Edit: Vii, Shuu, La, Thu + Team 4 Beta: @anhduong2506
Thiên Hâm kéo Từ Duyệt bỏ chạy, chạy rất xa khi không còn nghe tiếng tên Nhị Lại Tử thét. Bọn họ mới dừng bước, Từ Duyệt cực kỳ xấu hổ nhận lỗi: "Thật xin lỗi anh Thiên Hâm, đều do em lỡ miệng."
"Không sao cả." Thiên Hâm lắc đầu, nói: "Dù sao chúng ta cũng nhìn thấy được An Sơ, cô ấy đã thức dậy, còn nữa, anh nhìn tên đó trong lòng có chút sợ cô ấy. Trái lại lúc này cũng sẽ không có gì nguy hiểm, bà nội sẽ sớm trở lại, chúng ta vẫn đi về trước đi."
"Vâng." Từ Duyệt gật đầu đồng ý.
Kết quả là, vẫn chưa đưa được nhân sâm dại, nhưng nhìn thấy An Sơ không có gì nguy hiểm, trong lòng cô cũng yên tâm phần nào. Nếu không thì, thật sự cô sẽ có cảm giác áy náy tội lỗi với An Sơ.
Nhưng cảm giác này đến từ đâu, cô cũng không nói rõ được. Cô bỗng nhớ tới mình đã đọc qua một bài kinh thánh.
Trong bài kinh thánh này có một câu cuối cùng là: "Là một người may mắn phải biết xấu hổ khi đứng trước người bất hạnh".
Cô suy nghĩ, có lẽ cảm giác tội lỗi của bản thân đều xuất phát từ chính câu nói này chăng?
Nhưng giống như bác Thiên đã nói, đây là số mệnh, là số mệnh của An Sơ, không thể thay đổi. Chỉ hi vọng An Sơ có thể tiếp tục cố gắng vượt qua số mệnh, kiên cường để sống sót.
Hai người về đến nhà không lâu, bà nội cùng Từ Hân cũng trở lại. Từ Duyệt vội vàng chạy lên đi nghênh đón, hỏi: "Bà nội, chị, hai người sao lại đi chậm như vậy? Giống hệt như rùa bò, con cùng Thiên Hâm ca ca sắp phát điên lên rồi!"
"Ngày hôm qua trời mưa lớn quá, các con đường gần đây đều ngập nước nên chúng ta đành phải đi đường vòng, cho nên mới lâu như vậy." Từ Hân nói xong, cả người liền xìu xuống, ủ rũ đi vào trong phòng.
"Chị ơi!" Từ Duyệt gọi một tiếng, nhưng Từ Hân cũng không quay đầu lại, trực tiếp trở về phòng.
"Chị Từ Hân đây là làm sao vậy?" Thiên Hâm thần tình nghi ngờ.
Lão phu nhân thở dài, nói: "Ta đi xuống xưởng gạch đỏ hỏi xưởng trưởng, xưởng trưởng nói, tên Nhị Lại Tử làm việc trái lại cũng siêng năng chịu khó, chỉ thỉnh thoảng mới vụng trộm lười biếng. Tiền lương một ngày của tên đó là bảy mươi Thiên, một tháng mà nói, không tính kĩ cũng có hơn hai Thiên rồi. Mặc dù hắn thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng tiết kiệm vài năm, có thể dồn được mười vạn. Cho nên... An Sơ có khả năng là do hắn mua."
Từ Duyệt tiếp lời, bộ dạng bừng tỉnh giác ngộ: "Khó trách chị của con cứ ủ rũ."
"Nói cách khác...chúng ta không thể lại nhúng tay vào chuyện của An Sơ được sao?" Thiên Hâm nắm chặt tay thành nắm đấm hỏi.
Lão phu nhân thở dài, cũng không trả lời vấn đề Thiên Hâm: "Số mệnh, đây đều là số mệnh an bài..."
"Thiên Hâm, đến lúc ăn cơm rồi." Bác Thiên đi tới sân cửa, thúc giục anh về nhà ăn cơm.
Đã đến thời gian ăn trưa, trong sân từng làn khói bếp bay lên, giống như trước đây, không có bất cứ cái gì thay đổi. Thiên Hâm chỉ cảm thấy trọng trách trên vai rất nhiều, có thứ gì đó khiến cho anh không thở nổi. Nhưng thứ này là gì vậy? Anh không biết, anh chỉ biết là, có lẽ chỉ có học tập, mới có thể thay đổi thôn Thiên hộ này. Chuyện mua vợ là chuyện bình thường trong thôn này thì lại lạc hậu ở nơi khác.
Mặt trời dần dần rơi từ trên thiên đỉnh xuống, từ từ, ánh nắng tràn ngập bầu rút dần về phía Tây. Toàn bộ thôn Thiên Hộ như được bao phủ bởi một lớp hào quang vàng rực, hoặc như ở trong một chiếc lồng bằng vàng.
Người nông dân từ đồng ruộng trở về, làn khói bếp lần thứ hai bay lên trong thôn.
Màn đêm sắp bao phủ.
"Cô ít nhiều cũng ăn một chút đi?" tên Nhị Lại Tử bưng một hộp cơm dùng một lần màu trắng, mang theo ánh mắt cầu xin nhìn An Sơ Hạ: "Tôi làm cơm khó ăn, sợ cô ăn không quen, nhưng cái này là tôi cố ý mua về từ trên thị trấn, cô ít nhiều ăn một chút. Sau khi cô rời khỏi nhà lão phu nhân, cũng không đụng đên bất cứ thứ gì, cô không đói bụng sao?"
An Sơ Hạ nghiêng mặt đi, đến nhìn cũng không muốn nhìn tên nhị lăng tử này một cái.
Nếu cô có thể nói chuyện, nếu cô có thể nói chuyện...
Cô khẳng định sẽ lập tức hung hăng nói một câu: "Anh cút cho tôi!"
Thế nhưng cổ họng vẫn chưa khôi phục lại, về sau lão phu nhân đưa thuốc tới, cô nhất quyết không. Cô dự tính sức lực sẽ tiếp tục tiêu hao, buổi sáng mới vừa còn chút sức lực giờ đã tiêu hao gần hết. Nếu thật sự cô phải sống như vậy, chi bằng chết đi cho thoải mái!
Tên Nhị Lại Tử trầm trọng thở dài: "Tôi biết tôi không xứng với cô, nhưng cô cũng đừng vì vậy, tự làm khổ chính mình. Tôi - Nhị Lại Tử nhất định sẽ đối tốt với cô!"
An Sơ Hạ vẫn quay lưng nằm không nhúc nhích, nếu không phải cô không có sức lực, cô thực sự không muốn nằm ngủ trên giường của tên Nhị Lại Tử này.
Tên Nhị Lại Tử thở dài một hơi, đem hộp cơm dùng một lần kia đặt trên ghế, nói: "Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, tôi vào phòng bếp ngủ, cô có việc gì chỉ vần vỗ một cái vào tường bên cạnh giường, tôi lập tức chạy tới đây. Còn nữa, thức ăn tôi để ở chỗ này, nếu cô đói bụng nhớ phải lấy ăn."
Nói xong những điều này, hắn lôi từ trong ngăn tủ ra đệm, chăn cùng chiếu, tiện bước ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Đói bụng nhất định nhớ phải ăn."
Ngay sau đó âm thanh"kẽo kẹt" vang lên một tiếng, rồi cửa đóng lại, sau đó lại là tiếng chìa khoá leng keng cùng âm thanh khoá cửa.
Cửa bị khóa rồi.
Đèn trong phòng cũng không sáng, là tên Nhị Lại Tử cố ý, để cho cô muốn ăn cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng nếu đèn có bật, cô vẫn sẽ cảm thấy trước mắt đều là bóng tối bao chùm, không thể nhìn thấy một dấu vết của ánh sáng và hi vọng.
Điều này giống với cô một mình đơn độc phiêu bạc trên dòng sông lạnh như băng kia, nước mắt tuôn rơi cùng nỗi đau khổ. Nhưng ít nhất thời điểm đó cô biết rằng, bản thân mình đang chờ đợi cái chết ập đến. Nhưng bây giờ, cô lại không biết điều gì chờ đợi cô ở phía trước.
Đêm dài mênh mang, bàn tay và bàn chân cô đều trở nên lạnh như băng.
"Bốp! Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..." Có âm thanh gì đó bắt đầu vang lên, cô tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm.
"Bốp! Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..." Âm thanh tương tự lại vang lên một lần nữa. Lần này tuyệt đối không phải nghe nhầm rồi.
An Sơ Hạ từ từ quay lưng lại, thân thể suy nhược khiến cho cô cảm thấy chỉ lật người thôi cũng đau đớn khó thăn lạ thường.
Đúng lúc xoay người sang, vừa hay nhìn thấy khe cửa phía dưới có một viên đá rất nhỏ rơi ra, hòn đá nhỏ kia, thật sự là từ tay một người ngoài khe cửa kia ném vào. Mà âm thanh kia, chính là âm thanh phát ra từ hòn đá nhỏ xoay vòng.
Âm thanh không hề lớn, lại vừa đủ để gây sự chú ý của cô. Như thể...có người cố gắng muốn cô chú ý đến.
Chẳng lẽ là...tên Nhị Lại Tử?
Nghĩ đến tên đó, sự ghê tởm không khỏi tràn ngập trong mắt cô. Nói ra, tên Nhị Lại Tử này đối xử với cô rất tốt, đầy đủ quan tâm và chu đáo. Tuy nhiên, cô làm sao có thể nảy sinh cảm xúc tốt với tên Nhị Lại Tử được.
Cô chán ghét đang định quay người đi, bỗng thấy có thứ gì đó nhét vào phía dưới khe cửa. Cô chăm chú nhìn đến, là một tờ giấy.
Tên Nhị Lại Tử không có khả năng nhét một tờ giấy vào như vậy.
An Sơ Hạ ánh mắt mạnh mở to, chẳng lẽ là...lão phu nhân?
"Tôi phải đi rồi..." Một giọng nói thì thầm vang lên ngoài cửa, tiếngbước chân nhẹ nhàng cũng nhanh chóng biến mất.
Cô lập tức tỉnh táo lại tinh thần, giọng nói kia không phải tên Nhị Lại Tử, màlà người con trai tên là Thiên Hâm kia!
An Sơ Hạ lấy tay chống đỡ thân thể, từ trên giường vùng dậy. Trên tờ giấy kia,khẳng định có viết chữ gì đó, hơn nữa là không thể để cho tên Nhị Lại Tử nhìnthấy, cho nên Thiên Hâm mới có thể lựa chọn phương thức đưa vào này.
Tờ giấy kia... cô hít sâu một hơi. Nhất định phải lấy được tờ giấy kia!
Cô lập tức dồn hết sức lực toàn thân, từ trên giường bước xuống, thời điểm chânvừa chạm đất, trước mắt đột nhiên biến thành một màu đen kịt. Bởi vì cô bịthiếu máu trầm trọng, ngoại trừ bữa sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì thêm. Khi tầmmắt khôi phục bình thường, cô dựa vào vách tường, chầm chậm bước tới trước cửa.
Sở dĩ đi chậm như thế, một trong những lý do khiến cô yếu ớt như vậy, là côkhông uống thuốc hạ sốt, thêm nữa cũng không ăn cơm, thân thể càng thêm suy yếu.Thứ hai, còn sợ đánh thức tên Nhị Lại Tử ở sát vách.
Không dễ dàng gì mới đi đến bên cửa, cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi,cúi người nhặt tờ giấy mắc kẹt ở trong khe cửa.
Cô không dám xem ngay, sợ Nhị Lại Tử đột nhiên đi đến bắt gặp, mãi cho đến khivề đến giường, cô lúc này mới vội vội vàng vàng mở tờ giấy ra.
"An Sơ. Tuy tôi không biết tên của cô có phải là An Sơ hay không, nhưngchắc có chữ này, tôi đành gọi cô như vậy. Tôi biết hiện tại tâm trạng cô khẳngđịnh không tốt chút nào, người như tên Nhị Lại Tử này, khẳng định là không xứngvới cô! Nhưng tôi vẫn hi vọng, cô sẽ không bỏ cuộc! Ngày mai là Thứ hai, tôi sẽtrở lại trường học, cho nên, đêm nay tôi sẽ đi suốt đêm lên trên thị trấn, tìmngười giúp cô sửa điện thoại di động. Khi điện thoại di động được sửa xong, làcó thể liên lạc với người thân thật sự trong gia đình cô. Cho nên, nhất địnhkhông được bỏ cuộc! Cô hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cô rời khỏi nơinày!"
Dòng chữ cuối cùng là: Thiên Hâm.
Đọc những dòng chữ viết chi chít trên tờ giây, khoé mắt An đầu hạ nhanh chóngđỏ hoe.
Cô còn tưởng rằng, cuộc đời cô đã hết hi vọng, người thiếu niên tên Thiên Hâmnày, lại làm cho cô có hi vọng sống sót!
Cô muốn sống! Cô phải đợi Hàn Thất lục bọn họ tới đón cô!
Muốn được sống!
Ánh mắt An Sơ Hạ rơi vào hộp cơm trên ghế mà tên Nhị Lại Tử để đó, muốn sốngsót, đầu tiên nhất định phải ăn gì đó, ăn gì cũng được, như vậy mới có sức lực.Ăn gì đó vào, mới có thể khỏi bệnh. Đúng rồi, còn có thuốc! Còn có bát canhnhân sâm lão phu nhân mang đến đây.
Cô khẽ cắn môi, uống xong nước canh, sau khi ăn hết hộp cơm kia cô mới uốngthuốc.
Bị sốt nên vị giác có vẻ chậm chạp, những thứ này đồ ăn, ở trong miệng cô đềunhạt như nước ốc. Nhưng điều này không quan trọng. Đừng nói đồ ăn này không cómùi vị gì, cho cái này làm bằng sáp, có thể khiến cô nhanh chóng khỏi bệnh, côcũng chấp nhận ăn hết!
Một chùm ánh sáng lại xuất hiện ở trong đêm tối.
Đường vẫn còn lầy lội, Thiên Hâm một bên mượn ánh sáng đèn pin tránh những hốnước này, một bên nhanh chóng chạy đến thị trấn.
Đến giờ này, cũng không biết các cửa hàng sửa chữa điện thoại di động trên thịtrấn đã đóng cửa hay chưa. Tuy thị trấn và thành phố khác nhau, mặc dù các cửahàng vẫn mở cửa muộn, nhưng buôn bán suốt 24 giờ đúng thật là không có. Cho nênanh phải nhanh tay nhanh chân hơn.
Bây giờ là cuối mùa thu mùa, trời lạnh nhưng trên khuôn mặt Thiên Hâm chảy đầymồ hôi.
Tuy nhiên, anh chỉ có thời gian trong đêm nay, năm giờ ngày mai, anh rời khỏithị trấn để đến trường, cho dù không học bù, cũng mất thời gian năm ngày mới cóthể trở về. Năm ngày, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên đêm nay anh bắtbuộc phải sửa xong điện thoại di động.
Thời điểm vội vã đến thị trấn, kim đồng hồ đã chỉ về phía mười giờ mười lămphút.
Thị trấn này cũng không lớn, Thiên Hâm quen đường cũ chạy về phía cửa hàng sửachữa điện thoại duy nhất ở đây...