Cô kéo vài người khác, tất cả bọn họ lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ sự kinh ngạc và sợ hãi, nhao nhao chạy về hướng sân thể dục.
Đầu năm nay, sân thể dục đã thực hiện tốt việc rải nhựa trên đường chạy, đi bộ trên sân thể dục, khi mặt trời chiếu vào có thể ngửi thấy mùi nhựa đường thoang thoảng tản ra. Tiêu chuẩn đường chạy là bốn trăm mét. Ban đầu phần lớn các lớp thể dục chuẩn bị vì buổi chung khảo thể dục sắp tới.
Hầu hết học sinh ở trường cấp hai Thiên Hộ đều có kỹ năng bơi lội khá tốt, nhưng ngoại trừ một người.
Từ Duyệt.
Từ Duyệt đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục, bởi vì cô học không tốt môn bơi lội, đành đổi bài kiểm chung khảo từ bơi lội thành chạy đường dài. Chạy đường dài so với bơi lội cần nhiều sức lực hơn rất nhiều, đổ nhiều mồ hôi hơn, mỗi tiết thể dục, cô nhất định phải chạy xong một nghìn năm trăm mét mới có thể nghỉ ngơi.
"Các người nói Từ Duyệt vì cái gì mà không học bơi lội? Chúng ta học bao nhiêu tiết cũng chỉ thấy cậu ấy chọn hạng mục chạy đường dài." Một học sinh nữ đứng ở trên khán đài sân thể dục, nghi hoặc hỏi.
Bạn ngồi cùng bàn Từ Duyệt mở miệng nói: "Cái này Từ Duyệt trái lại đã nói với tớ, khi còn nhỏ ở nhà trẻ một mình chạy đến bờ sông, không cẩn thận đã bị rơi xuống nước. Nếu không có người đi qua, nói không chừng...."
Câu nói kế tiếp cô cũng chưa nói hết, nhưng mọi người đã hiểu tại sao.
Hoá ra là vì chuyện xảy ra khi còn bé nên chắc cậu ấy bị ám ảnh tâm lí, khó trách hiện tại lại lựa chọn chạy đường dài, sống chết cũng không đi học bơi lội.
Một nghìn mét cuối cùng cũng chạy xong, khuôn mặt Từ Duyệt trở nên đỏ rực, cô bạn ngồi cùng bàn tốt bụng chạy xuống khán đài, cầm một chai nước khoáng đi về phía Từ Duyệt. Từ Duyệt miệng lưỡi tuy hiểm độc, nhưng là một cô gái cực kỳ hoạt bát, trái lại cũng không thiếu bạn bè.
"Cho tớ nước!"
Một chai nước khoáng chuyển đến trước mặt cô, Từ Duyệt bên cạnh thở hổn hển, mỉm cười một cái: "Cảm ơn cậu Tiểu Nhụy, cũng là cậu quan tâm tớ nhất! Không hổ danh là bạn tốt, cậu vừa tốt bụng vừa đáng yêu như vậy, về sau nhất định có thể thực hiện ước mơ của mình, trở thành thiếu phu nhân an nhàn!"
"Cậu lại ba hoa! Tớ chưa từng thấy ai chạy xong một nghìn năm trăm mét vẫn nói chuyện nhiều như cậu!" Tiểu Nhụy liếc cô một cái, rồi nghiêng đầu, đột nhiên kinh ngạc há to miệng ra, đôi má trở nên ửng hồng giống Từ Duyệt, dường như là bị cái gì đó làm cho kích động.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Từ Duyệt nghi hoặc theo ánh mắt Tiểu Nhụy xoay người qua, ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy hình như là ba chiếc máy bay trực thăng đang ở hướng bên này hạ xuống.
"Trời ạ, máy bay trực thăng!" Tiểu Nhụy rút cuộc kích động nói ra: "Đi máy bay trực thăng đều là cường hào. Trời ơi! tớ thật sự muốn được ngồi trên đó một lần a..."
Hai mắt Tiểu Nhụy sáng lên mà nhìn chiếc máy bay trực thăng kia, trong mắt xuất hiện sự ngưỡng mộ muốn che dấu cũng che dấu không được.
"Cậu nha, lại mang bộ dạng đức hạnh này! Buổi sáng cậu còn nói cũng muốn có một chiếc điện thoại như tớ, bậy giờ đã thích may bay trực thăng rồi hả? Cô bé, ước mơ của cậu sẽ trở thành sự thật rất nhanh thôi! Yên tâm, tới khi cậu làm thiếu phu nhân an nhàn thì sẽ có, phải không? Dù là phi thuyền cũng không cần phải ước mơ! Tuy nhiên, điều kiện trước tiên là cậu hãy đến Hàn Quốc chỉnh lại nhan sắc. Ôi chao ôi, bất quá... Tớ nghe nói chỉnh sửa toàn bộ cực kỳ đắt tiền, cậu lấy ra tiền ở đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ?"
Từ Duyệt nói liên tiếp y như như súng máy liên thanh, đem phá nát nội tâm của Tiểu Nhụy, tựa như tổ ong vò vẽ, rất nhanh bị vỡ thành hai mảng.
Tiểu Nhụy hung hăng trợn trừng mắt: "Từ Duyệt, miệng cậu một ngày không làm tổn thương tớ cậu sẽ chết à?!"
"Bất quá!" Từ Duyệt cong khóe miệng lên cười nói, nhân tiện ánh mắt lại nhìn lên không trung, khuôn mặt nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nhụy, cậu xem ba chiếc trực thăng kia hình như là đang hướng tới chúng ta?"
"Hướng tới chúng ta?" Tiểu Nhụy đang muốn lắc đầu nói không có khả năng, đột nhiên lại quay đầu cười tít mắt nhìn Từ Duyệt, mở miệng nói: "Đúng vậy, ba chiếc máy bay trực thăng kia, không chỉ có là hướng tới chúng ta, tớ đoán, vẫn là hướng tới cậu, còn nữa, bên trong phi cơ trực thăng còn có một đại soái ca, muốn dẫn cậu về nhà làm thiếu phu nhân của anh ta!"
Khuôn mặt Từ Duyệt biểu tình cứng đờ, lập tức cảm thấy Tiểu Nhụy đây là cố ý đùa cô, lập tức hung hăng trợn trừng mắt, giơ tay liền bóp cổ của cậu ta.
"Tớ nhận sai, tớ nhận sai!" Tiểu Nhụy lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
"Duyệt Duyệt, Tiểu Nhụy, các cậu có cảm thấy không, ba chiếc máy bay trực thăng kia đang hướng tới trường học chúng ta?" Mấy học sinh nữ khác cũng theo khán đài chạy xuống dò hỏi.
Tiểu Nhụy biểu tình cứng đờ: "Trời ạ, các cậu như thế nào lại giống Từ Duyệt mơ mộng hảo huyền rồi hả? Chúng ta là nơi hoang vu hẻo lánh, muốn làm đường chạy bằng nhựa cũng phải báo cáo nhiều năm trường học mới có tiền làm, làm sao có thể có máy bay trực thăng tới? Các cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi!"
Mấy học sinh nữ chạy đến bên trong, trong đó một đám nhỏ chỉ tay lên bầu trời nói: "Nhưng mà như này không phải là hướng tới trường học chúng ta sao?"
Nữ sinh kia nói xong, Tiểu Nhụy cũng nhịn không được, lúc này cô mới thật sự nhìn cẩn thận mấy chiếc trực thăng đang đến kia.
Góc độ cùng phương hướng kia, dường như thật đúng là hướng tới trường học của bọn họ, phải không?
Không lâu sau, càng nhiều người chú ý tới ba chiếc máy bay trực thăng trên trời, rối rít chạy tới đường chạy hướng lên trên bầu trời chỉ trỏ.
"Giống như... dừng lại trên đầu chúng ta?" Tiểu Nhụy không dám xác định nói.
Nhưng trên thực tế, cô nói đúng.
Ba chiếc máy bay trực thăng, không chỉ lơ lửng trên sân chạy bộ, mà còn bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Tiếng gầm rú cực lớn khiến đám đông dường như không nhịn được liền bịt kín lỗ tai, nhưng đôi mắt của mỗi người đều ngập tràn sự hứng thú.
Ba chiếc máy bay trực thăng này lại từ từ hạ xuống đây.
"Trời ạ... Thật sự là đáp xuống đến sân thể dục chúng ta kìa!" Tiểu Nhụy kinh ngạc hô to, nhưng âm thanh giọng nói của cô cơ hồ lập tức bị chôn vùi bởi tiếng ồn ào cực lớn của máy bay trực thăng.
Khuôn mặt mọi người ai nấy đều biểu hiện vừa ngạc nhiên lại vừa thích thú.
Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy máy bay trực thăng không phải từ ti vi mà là ngoài đời thực, lại còn tận ba chiếc!
Dù sao sân thể dục cũng quá nhỏ, chỉ hai chiếc máy bay trực thăng hạ xuống, còn chiếc thứ ba vẫn lơ lửng rồi bay vài vòng xung quanh, dường như là nghe được mệnh lệnh gì đó thì lái trở về rồi.
Chắc chắn rồi, từng chiếc máy bay trực thăng cuối cùng cũng đáp xuống đường chạy, sân thể dục càng ngày càng náo nhiệt, những học sinh khác vẫn học trong lớp cũng nhao nhao chạy ra, ngay cả các giáo viên cũng kinh ngạc đi tới sân thể dục.
Tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, rất nhanh, cánh quạt của máy bay trực thăng không chuyển động nữa, tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất.
"Người trong kia là là ai? Là lãnh đạo tới giám sát sao?" Tiểu Nhụy nghi hoặc hỏi.
Người bên cạnh lắc đầu, trái lại Từ Duyệt không thay đổi mồm miệng ác độc nói: "Có ai gặp qua người lãnh đạo nào lái phi cơ trực thăng nào tới trường học giám sát? Việc này không phải là tự mình đào hố tham nhũng để mình nhảy xuống sao? Hiện tại còn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu thật sự là lãnh đạo tới giám sát, vậy thì làm lãnh đạo cũng không cần nhiều chỉ số thông minh lắm, đúng không?"
Sau khi Từ Duyệt nói xong, cánh cửa máy bay trực thăng kia mở ra.
"Là ai đây?"
Trong lòng mọi người đầy nghi hoặc.
Một cặp chân dài xuất hiện, ngay sau đó là làn váy, Manh Tiểu Nam thăm dò độ cao một chút, liền nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng.
Ngồi trên máy bay trực thăng cảm giác cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, ngay từ đầu còn cảm thấy thích thú, về sau cô liền cảm thấy toàn thân mình đều không ổn. Ban đầu, đeo tai nghe chống ồn cũng không giảm được sự ù tai, về sau liền bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người choáng váng đầu óc hỗn loạn.
Không dễ dàng cũng đến nơi, cô không nhịn được liền hít một hơi thật sâu.
"A - - sống sót rồi!" Manh Tiểu Nam mỉm cười và nói.
"Trời ạ, dáng vẻ xinh đẹp quá, phải không?" Không biết là ai vừa nói một câu như vậy, ngay sau đó tất cả sân thể dục nhân cơ hội này đều bắt đầu thán phục.
Chỉ riêng một người, trợn mắt rất lớn, so với Hoa Phi trong Chân Hoàn truyện chỉ có hơn chứ không kém.
"Cắt - -" Từ Duyệt quay sang khinh khỉnh nói: "Bộ dạng không tồi, nhưng nếu so với An Sơ còn kém một khoảng lớn!"
Cô nói xong, lập tức liền ý thức được chính bản thân mình tự nhiên lại khen ngợi An Sơ, cô vội vã che miệng nhìn xung quanh, nhưng hiện tại căn bản không có người nào chú ý đến cô, tất cả mọi người đang nhìn cô gái đứng trước phi cơ trực thăng kia.
Sau khi cô gái bước xuống, chẳng bao lâu sau, một chàng trai tinh thần phấn chấn cũng đang chuẩn bị xuống khỏi máy bay trực thăng.
"Két!" Một cánh cửa máy bay trực thăng khác cũng được mở ra, Hàn Thất Lục động tác nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên đó.
"Ôi trời ơi! Người này là ai?! Mẹ nó, thật sự quá đẹp trai rồi!"
"A! Tôi muốn điên mất! Rất đẹp trai, quả thực giống như bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của tôi!"
"Trời ạ... Tôi muốn xỉu! Mau đỡ tôi!" Một bàn tay Tiểu Nhuỵ đặt trên ngực mình, bàn tay khác nắm lấy tay Từ Duyệt, động tác phóng đại, bộ dạng như sắp bị trai đẹp làm cho mê mệt.
Biểu tình trên khuôn mặt Từ Duyệt so với những người khác trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao, trong tâm trí của cô đã có Thiên Hâm. Chàng trai vừa xuống khỏi máy trực thăng, khuôn mặt và dáng người dường như hoàn hảo. Mặc dù cô cũng cảm thấy người đó thật sự rất đẹp trai, nhưng dù sao cảm giác thấy khoảng cách quá lớn, cô còn nhỏ không nên mơ mộng hão huyền.
"Bình tĩnh chút đi, ngươi ta cũng không thuộc về cậu." Từ Duyệt có chút miễn cưỡng lắc đầu, bộ dạng thật sự khiến người ta buồn cười.
Ở phía bên kia, Manh Tiểu Nam cũng chú ý tới những người xung quanh sân thể dục này, nhất thời liền cảm thấy bản thân mình giống như chú khỉ trong sở thú. Cô căng thẳng đầu óc, đi tới bên người Hàn Thất Lục, thấp giọng nói: "Thất Lục thiếu gia, bọn họ nhìn chúng ta như vậy, tôi cảm giác như mình là động vật quý hiếm. Nơi này là trường học, anh xác định là Sơ Hạ ở đây sao?"
Hàn Thất Lục không trả lời, chỉ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở phần mềm "Định vị", nhìn một hồi lâu, anh mới vô cùng kiên quyết nói: "Là ở đây."
"Ba trăm mét?" Manh Tiểu Nam chăm chú nhìn hình tam giác nhỏ ở trên màn hình điện thoại, màn hình hiển thị người bị theo dõi cách bọn họ ba trăm mét về phía Bắc.
Manh Tiểu Nam dựa theo phần mềm kia, nhìn về phía Bắc, trước mặt là rất đông học sinh đang tụm năm tụm bảy xem náo nhiệt.
Cho dù là cứu người bị thương, cũng không thể ở trong trường học. Có khả năng Sơ Hạ được người ta cứu, vì thể hiện lòng biết ơn, liền đi theo người kia đến trường này? Chuyện này đúng là không thể tin được.