Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 758: Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?



Edit: Phương Quỳnh
Beta: Gấu

Nghe Tiểu A nói xong, Manh Tiểu Nam lập tức chạy hướng đến chỗ rương cola: "Bảo bối à, ta rốt cục có thể uống các ngươi a!"

Manh Tiểu Nam cầm một lon coca, mở nắp ra liền uống hết vào miệng mình. Vì giờ khắc này, cô sáng giờ đều chưa uống nước, giờ phút này cô uống như ma như quỷ đầu thai, chỉ nghe đến "ừng ực, ừng ực" thanh âm, không vài giây thời gian, một chai coca đã thấy đáy!

Nhìn thấy này cảnh, những người khác liền nhao nhao giơ ngón tay cái lên, Tiểu A còn lại là tủng hạ vai, như là đang xem kịch vui.

Người nào uống chai đầu tiên đều rất nhanh đã thấy đáy

Mười hai chai, biến thành mười một chai.

"Chờ coi đi!" Manh Tiểu Nam ở trong lòng nói.

Cô liếc trộm An Sơ Hạ một cái, đã thấy An Sơ Hạ có chút lo lắng nhìn qua. Cô lúc này đưa tới một cái biểu tình "An tâm", chai coca thứ hai được mở ra

Lại là thanh âm ừng ực, người bây giờ đang cực kì khát nước, là có thể uống xong khiến người líu lưỡi số lượng nước. Mà Manh Tiểu Nam đúng là cái tình huống này.

Chai thứ ba, chai thứ tư!

"Mẹ kiếp!" Tiểu A rốt cục bỏ xuống bộ dạng xem kịch vui.

Mọi người ở trong hội sớm đã dừng động tác uống cola - - có thể không uống cạn hết số còn lại?

Thời điểm chai thứ năm, tiếng ừng ực rốt cục cũng chậm lại.

Nuốt bắt đầu trở nên gian nan.

"Ha ha..." Manh Tiểu Nam xấu hổ cười cười, đối với thần tình chờ mong mọi người nói: "Mới vừa uống có phần mạnh, trước nghỉ một lát."

An Sơ Hạ đi lên phía trước tới, kéo Manh Tiểu Nam qua thấp giọng nói: "Cậu cũng đừng quá cố sức đấy, bao tử sẽ không chịu nổi đâu? Chỉ là một trận đấu thôi, đừng biến mình thành Đông Vũ thứ hai a!"

"Cậu còn không biết tớ sao? Tớ đúng là một ngày uống tám lít nước!" Manh Tiểu Nam cực kì nghiêm túc nói.

An Sơ Hạ liếc cô một cái, cô đối với Manh Tiểu Nam quá quen thuộc, nói có chút khoa trương, Manh Tiểu Nam nâng cái chân ra vể bọn ta biết đây là muốn tiểu tiện rồi.

Manh Tiểu Nam cái gia hỏa kia, luôn cậy mạnh, cho nên cô mới nhịn không được đi tới nhắc nhở cậu ấy.

"Cậu cũng nói, là một ngày uống tám lít nước. Cậu uống bất thường như vậy cũng đừng uống vào nữa, như vậy không tốt đâu?" An Sơ Hạ khuyên bảo.

Manh Tiểu Nam một bên nghe một bên gật đầu, nhưng không có quên vừa nghe vừa uống thêm một ngụm cola. Hiển nhiên, cô không có đem những lời An Sơ Hạ khuyên đạt vào trong tai.

Mà lúc này, cần bốn chai nữa mới xong được việc xếp hình kia.

"Sau cùng còn bốn chai, tất cả mọi người hãy cắn răng, mỗi người uống nửa chai!" Tiểu A vừa nói, một bên bày ra bốn chai coca phân phát cho mỗi người một chai.

"A..." Một thanh âm vang lên nấc, Manh Tiểu Nam cầm trong tay cái chai không nhét vào tay An Sơ Hạ, nhấc chân liền muốn đi qua bên kia hướng Tiểu A.

Nháy mắt tiếp theo, An Sơ Hạ đã đưa tay túm chặt góc áo của Tiểu Nam nói: "Cậu uống nhiều rồi, tớ còn không uống, để tớ đi uống."

Manh Tiểu Nam giống như không có nghe đến lời của cô, bỏ tay cô ra liền đi về phía trước.

"Manh Tiểu Nam!" An Sơ Hạ có chút sốt ruột, vài bước đuổi theo nắm được tay cô lại.

Năm chai cola, như này là đã vượt sức người bình thường. Cô hết sức không hy vọng Manh Tiểu Nam vì một cái trận đấu nho nhỏ, mà khiến bản thân mình không thoải mái.

Nhưng mà, cô thật không ngờ đích thị, Manh Tiểu Nam lại bỏ tay cô ra.

Thời điểm xoay người lại, ánh mắt Manh Tiểu Nam là xa lạ. Trong ánh mắt kia chứa lạnh lùng, giống như cuối mùa thu sương lạnh, mỏng nhạt một tầng, lại làm cho người ta nhịn không được rùng mình.

An Sơ Hạ sửng sốt, tay còn vẫn đang giữ tư thế như cũ, liền như vậy nhìn Manh Tiểu Nam.

"An Sơ Hạ." Cả họ tên bị Manh Tiểu Nam nói ra miệng: "Cậu cho rằng chính mình, dựa vào cái gì có thể quản tớ? Chẳng lẽ tớ nghĩ muốn đem về danh dự cho lớp cũng phải được sự đồng ý của cậu?"

Nói xong, cô xoay người bỏ chạy đến trước mặt tiểu A, túm lấy chai cola tiểu A đang uống, lại ngẩng đầu, rót hết số coca vào miệng.

Trên mặt An Sơ Hạ hiện lên một tia kinh ngạc.

Mà ngoại trừ kinh ngạc, cũng không có lời nào có thể miêu ta cảm xúc này. Này loại cảm xúc này, liền cùng với hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm khi đó, cô tại mặt sau của tảng đá lớn đó nhìn đến Hàn Thất Lục nằm trên vũng máu một dạng.

Đúng là rõ ràng, nhìn dáng Manh Tiểu Nam đứng ở đằng kia, giống như một tráng sĩ, đổ hết cola vào miệng mình.

Đây là... Cái dạng cảm giác gì?

Trái tim băng giá, vẫn lại là... Tuyệt vọng?

Sau cùng, Manh Tiểu Nam tổng cộng uống vào sáu chai coca, số lượng chai không cần lại mười hai chai, đã đủ hết rồi,

Tiểu A cực kỳ vui sướng cầm chai không giao trước mặt An Sơ Hạ, cô gật gật đầu, nở một nụ cười cứng ngắc, Ngay sau đó hồn bay phách lạc xoay người cầm chai đi xếp hình.

Trận đấu cũng đã sắp hết hồi kết thúc.

Tiếng cừoi vang lên, cả năm đoạn tập hợp, An Sơ Hạ còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì Phỉ Lỵ Á đã cười hì hì, lôi kéo cô vào trong đội ngũ xếp thành hàng.

Phỉ Lỵ Á sau lưng cô thao thao bất tuyệt, nói xong cái khác ban "Tình hình chiến đấu", trên mặt di động tự hào

An Sơ Hạ thật sự nghe Phỉ Lỵ Á nói, thành khẩn gật đầu hưởng ứng, nhưng mà chỉ có cô tự mình biết, cô giờ phút này trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Một nửa chữ Phỉ Lỵ Á nói cũng không đi vào đầu cô, trong mắt chỉ có thể nhìn đến môi Phỉ Lỵ Á khi đóng khi mở, như là bể có cục sủi bong bóng.

Quả nhiên mùa thu là mùa người ta cực kỳ chán ghét.

Đây là... Cô cùng Manh Tiểu Nam từ lúc bé chơi chung đến bây giờ đây là lần đầu tiên cãi nhau, thậm chí, cô cũng không biết hay không lần này có phải là cãi nhau.

"Lớp sĩ số bốn mươi sáu, ở đây mới có bốn mươi lăm!" Thanh âm của uỷ viên thể dục vang dội gọi tình thần An Sơ Hạ có chút hoảng hốt trở về.

"Sao?" Chủ nhiệm lớp thong thả bước lại, đẩy mắt kính xuống hỏi: "Còn ai chưa tới?"

"Manh..." Thể dục uỷ viên Tiểu A lời nói ngừng một chút, sửa lại nói: "Giang Nam!"

Chủ nhiệm lớp lại đưa tay đẩy hạ mắt kính, nhìn trong đội ngũ quét mắt vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người An Sơ Hạ. An Sơ Hạ sửng sốt, đang muốn tìm lí do thoái thác, Mã Cách đột nhiên mở miệng nói: "Giang Nam uống vào rất nhiều cola, sau đó liền đi toilet, có thể là uống quá nhiều, thân thể không thoải mái."

Nghe Mã Cách nói như vậy, chủ nhiệm lớp hồ nghi nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Là như thế sao?"

Mọi người có thể nhìn ra An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam quả thực là giống chị em sinh đôi, như hình với bóng. Mà lần này Manh Tiểu Nam không thoải mái, An Sơ Hạ lại không ở bên cạnh cô, này tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.

Ý thức được chủ nhiệm lớp đang nhìn chính mình, An Sơ Hạ vội vàng gật đầu.

Chủ nhiệm lớp lại nhìn vài lần, này mới thu hồi tầm mắt, xoay người để cho người phía trước giữ yên lặng, không tiếp tục truy vấn chuyện của Manh Tiểu Nam.

An Sơ Hạ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời quay đầu muốn hướng Mã Cách nói lời cảm ơn, nhưng mà cô mới vừa quay qua, Mã Cách liền quay đầu đi rồi. Bởi vì khoảng cách hơi xa, cô đành phải mím môi, đem cảm ơn mà nuốt trở vào.