"
An Sơ Hạ đang muốn cười vì Hàn Thất Lục nói chuyện không có căn cứ, lại không nghĩ rằng Tiêu Minh Lạc lại gật đầu! An Sơ Hạ khoé miệng giật giật,sao lại có một cảm giác run rẩy thế này. sao cô lại cảm thấy, Hàn Lục Hải làm việc kỳ thật luôn có mưu đồ?
Tiêu Minh Lạc sau khi gật đầu tiếp tục nói: "Bất quá nói đánh cũng không tính, chỉ là lúc hiệu trưởng chạy đến, đem tất cả đồ vật của hiệu trưởng quăng hết ra ngoài cửa, thời điểm hiệu trưởng chạy tới, chú Hàn chỉ nói một câu."":
"Tôi đang nghĩ là có nên đổi phòng hiệu trưởng hay không, nhưng đúng là ta vẫn nên đổi hiệu trưởng.""
Lời này nói ra, An Sơ Hạ thực muốn nhìn biểu lộ trên gương mặt của hiệu trưởng lúc đó.
"Sau đó thì sao?" An Sơ Hạ nhịn không được, hỏi.
"Sau đó, chú Hàn phân phó cho ngườiquản lý gian phòng âm nhạc làm thànhphòng làm việc của hiệu trưởng rồi. Chỗ đó ánh sáng không tốt, khẳng địnhkhông thoải mái như phòng hiệu trưởng trước kia. Bất quá tôi nghĩ, hiệu trưởngcó lẽ đã thấy thấm rồi." TiêuMinh Lạc nói xong, thở dài nói: "An Dịch Sơn không biết đã suy nghĩ gì, độtnhiên lại giúp một tay, thật đúng là nhận chính mình có tư cách cùng Hàn gia vạchmặt rồi hả?"
"Không." Hàn Thất Lụcmở dần mắt ra: "Có lẽ An Dịch Sơn thực sự có tư cách này rồi."
Tiêu Minh Lạc trong lòng sinhnghi, chuẩn bị dùng điện thoại cho người đi điều tra An Dịch Sơn phải chăng tiếp đơn hàng hải ngoạilớn.
Hàn Thất Lục giơ tay ý ngừng lại, tiếp theo đem ánh mắt nhìn về phía cửa trường học, một chiếc Rolls-Royce màuđen từ bên trong dần đi ra ngoài.
"Thiếu gia, Thiếu phunhân. Tiêu thiếu gia." Hàn quản gia theo trên ghế lái phụ xuống, cung kínhcúi đâu trước ba người, sắc mặt bình tĩnh. Xem ra, sự tình đều làm không saibiệt lắm.
Bảo vệ thay Hàn Lục Hải mở cửaxe, từ trên xe bước xuống, Hàn Lục Hải chào hỏi Tiêu Minh Lạc: "Đã lâukhông gặp."
Hàn Lục Hải ánh mắt bình thảnmà nhìn Tiêu Minh Lạc, làm cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực, ông hơi tiếcnuối mà nói: "Anh cháu là một nhân tài, tang lễ ngày đó ta tại LosAngeles, không thể tham dự thật sự là thậtcó lỗi."
"Không sao ạ." TiêuMinh Lạc cúi đầu, không nói nhiều lời.
Hàn Lục Hải lúc này mới nhìn vềphía Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ, dùng ngữ khí trưởng bối, hỏi: "Ăn cơmxong chưa?"
An Sơ Hạ đang muốn nói Hàn Thất Lục chưa ăn, nhưng chứkịp nói, anh đã kéo cô hướng cửa trường đi ra. Tiêu Minh Lạc liếc nhìn xungquanh, cũng đuổi theo Hàn Thất Lục.
"Đi thôi." Hàn Lục Hảingồi trên xe, đối diệnvới trên ghế lái phụ Hàn quản gia nói: "Đi đến côngty, trở về ông nói với phu nhân một tiếng, buổi tối ta có xã giao, có khả năngkhông trở về."
"Vâng." sắc mặt Hànquản gia như thường mà đáp ứng, nhưng lại nhịn không được mà nói thêm một câu:"Ngài tháng này, mới về nhà có hai lần."
Lời nói nói ra miệng, Hàn LụcHải không trả lời một chữ, nhưng lại lại khiến cho Hàn quản gia im miệng, toànthân đều cứng ngắc, Hàn quản gia vội vàng nói sang chuyện khác: " Giám đốccục sở hữu đất đai Đông Âu gọi điện thoại về đến nhà, nói là muốn cho con gái hắn cùng thiếu gia của chúng ta hiểu tìm hiểu,người xem..."