Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 814: Thực xin lỗi



Ed: HuongMjuMju
Beta: Thanh Tuệ An + Gấu

​Lại bị chú ý tới rồi.

​An Sơ Hạ lại vẫn không kịp hối hận chính mình không thể làm Hứa Niệm Niệm lơ là chú ý, Hứa Niệm Niệm bên kia đã hét lên một tiếng, vừa rồi tay cô ta dùng lực quá mạnh, thân thể lập tức không khống chế được cân bằng, ngã về phía trước.

​"A - -" bờ biển vang lên không ít tiếng thét chói tai, cùng với đèn flash sáng ngời.

​"Hứa Niệm Niệm!" An Sơ Hạ chạy nhanh lên tiến đến, may là cô đã đi được đủ gần, nghìn cân treo sợi tóc, cô vẫn có thể nắm được tay của Hứa Niệm Niệm.

​Ngay khi chân phải của cô ta rời khỏi cầu trong nháy mắt, An Sơ Hạ bắt được tay cô ta.

​"Nắm chặt!" An Sơ Hạ khẽ cắn môi, một tay bám vào lan can hình thoi một tay nắm chặt tay Hứa Niệm Niệm, cô dùng lực một cái, kéo Hứa Niệm Niệm lại.

​Nhưng mà... Lòng bàn chân của cô không cẩn thận giẫm lên chỗ giày của Hứa Niệm Niệm để ở trên cầu, chân bị thương của cô vừa lúc dẫm phải trang sức thủy tinh lời ra trên giày. Góc cạnh thủy tinh giống như là dao găm bén nhọn, lập tức đâm sau vào da thịt bị thương.

​"Hí - -" cô hung hăng hít vào một hơi khí lạnh, đau đớn kịch liệt nháy mắt truyền khắp toàn thân, chân cô không tự chủ được bước lùi ra sau.

​Nhưng mà...

​Không! Phía sau cư nhiên là không!

​Chờ khi ý thức của cô quay lại, thân thể chính mình đã ngã về phía sau. Sau người là một cái hình thoi lớn, vừa lúc không có bất cứ cái gì cách trở.

​Đại não cô trống rỗng, chỉ nghe tiếng gió "Vù vù" bên tai truyền đến tiếng điên cuồng gào thét, như là đang cười cô không cẩn thận.

​Làm sao có thể... Như vậy?

​Nhưng ngay tại thời điểm cô cho rằng chính mình sẽ ngã xuống như vậy, cô lại nghe được tiếng Hàn Thất Lục! Ngay sau đó tay cô đã được người nào đó gắt gao ôm lấy!

​"Sơ Hạ!" Tiếng nói này tuyệt đối không dễ nghe, quả thực là khàn cả giọng, hơn nữa là từ nơi xa xôi truyền tới.

​Từ từ, tiếng nói này sao xa vậy, người nắm lấy cô là ai?!

​Cô cố gắng ngẩng đầu lên, đã thấy Hứa Niệm Niệm cắn chặt hàm răng, một tay nắm chặt lan can hình thoi, một tay gắt gao nắm lấy tay cô! Người nắm lấy tay cô quả nhiên chính là Hứa Niệm Niệm, điểm này cô đúng là thật không ngờ.

​"An Sơ Hạ, em cố gắng chịu đựng!" Hàn Thất Lục còn đang ở bờ sông, một bên hô một bên chạy vội chạy tới, tốc độ kia, quả thực giống như phi tới.

​"Cô phải nắm chặt!" Hứa Niệm Niệm từ trong miệng nói ra mấy chữ như vậy, ánh mắt cô ta cũng không tự chủ được nước mắt chảy xuống, chính cô ta cũng không biết hiện tại vì cái gì muốn chảy nước mắt.

​Hứa Niệm Niệm muốn kéo cô lên, nhưng mà hai tay cô ta phát run, nhìn khí lực của cô ta, cơ hồ không thể lôi kéo cô lên.

​Tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần vội vàng vang lên, Hứa Niệm Niệm mồ hôi trên trán nhỏ xuống tay An Sơ Hạ, Hứa Niệm Niệm tay bám lấy lan can cũng nắm chặt cổ tay cô, giờ phút này, hai người toàn bộ dựa vào chân Hứa Niệm Niệm vẫn còn bám ở trên cầu.

​Nhưng mà, Hứa Niệm Niệm sức lực có hạn, sức lực này luôn luôn hữu dụng cho tới khi nào chứ? Cô ta cắn chặt môi đến chảy ra tia tia máu tươi. Vốn là cô ta cả người đều đã ở trên cầu, nhưng tay bám lấy lan can cũng nắm chặt tay An Sơ Hạ, nửa người cô ta đều bị lôi ra phía ngoài thành cầu.

​"Cô mau buông tay đi!" An Sơ Hạ kiên quyết nói: "Bằng không, cả hai chúng ta đều ngã xuống!"

​"Tôi không buông, tôi không buông tay!" Hứa Niệm Niệm hô lên như vậy, chính cô đều bị dọa, cô ta sao có thể nói như vậy.

​Nhưng ngoài miệng là nói như vậy, hiện thực là có lòng nhưng không đủ lực, tay An Sơ Hạ dần dần tuột xuống, mà chính cô ta cả người cũng đang bị kéo ra ngoài.

​"Anh đến đây!" Hàn Thất Lục một cái bay vọt, trực tiếp nhảy vọt qua chướng ngại vật kia cao đến một thước.

​"Kiên trì thêm một chút, một chút nữa..." Hứa Niệm Niệm thì thào nói, không biết là để An Sơ Hạ tin tưởng hay lại là cho chính mình tin tưởng.

​"Cô mau buông tay đi..." An Sơ Hạ khóe mắt rơi lệ, Hứa Niệm Niệm đã nửa người ở bên ngoài, nhưng vẫn không buông tay, hai người đều như muốn ngã xuống rồi.

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một bước! Hàn Thất Lục cắn chặt răng tiến lên, không dừng bước lại, chỉ nghe thấy "A - -" một tiếng, anh vội vã bổ nhào tới, rốt cục tóm được người!

​"Ngã xuống rồi... Cô ấy... Hu hu hu, đều là vì tôi, cô ấy vì cứu tôi... Hu hu hu." Hứa Niệm Niệm khóc thất thanh, trên mặt đều là nước mắt, so với lúc muốn nhảy sông khóc còn thảm hại hơn.

​Cô ta nghe được câu cuối cùng An Sơ Hạ nói với cô ta.

​"Nếu tôi còn sống, mấy người chúng ta sẽ giải hòa, nếu tôi chết, có thể không hận Giang Nam không?"

​Đến cuối cùng, đứa ngốc An Sơ Hạ này vẫn còn suy nghĩ cho Giang Nam, cô ta thật sự là có chút hâm mộ Giang Nam, có thể có được người bạn như vậy.

​Hàn Thất Lục nhẹ nhàng liền kéo lại hơn nửa thân thể sắp rơi xuống của Hứa Niệm Niệm, nhưng mà chính anh hồn bay phách lạc đi tới ven thành cầu, thân thể đứng thẳng tắp, miệng lẩm bẩm: "Nếu tôi có thể nhanh một chút... Nếu tôi có thể chạy nhanh hơn một chút..."

​"Thiếu gia!" Hàn quản gia chạy tới, hai chân quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Hàn Thất Lục, khàn cả giọng hô: "Cậu không cần như vậy!"

​Mà An Sơ Hạ, sau khi theo tay cô ta dần dần rơi xuống, đại não của cô liền trống rỗng. Rơi xuống là loại cảm giác vô lực trước nay chưa từng có, nhưng cực kỳ tự do, cảm giác toàn bộ đều không còn gì quan trọng.

​Giữa mơ hồ, cô giống như nhìn thấy mẹ rồi.

​"Mẹ..." Cô nhẹ giọng hô ra miệng, Ngay sau đó nước trào mắt, lỗ mũi các nơi chảy ngược vào, cảm giác bị sặc nhất thời đánh úp lại.

​"Khụ khụ khụ!" Cô ho khan vài tiếng, cảm giác được bờ sông có ánh sáng mạnh chiếu tới, để cho cô nhất thời không thể mở to mắt.

​Còn sống! Muốn sống sót!

​Ý thức sinh tồn đột nhiên vô cùng mãnh liệt, ngay thời điểm rơi xuống vừa rồi, cô xuất hiện ảo giác mẹ cười với cô cười, ảo giác này khiến cho cô lập tức đánh mất ý thức muốn sống. Điều này quả thực thật là đáng sợ!

​Cô biết bơi! Đây hiện tại là chuyện duy nhất đáng vui mừng.

​Sau khi vui mừng, chờ cô tỉnh táo lại, mới cảm giác nước sông rét thấu xương, lạnh đến chính cô cảm giác được môi đã bắt đầu run lên, cô hiện tại xem như hiểu itanic những người bên trong lúc ấy có bao nhiêu thống khổ rồi.

​Loại này rét lạnh là xâm nhập vào xương cốt tủy sống, căn bản không có biện pháp dùng ý chí trấn áp nó. Cô cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều đã co rút nhanh, lại vẫn không thể ngăn cản những cái rét thấu xương lạnh lẽo. Đáng sợ hơn là, khi cô có ý muốn bắt đầu bơi, cô phát hiện tay chân động tác đều như là bị chậm mất một nhịp.

​Cho dù cô nghĩ nhiều nhanh hơn tốc độ tay chân, đều là phí công, tay chân đã gần như tê cứng rồi! Cô bơi, hoàn toàn là chim gãy cánh, như thế nào đều là uổng phí sức lực.

​Nước sông chảy cũng rất nhanh so với tưởng tượng của cô, cô cảm thấy được chính mình hướng lên trên mặt nước, nhưng nhìn cảnh vật hai bờ sông, cô không ngờ đã bị nước sông đưa ra rất xa mười thước! Mà khoảng cách đội cứu hộ với cô cũng là càng ngày càng xa, những người đó còn đang tại hướng lòng sông, mà cô đã sớm cách vị trí ban đầu rất xa rồi!

​"Cứu mạng!" Cô một bên chỉ có khả năng hô to, một bên tận lực dùng phương thức lặn để đầu cô ở trên mặt nước.

​Bởi vì nghĩ muốn dựa vào khả năng bơi lội bảo trì thân thể cân bằng cùng hô hấp đã là không có khả năng, làm như vậy hao phí thể lực lại tốn công vô ích, cô đành dựa vào cố gắng bơi rất xa, nước sông chỉ biết theo phương hướng đẩy cô xa hơn.

​Chẳng bằng giữ sức.

​Nhưng là như thế này không thể hô to, nếu không sẽ lập tức chìm xuống.

​"Cứu mạng! Tôi ở đây này!" Cô hít sâu một hơi hô một tiếng, cô thề, đời này cho tới bây giờ không hô to như vậy, đúng là thanh âm vừa ra khỏi miệng, lại bị mặt sông rộng lớn cho "Pha loãng" thành âm thanh rất nhẹ, mà còn sót lại cũng bị tiếng ầm ĩ hai bờ sông, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng ca-nô nháy mắt nuốt hết.

​Cô ở trên mặt sông lạnh thấu xương, lại một lần nữa cảm giác được cái chết đến gần.

​Nước sông không lưu tình chút nào càng không ngừng đẩy cô đi xa, ca-nô, tiếng ồn ào, ngọn đèn chói mắt cũng đã càng ngày càng xa, cô cảm giác trước mắt đều đã bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ. Bên tai tất cả âm thanh cũng dần dần nhỏ đi.

​"Thực xin lỗi Hàn Thất Lục, đời này không thể gả cho anh rồi."

​"Thực xin lỗi mẹ, không thể hoàn thành giấc mơ vào đại học của mẹ rồi."

​"Thực xin lỗi Giang Nam, không thể tiếp tục ở bên cậu rồi."

​"Thực xin lỗi mẹ, có thể lại làm cho mẹ buồn rồi."

​"Thực xin lỗi Hàn Vũ, còn không có đợi đến ngày anh về nước."

​"Thực xin lỗi, thực xin lỗi rồi... Em không kiên trì nổi rồi..."

​Ánh mắt, thong thả mà lại trầm trọng đóng lại, bóng tối bao trùm ý thức, toàn bộ lại trở về bình tĩnh.

​Cùng lúc đó ở trên cầu, Hàn quản gia quỳ trên mặt đất gắt gao ôm chân Hàn Thất Lục, sợ Hàn Thất Lục cũng nhảy xuống theo. Nhưng Hàn Thất Lục đứng thẳng ngay tại chỗ thật lâu sau, ánh mắt anh là trống rỗng, trước mắt nhiều người như vậy, anh lại cảm thấy được một mảnh trống không.

​"qu~qu~qu~" tiếng cười chói tai vang lên, có người dùng loa phóng thanh hô: "Nhất Hào, Nhị Hào qua bên kia, sáu bảy người tiếp tục ở đây tìm, những người khác theo tôi đi xuống phía dưới tìm!"

​Đó là đội trưởng thuyền cứu hộ, trong thanh âm là lo lắng, khuôn mặt so với người bình thường cũng giữ được bình thản hơn.

​Hàn Thất Lục ánh mắt đột nhiên mở ra, hướng tới phía dưới hô: "Người có ở đấy không?!"

​Vừa rồi, anh thật giống như đầu óc không thể suy nghĩ, ngay Hàn quản gia đến đây lúc nào, khi nào thì ôm chân của anh, anh cũng không biết. Là tiếng còi chói tai kia thức tỉnh anh, nếu không phải tiếng còi kia, khả năng anh hiện tại vẫn cứ đứng ngây ra.

​Người của đội cứu hộ ngửa đầu nhìn thoáng qua, liền lập tức biết ai, vội vàng không dám thất lễ cầm loa phóng thanh hồi đáp: "Ở bên này tìm khắp không thấy ai, dòng nước xiết như thế, có thể là bị đẩy xuống dưới rồi, cho nên chúng tôi chuẩn bị đi xuống dưới tìm."

​"Lại vẫn thất thần làm gì? Còn không mau đi!" Hàn Thất Lục đè nặng cổ họng hô như vậy một câu, anh hiện tại ý nghĩ muốn giết người đều có rồi!

​Nếu An Sơ Hạ... Anh là nói nếu, anh nên làm cái gì bây giờ?

​Anh căn bản không dám nghĩ tới.

​Tựa như là Hàn Thất Lục bình tĩnh lại một chút, Hàn quản gia lúc này mới buông tay, từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt lại vẫn đều là nước mắt. Ông chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ vừa rồi của Hàn Thất Lục, đó là một loại cái biểu hiện ông không miêu tả được, nhưng ông còn tưởng rằng Hàn Thất Lục sẽ tan vỡ mất.

​Không tồi...

​Hàn Thất Lục cả người đột nhiên cứng đờ, Ngay sau đó từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động.