Từ Duyệt cực kỳ mất hứng nói: "Ăn cơm có thể mất bao lâu chứ? Đi thôi bà nội, trước kia cháu phát sốt, cũng không thấy bà lo lắng cho cháu như thế!"
Bà nội cười: "Ta thấy giọng điệu của cháu sao lại kì quái vậy, chắc chắn là đang ghen tị! Lúc cháu phát sốt, bà nội không lo lắng cho cháu như vậy sao? Đi nào, đi ăn cơm, chờ chị cháu về thì sắc thuốc thôi."
Hai người đi rồi, Thiên Hâm chăm chú nhìn cô, luôn giúp cô thay khăn nóng.
Sốt cao như đốt vậy, các phương pháp hạ nhiệt vật lý đều không có tác dụng nhiều, nhưng ít ra có thể đem lại cho cô cảm giác thoải mái một chút.
Lại thay khăn một lần nữa, Thiên Hâm trở lại ngồi gần mép giường.
"Thật là xinh đẹp, giống y như búp bê." Anh ta không tự chủ được liền khen ngợi.
"Bộ dáng thật đáng yêu nha!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Từ Hân, trên lưng cô ta là ba lô, quần áo toàn thân hầu như bị ướt hết.
Biết Từ Hân nghe được lời mình vừa nói, mặt Thiên Hâm nhanh chóng đỏ lên, lập tức từ ghế đứng lên, ngay cả tay cũng không biết nên để vào đâu.
"Chị Từ... Từ Hân." Anh ta vội vàng chào hỏi, nhưng ngay cả nói cũng có chút lắp bắp..
Từ Hân không chú ý tới điểm này, xoay người sang chỗ khác: "Giúp chị cầm ba lô một chút."
Thiên Hâm liền bước lên phía trước bắt lấy ba lô, bên trong là một loại thảo dược giúp hạ sốt rất hiệu quả, chỉ là có vị rất đắng.
"Hân Hân đã về rồi?" Bà nội không biết đã tới từ lúc nào, trong tay còn xách một cái túi lớn: "Đem thảo dược đi rửa sạch, rồi cho cô ấy ăn, ăn càng sớm càng tốt."
"Để cháu làm cho!" Thiên Hâm bước mấy bước về phía trước, nói: "Chị Từ Hân còn chưa ăn cơm đâu, dù sao cháu cũng không có việc gì làm, để cháu đi."
Bà nội gật đầu: "Cũng được, vậy làm phiền cháu, ta để gừng ở đây, chờ một lát nữa cháu trở lại, đừng quên mang theo nguyên liệu."
"Cháu biết rồi ạ." Thiên Hâm gật đầu một cái, cầm ba lô ra ngoài, Từ Hân cũng đi theo sau.
Mặt hồ rộng lớn tựa như muốn nuốt chửng người ta, màn trời tối đen cũng tựa như muốn hút người vào trong. Chết chóc, không khí nồng đậm mùi vị chết chóc đang chầm chậm tiến tới. Cô kêu "Cứu mạng", đáp lại cô, chỉ có tiếng gió thổi "Xào xạc" qua cây lau sậy hai bên bờ sông.
Không ai nhìn thấy cô, không ai cứu cô, cô chỉ có một thân một mình, chịu đựng trong màn đêm đen vô tận.
Cô tiếp tục trôi nổi trên mặt nước, tay chân vẫn hoàn toàn lạnh cóng. Đầu đột nhiên đụng phải thứ gì đó, cô cử động cổ, thấy một bè gỗ nổi không nhỏ. Bè gỗ mục ghê gớm, bên trên mọc đầy rêu xanh.
Nhưng đây là ân nhân cứu mạng của cô, cô ôm chặt lấy bè gỗ, sau đó nằm lên. Mệt mỏi lại kéo tới, một lần nữa, cô chìm vào giấc ngủ say.
"Tỉnh lại đi..." Có người đang lay người cô.
An Sơ Hạ chậm rãi mở mắt ra, một cô gái có bím tóc thẳng dài đang ôn hòa cười với cô: "Cô tỉnh rồi sao? Uống thảo dược này trước rồi ngủ tiếp, uống vào, ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai sẽ hạ sốt thôi."
"Đúng vậy, loại thảo dược này rất tốt, là chị Từ Hân đội mưa đi hái cho cô đấy." Thiên Hâm ở một bên nói chen vào.
Đội mưa đi hái...
An Sơ Hạ nhìn kỹ cô gái, cô ta huớng phía cô nhàn nhạt cười, nụ cười ôn hòa, rồi nhẹ nhàng nâng cô dậy.
"Cảm ơn..." Cô há miệng thở dốc, lại phát hiện ra giọng nói khàn đặc ghê gớm, đừng nói đến người khác, ngay cả chính cô cũng không nghe ra bản thân đang nói cái gì.
"Được rồi, cô đừng nói chuyện, cổ họng cô sưng như vậy, mau uống thuốc đi." Từ Hân nói xong, thổi thổi bát, đưa tới bên miệng cô: "Có chút đắng, cô cố chịu đựng một chút, ực một cái hết sẽ không cảm thấy khó uống nữa."
"Cô uống xong chỗ tôi còn có đường phèn."
Thiên Hâm giống như dỗ trẻ con, tay giơ lên một túi đường phèn, chọc cho Từ Hân nhịn không được nở nụ cười: "Cậu tưởng cô ấy cũng ngây thơ giống Duyệt Duyệt sao?"
An Sơ Hạ không có sức lực cười, cô vươn tay, nhận cái bát kia, cảm thấy so với bình thường bát này nặng lên không ít. Cô há miệng, một hơi uống hết, cái vị kia quả thực không thể dùng từ "đắng" để hình dung, đắng còn mang theo một vị chát khó nói lên lời, thật sự đắng thấu tận tim, uống xong không rõ đầu lưỡi ở hướng nào nữa.
"Đường phèn đây." Từ lòng bàn tay Thiên Hâm lấy ra một viên đường phèn, đưa đến trước mặt cô.
"Cảm ơn..."
Không đợi cô nói chuyện, Thiên Hâm đã lấy ngón tay trỏ chặn miệng của cô: "Đừng nói gì cả, trước hết chăm sóc cổ họng cô cho tốt."
"... " Từ Hân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Thiên Hâm: "Thiên Hâm, cậu có thể lấy tay ra được chưa?"
Thiên Hâm lúc này mới ý thức được ngón tay của mình vẫn đặt trên môi của An Sơ Hạ, lần thứ hai mặt anh ta đỏ như mông khỉ, cuống quít thu tay về, ấp a ấp úng nói: "Đây... Viên, đường phèn."
An Sơ Hạ nhận lấy viên đường phèn cho vào miệng, cái cảm giác vừa đắng vừa tê lại vừa chát, khiến cổ họng người ta phát ghét cuối cùng cũng dịu đi một chút.
"Chỗ tôi còn nữa, cô cần thêm không?" Thiên Hâm đỏ mặt hỏi.
An Sơ Hạ mệt mỏi lắc đầu, nói chung là sốtquá nghiêm trọng, cô cảm thấy cả đất trời đang chầm chậm quay tròn, lo lắng sẽ rơi xuống giường mất.
"Tôi đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ bớt sốt, ít nhất cũng không khó chịu như bây giờ." Từ Hân nói xong, thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống: "Đêm nay tôi sẽ ở cùng cô, tôi luôn ngồi ở bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, không cần khách khí."
Không thể nói chuyện, cô chỉ có thể mỉm cười cảm kích.
"Hừ! Chúng ta đối với cô ta tốt như vậy, ngay cả câu cảm ơn cô ta cũng không nói sao?" Một cô gái ở ngoài cửa đi tới, mắt một mí môi mỏng, nói chuyện chanh chua: "Đúng là "chó cắn Lữ Động Tân"* mà!" (Câu nói chỉ người không phân biệt được tốt xấu)
"Duyệt Duyệt! Đừng nói như thế, cổ họng cô ấy sưng, không thể nói chuyện." Thiên Hâm khẽ quát một tiếng, quay đầu nhìn An Sơ Hạ nói: "Duyệt Duyệt luôn là vậy, nói chuyện với ai cũng thế, cô đừng để trong lòng, thật ra tâm địa cô ấy rất tốt."
An Sơ Hạ gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng bàn tay âm thầm nắm chặt cái bát đang cầm.
Bây giờ ở bên ngoài trời tối đen, cô muốn mau chóng hạ sốt, để thông báo cho Hàn Thất Lục bên kia, miễn cho Hàn Thất Lục bọn họ không lo lắng. Hiện tại khẳng định bọn họ sẽ rất lo lắng.
"Điện... Điện thoại." Cô cố đè cổ họng, thật không dễ dàng gì nói ra hai chữ, mà người khác khó có thể nghe rõ.
Trái lại Từ Duyệt đang tựa trên cửa nghe xong liền hiểu: "Cô muốn gọi điện thoại sao? Giọng nói còn khó nghe hơn vịt kêu, người khác làm sao mà nghe ra?"
"Duyệt Duyệt, em đừng nói như vậy, người ta đang bệnh đó!" Từ Hân nói xong, quay đầu nhìn An Sơ Hạ hỏi: "Cô nói là điện thoại sao?"
An Sơ Hạ trong lòng sốt ruột, chỉ có thể gật gật đầu tỏ ra chính xác. Trong lòng tự trách mình vô dụng, ngay cả từ ngữ cũng nói không rõ ràng. Từ Duyệt nói chuyện tuy là khó nghe, nhưng đúng là giọng của cô bây giờ, so với vịt kêu còn khó nghe hơn, ai cũng khó nghe rõ.
"Điện thoại di động của cô để đâu? Trong quần áo của cô hả?" Từ Hân vẫn nhẹ giọng hỏi, hai chị em này, tính cách đúng là một trời một vực.
An Sơ Hạ gật đầu một cái.
"Duyệt Duyệt, em để quần áo của cô ấy ở chỗ nào rồi hả?" Nhận được cái gật đầu thay cho câu trả lời, Từ Hân liền quay đầu hỏi Từ Duyệt.
Biểu cảm trên mặt Từ Duyệt hơi sững sờ: "Em thấy quần áo cô ta bị hỏng với bẩn như vậy, nên ném vào thùng rác rồi. Được rồi, em đi lấy."
Từ Duyệt rất nhanh liền chạy ra ngoài, được một lát đã trở về, cầm trong tay cái thùng rác, cực kì chán ghét để bên giường: "Cô tự lấy đi."
An Sơ Hạ động đậy một chút, muốn tự tay mình lấy, nhưng Thiên Hâm đã trực tiếp ngồi xổm xuống tìm, không sợ bẩn mà đem một chồng quần áo ra, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái di động mạ vàng.
"Không tệ, túi tiền rất sâu, khẳng định là không sợ rớt. Nhưng mà quần áo thành ra thế này rồi, điện thoại sợ là không thể dùng được nữa." Thiên Hâm nói xong, muốn đem di động đưa lên.
"Đợi một chút!" Từ Duyệt ở kia kinh ngạc xông lên phía trước, đoạt lấy di động đắt tiền trong tay Thiên Hâm, mở to hai mắt, nói: "Đây là Iphone 6 nha, lại còn mạ vàng nữa chứ, trời ạ, em còn chưa từng thấy tận mắt đâu."
Thiên Hâm cùng Từ Hân hai người vừa nghe xong, trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc, vừa rồi bọn họ cũng không chú ý đến di động là loại nào.
"Được rồi Duyệt Duyệt, xem xong rồi thì mau trả lại cho người ta đi, chắc chắn cô ấy muốn liên hệ với người nhà." Từ Hân nói xong, đưa tay ra.
Từ Duyệt không nghe, trực tiếp nhấn nút nguồn, nhưng màn hình không sáng lên. Bấm hơn nửa ngày, điện thoại vẫn không có phản ứng. Lúc này cô ta mới nghĩ tới An Sơ Hạ từ dưới sông được cứu lên, điện thoại có đắt đi nữa, mười phần thì tám chín phần cũng vô dụng rồi.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt cô ta không còn hưng phấn, đưa điện thoại di động tới tay Từ Hân: "Đèn vẫn không sáng, cho dù là di động đắt tiền cũng có ích gì? Còn không bằng điện thoại chống thấm nước."
Trong mắt An Sơ Hạ dần tối đi, cô vốn nghĩ mặc dù không thể nói chuyện, cũng có thể gửi tin nhắn cho Hàn Thất Lục, ít nhất cho bọn họ biết rằng cô hiện tại rất tốt.
Cô lại quên rằng mình ở dưới sông được người ta cứu lên, sao có khả năng điện thoại di động còn dùng được.
Từ Hân ngập ngừng hỏi: "... Điện thoại cô vẫn cần chứ?"
An Sơ Hạ lắc đầu, cô há mồm muốn hỏi người nào có điện thoại không, lại đột nhiên ý thức được một việc. Đó chính là cô không nhớ nổi số của Hàn Thất Lục! (Ri: chị nhà thật là vô tâm, có hơn chục chữ số mà nhớ không nổi à =_=)
Mà số điện thoại người khác, cô lưu trong điện thoại, cũng không có nhớ. Cô chỉ nhớ số điện thoại của mẹ, nhưng điện thoại sớm đã bị ngừng hoạt động. Nếu không bị ngừng hoạt động, thì cũng không có người nhận.
Chỉ có thể đợi cho cơ thể bình phục, ít nhất là phải chờ tới khi nói ra người khác có thể nghe rõ ràng những gì cô nói.
Quyết định xong, ngược lại trong lòng cô thấy yên ổn hẳn.
"Này - -" Từ Duyệt đột nhiên nói: "Điện thoại của cô đã không còn tác dụng gì, vậy thì cho tôi đi."
Điện thoại cũng đã hỏng rồi, cô ta vẫn muốn lấy đi làm gì? An Sơ Hạ liếc qua bộ dạng Từ Duyệt đang nhìn cái tay kia, ánh mắt sáng lấp lánh, trong lòng liền hiểu được vài phần. Dù sao đây cũng là người cứu mạng cô, bất kể người ta có thái độ ra sao, trong lòng cô cũng rất cảm kích, muốn đáp lễ với họ.
Cô gật đầu, ý bảo có thể đem di động đưa cho cô ta.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi, Duyệt Duyệt, đêm nay em ngủ cùng bà nội, bà nội đã ngủ rồi, bây giờ em qua nhẹ nhàng một chút." Từ Hân nói xong, cẩn thận vén góc chăn lên, quay đầu nhìn về phía Thiên Hâm, nhắc nhở: "Đừng quên mang gừng đi, không lại phải trở lại lấy lần nữa đấy."