Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1025: Lôi kiếp của Diệp Mặc



- Điền trưởng lão, Ngạo Phong mặc dù là Kim Đan tầng thứ tám, nhưng tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín muốn giết được cậu ta, thì ở toàn Nam An châu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Huống chi khiến Ngạo Phong không thể chạy thoát được, rõ ràng loại tu sĩ này lại càng ít.

Một tu sĩ tu vi Thừa Đỉnh lại đưa ra một ý kiến.

Lão già họ Điền hừ lạnh một tiếng, muốn vặn lại.

Tu sĩ ngồi trên ghế đầu khua tay nói, ngăn cản hai người tranh luận. Rồi lại trầm ngâm một lát, mới hỏi nói:

- Tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín kia tên là gì?

- Tôi đã điều tra sổ ghi chép của thành Mạc Hải, tu sĩ đó tên Mạc Ảnh, là một tán tu.

Tu sĩ Ngưng Thể nói đầu tiên lên tiếng trả lời.

- Mạc Ảnh?

Tu sĩ ngồi trên đầu nhắc lại một lần nữa rồi lập tức nói?

- Bất luận cái tên đó là thật hay giả, trước tiên cần điều tra rõ người này rồi tính tiếp.

Diệp Mặc hoàn toàn không nghĩ đến, hắn vì né tránh “An Bắc Tam Ma” mà đổi một tên giả, không ngờ lại ít đi một sự phiền phức.



- Mạc Ảnh?

Khi Lăng Hiểu Sương biết được tu sĩ giết chết Ngạo Phong tên Mạc Ảnh, lập tức cảm giác được có gì đó không ổn.

Đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao như Điền Ngạo Phong, nếu như không có cách nào chạy thoát, Lăng Hiểu Sương tuyệt đối không thể tin được. Còn tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín kia, không ngờ lại có thể giết được Điền Ngạo Phong, còn khiến anh ta không có đường trốn thoát, rõ ràng tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín này không tầm thường.

Cho dù là Tiêu Phi cũng không thể dễ dàng chém giết Điền Ngạo Phong, thậm chí để Điền Ngạo Phong trốn thoát. Tiêu Phi cũng chỉ xếp thứ mười một trong bia đề danh mà thôi, như vậy xem ra tu sĩ giết chết Điền Ngạo Phong kia quả thực nét vẽ sống động. Nhất định là Diệp Mặc không thể nghi ngờ, Mặc Ảnh nhất định là tên giả của hắn.

Lăng Hiểu Sương bỗng nhiên lo lắng, cô không dám chắc Lôi Vân tông có nghĩ tới tình huống bia đề danh Kim Đan hay không. Sư phụ nói “Hoành không xuất thế” trên quảng trường bia đề danh không có mấy người biết, Lôi Vân tông là tông môn chín sao, nội tình thâm hậu, bọn họ sẽ không biết chuyện này sao?

May mà mình đã bù đủ tên trên bia đề danh Kim Đan rồi, Lăng Hiểu Sương nghĩ đến đây, lại muốn nhanh chóng trở về tông môn, đem suy đoán của mình mang về.



Bây giờ đã là ngày thứ sáu rồi, Diệp Mặc vẫn còn đang mải miết bay. Lôi Vân tông tên tuổi lớn như vậy, một khi bị bọn họ biết được Điền Ngạo Phong là do mình giết, cho dù bây giờ hắn có thể chạy thoát đến Bắc Vọng châu, cũng vô ích, thậm chí sẽ còn liên lụy đến mấy người Tống Ánh Trúc.

Vừa nghĩ đến liên lụy, Diệp Mặc lập tức nhớ tới Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, chẳng may hành tung bị bại lộ, không biết có liên lụy đến hai người bọn họ hay không? Cho dù là không liên lụy, Khinh Tuyết và Lạc Ảnh biết được mình rơi vào tay Lôi Vân tông thì cũng chẳng thờ ơ? Hiển nhiên sẽ không thể nào.

Tông môn mà Ninh Khinh Tuyết ở chính là tông môn tám sao, một khi Lôi Vân tông biết được mình và Khinh Tuyết có quan hệ với nhau, cần Phiêu Miểu Tiên Trì tiễn Khinh Tuyết đi khỏi, Phiêu Miểu Tiên Trì chắc chắn sẽ không dám có chút phản kháng nào. Môn phái mà Tố Tố ở mặc dù là tông môn chín sao, nghe nói không được lợi hại, thậm chí đến một số tông môn tám sao cũng không bằng. Huyền Băng phái dám khiêu chiến Lôi Vân tông sao? Huống chi vì một đệ tử? Cũng không thể nào.

Diệp Mặc nghĩ đến đây, nhất thời rùng mình một cái, lại trở nên lo lắng, biện pháp duy nhất chính là không thể bại lộ ra tung tích của mình, nếu không sẽ hại người hại mình.

Vốn có suy nghĩ muốn đến Phiêu Miểu Tiên Trì tìm Ninh Khinh Tuyết, nhất thời bị Diệp Mặc gác sang một bên. Bây giờ hắn cũng không dám để cho người khác biết được hắn và Ninh Khinh Tuyết có quan hệ với nhau, nếu không sẽ là đại họa.

Thực lực, hắn cần có thực lực.

Trong lòng Diệp Mặc oán hận nghĩ, bản thân cần phải tìm một nơi để thăng cấp Nguyên Anh, sau đó liều mạng lên cấp. Nếu muốn đối phó với Lôi Vân tông chín sao, hắn ít nhất cần phải đến Kiếp Biến hậu kỳ mới được. Lôi Vân tông, đó có thể là nơi có tu sĩ Hóa Chân.

Hai tháng sau, trong một sơn cốc vô cùng ít người ở Nam An châu, Diệp Mặc bố trí một Tụ Linh trận thật lớn, sau đó ở bên ngoài lại bố trí một trận pháp ẩn nấp thật lớn, hắn cần thăng cấp Nguyên Anh rồi.

Ở đây cách thành Nam Anh không biết mấy chục nghìn dặm, Diệp Mặc tin rằng, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể tìm đến nơi này được. Huống chi ở đây linh khí thiếu thốn, cũng chẳng có giá trị rèn luyện gì cả, nơi này đối với Diệp Mặc mà nói, thăng cấp Nguyên Anh là thích hợp nhất.

Nhưng thích hợp thì chỉ nói với Diệp Mặc mà thôi, người khác thăng cấp Nguyên Anh thì đều tìm một nơi có linh khí dày đặc mà thăng cấp.

Linh thạch trên người Diệp Mặc có rất nhiều, đến cả linh tinh hắn cũng lấy ra, hắn cần phải trong thời gian ngắn nhất thăng lên Nguyên Anh, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Nếu như không phải trong thế giới Trang vàng quy tắc không được đầy đủ, Diệp Mặc thà rằng vào trong thế giới Trang vàng thăng cấp còn hơn. Ngoại trừ linh mạch Diệp Mặc bây giờ không dám lấy ra ngoài, dường như tất cả mọi thứ Diệp Mặc đều chuẩn bị hết rồi.

Ở đây mặc dù linh khí thiếu thốn, nhưng vẫn còn hơn là đến Bắc Vọng châu. Huống chi Diệp Mặc bố trí Tụ Linh trận dường như dùng linh thạch thượng phẩm tích tụ, trong Tụ Linh trận linh khí dày đặc thế này, Diệp Mặc tin rằng linh khí để hắn thăng cấp lên Nguyên Anh chắc hẳn là đầy đủ.

Diệp Mặc đã là Kim Đan viên mãn, lúc này hắn chuẩn bị đầy đủ rồi, lại nuốt “Thảo hoàn đan” vận chuyển “Tam sinh quyết” xong, linh khí xung quanh trong nháy mắt tụ hết vào cơ thể của hắn.

Cho dù Diệp Mặc bây giờ đã bố trí tụ linh trận rồi, bên trong Tụ Linh trận lại ném vào vô số linh thạch cấp cao, nhưng linh khí xung quanh cũng đã dũng mãnh hơn nhiều, căn bản không có cách nào cản trở được.

Diệp Mặc lúc này đã không còn lo được gì nữa, tập trung hấp thu linh khí ngưng tụ Nguyên Anh.

Nếu như có người ở chỗ này, nhất định sẽ phát hiện ra linh khí lúc này bên cạnh Diệp Mặc dường như đã thực chất hóa rồi, hắn lấy ra mười triệu linh thạch cấp cao, lượng linh khí không ngừng tỏa ra sau đó bị hắn hấp thu hết.

Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình đã trong cơn thịnh nộ, chân nguyên trở nên hùng hậu, thậm chí có một loại xu thế cố hóa, mà Kim Đan của hắn lại càng xoay tròn với tốc độ xưa nay chưa từng có.

Cùng lúc đó, Diệp Mặc lại càng cảm giác được kinh mạch của mình từng đợt nứt ra, dường như trong nháy mắt toàn bộ cơ thể hắn muốn nổ tung. Chính trong lúc này, Kim Đan trong cơ thể hắn dường như chậm lại, sau đó nghe thấy một tiếng “Răng rắc” giòn tan.

Vỡ đan rồi, Diệp Mặc biết lúc này là lúc nguy hiểm nhất. Rất nhiều tu sĩ trong quá trình kết Anh, đều thua ở giai đoạn vỡ đan này.

Diệp Mặc đang muốn dùng chân nguyên bảo vệ Kim Đan của mình, bầu trời tự nhiên lại truyền đến một tiếng ầm ầm thật lớn, vừa nãy trên không trung bầu trời xanh ngắt, lúc này đã trở thành một mảng âm u. Tiếng nổ vang từ tầng mây truyền đến, dường như lúc nào cũng có thể phát ra một tiếng sấm đánh xuống đất vậy.

Lôi kiếp sao lại nhanh như vậy? Diệp Mặc trong lòng ngạc nhiên, hắn đã từng chứng kiến Ngu Vũ Thiên kết Anh, cũng không nhanh giống như hắn bây giờ. Hắn vừa mới nghĩ đến đây, một tia sét to bằng cánh tay trẻ con đánh xuống, sau đó lại có chín ánh chớp giống vậy, trong thời gian tương đối ngắn đánh thẳng vào cơ thể Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, mặc dù hắn có lôi linh căn, có thể hấp thụ lôi nguyên, nhưng cũng không thể trực tiếp tiếp xúc với lôi kiếp kinh khủng như vậy được.

Khi Ngu Vũ Thiên kết Anh, còn có Lê Kinh Mân kết Anh, hắn đều nhìn rất rõ. Cho dù là đường sét cuối cùng cũng không lớn bằng cánh tay trẻ con được, mà tia sét đầu tiên của mình không ngờ lại to bằng cánh tay trẻ con, cái này khác nhau quá lớn.

Rầm… rầm… rầm…

Chín đường lôi kiếp lần lượt đánh vào người Diệp Mặc, cho dù là Diệp Mặc bây giờ đã vận chuyển “Tam sinh quyết” đến cực hạn, nhưng trên người hắn vẫn bị sét đánh thương tích đầy mình, tóc cháy thành tro.

Kinh mạch của hắn bị lôi kiếp nhất thời làm cho rạn nứt, nhưng dưới sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, trong nháy mắt đã được khôi phục trở lại. Nhưng những đường lôi kiếp này cứ nối tiếp nhau, sau khi chín đường lôi kiếp qua đi, Diệp Mặc trên mình đầy thương tích.

Nếu không phải trên người hắn còn có một bộ hộ giáp bán chân khí, nói không chừng trận lôi kiếp đầu tiên này, hắn đã bị trọng thương rồi.

Diệp Mặc cảm nhận được tu vi của mình lại dâng lên một cấp mới, nhưng hắn lại không có chút vui mừng nào, đây mới là trận lôi kiếp đầu tiên, nếu như dựa theo bốn lôi kiếp mỗi trận chín tia của Kim Đan thăng lên Nguyên Anh, hắn vẫn còn ba trận lôi kiếp nữa, tổng cộng hai mươi bảy tia sét, lôi kiếp cường hãn như này hắn sao có thể chịu được?

Lúc này Diệp Mặc căn bản đã không còn để ý đến Kim Đan trong người mình nữa rồi, vội vàng lấy ra trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp. Trước kia hắn cho rằng mình có thể hấp thụ được lôi nguyên, không coi trọng lôi nguyên cho lắm, bây giờ xem ra, điều này căn bản đã quá sai lầm rồi.

Thừa dịp trận lôi kiếp thứ hai còn chưa đánh xuống, hắn cần phải nghĩ ra một cách, ngoại trừ bố trí trận pháp ra, Diệp Mặc không có cách nào hơn. May là hắn vì giúp đỡ Tống Ánh Trúc đối phó với lôi kiếp, sau khi nghiên cứu trận pháp dẫn lôi, còn nghiên cứu ra Trữ lôi trận nữa.

Lúc này hắn cần bố trí chính là một trận pháp trữ lôi, hơn mười trận kỳ được Diệp Mặc ném ra ngoài, về phần linh thạch, hắn căn bản không dùng đến, linh thạch trong Tụ linh trận này quả thực quá nhiều rồi.

Rầm… rầm… rầm

Diệp Mặc vừa mới bắt đầu bố trí được một chút trữ lôi trận, trận lôi kiếp thứ hai liền đánh xuống.

Đường lôi kiếp thứ hai cũng có chín tia sét, cũng to bằng cánh tay trẻ con, nhưng khác với trận lôi kiếp đầu tiên chính là, lần lôi kiếp đầu tiên có ba đường, không đợi Diệp Mặc tiêu hóa xong ba đường lôi này, lại có ba đường lôi tiếp theo đánh xuống. Sau khi chín tia sét đánh xuống xong, Diệp Mặc vừa khôi phục vết thương được một chút lại có tai họa tiếp theo ập đến.

Dưới sự vận chuyển “Tam sinh quyết”, Diệp Mặc trái lại lại bình tĩnh trở lại, hắn cảm nhận được tu vi của mình lại tăng lên lần nữa, loại thương tổn này của lôi hồ tốt hơn rất nhiều so với ngày trước ăn “Thiên Hoa đan” mà linh tinh luyện hóa ra

Mà trận lôi kiếp thứ ba vừa mới đánh xuống, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, trữ lôi trận của hắn vừa mới bố trí xong. Lần thứ nhất đánh xuống năm đường, bị Diệp Măc thu hết vào trữ lôi trận, bốn đường sét tiếp theo chia làm hai lần đánh xuống, đều bị Diệp Mặc luyện hóa hết.

Mà đường sét của lôi nguyên ngoài đánh vào cơ thể hắn ra, cũng không làm bị thương hắn một chút nào, trước khi trận lôi kiếp thứ tư đánh xuống, Diệp Mặc đã bắt đầu hấp thu lôi nguyên có trong trữ lôi trận rồi.

Diệp Mặc cảm nhận được nguồn lôi linh thuần khiết, không khỏi hưng phấn, đây quả nhiên là biện pháp tốt, không những không lãng phí một tí lôi nguyên nào, mà hoàn toàn có thể rèn luyện được thân thể.

Diệp Mặc cũng biết cách dùng trữ lôi trận này cũng chỉ có hắn dùng, người khác thì không được, bởi vì một khi không kịp luyện hóa lôi nguyên trong đó, trữ lôi trận hoàn toàn sẽ phát nổ, đó không phải là trữ lôi nữa rồi, mà là toi mạng.