Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1059: Sự biến đổi của Thế giới sơn



Diệp Mặc đứng lên, sau khi hắn đi mấy vòng quanh cây Khổ Trúc này, bỗng nhiên trong lòng vui vẻ, người khác không có cách nào lấy được "Khổ Trúc", chỉ có hắn mới có biện pháp.

Giương tay lên, một luồng lửa đỏ rực xuất hiện trong bàn tay của hắn, đây là thiên hỏa Vụ Liên tâm hỏa hắn đã thăng cấp đến màu đỏ. Nếu như loại thiên hỏa này cũng không có cách nào cắt tảng đá đen ra, hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Cách duy nhất có thể làm là giống như Du Vạn Lý, làm một tấm bia đá, sau đó viết:

"Đây là Khổ Trúc của Diệp Mặc, ai động vào sẽ đi đời nhà ma".

Nếu giống như Du Vạn Lý, cũng viết mấy chữ này, không những người khác thấy sẽ cười, mà ngay cả hắn thấy cũng không khỏi bật cười, giờ khắc này, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy gã Du Vạn Lý kia nhất định là một người thích chọc cười. Du Vạn Lý cả đời nói năng thận trọng, hơn nữa sát phạt rất nhiều nếu biết Diệp Mặc cho y là như vậy, y không biết sẽ lộ ra biểu hiện gì?

Nén tâm tình trong lòng, Diệp Mặc dùng Vụ Liên tâm hỏa cắt trên mặt tảng đá.

Một trận "Xuy xuy" vang lên, thậm chí không khí xung quanh đều bị thiên hỏa này đốt thành hư vô, có thể thấy được sức mạnh của thiên hỏa đã thăng cấp đến sắc đỏ.

Sau một nén nhang, Diệp Mặc kiểm tra chỗ hắn vừa cắt, một khe hở lờ mờ khiến cho Diệp Mặc không biết là nên vui hay buồn.

Đáng vui mừng chính là Vụ Liên tâm hỏa của hắn quả thật có thể cắt khối đá đen này, điều ưu sầu chính là với tốc độ này, có thể phải trải qua mấy trăm năm, hắn mới có thể cắt hết khối đá đen này.

Diệp Mặc đứng lên, nhìn vào phạm vi mà y lựa chọn, lắc đầu, phạm vi mà hắn chọn quá lớn, không chỉ nói mấy trăm năm thậm chí cả một nghìn năm sau, nói không chừng hắn vẫn còn ở đây cắt khối đá này.

Cũng may Vụ Liên tâm hỏa của hắn có thể cắt, để giảm thiểu thời gian, Diệp Mặc sẽ giảm nhỏ phạm vi vừa nãy mấy lần, phạm vị khối đá đen vừa nãy mà hắn lựa chọn khoảng mấy chục thước. Lần này Diệp Mặc chọn phạm vi khoảng mười thước, hắn thậm chí dự định tốn khoảng mấy trăm năm vừa cắt vừa tu luyện, nhưng không biết thời gian của Vẫn Chân điện đến rồi hắn có thể bị truyền tống ra ngoài hay không?

Diệp Mặc ở trong phạm vị khoảng mười thước bắt đầu dùng Vụ Liên tâm hỏa cắt, phát hiện chỗ đá đen này dường như rất mềm, giống như là sau một nén nhang, độ sâu mà hắn cắt đã lớn hơn rất nhiều, so với lúc nãy, thậm chí sâu hơn nhiều lần.

Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ càng tới gần Khổ Trúc, khối đá đen này càng mềm?

Diệp Mặc lần nữa chọn chỗ xung quanh Khổ Trúc một thước, bắt đầu dùng Vụ Liên tâm hỏa cắt xuống.

Âm thanh "Xuy xuy" lần nữa vang lên. Diệp Mặc vui mừng phát hiện, cách làm của hắn là không sai, tuy rằng tại bất cứ nơi nào dùng chân khí đều cắt không nổi khối đá đến này, dùng thiên hỏa quả thật càng gần càng có hiệu quả.

Dựa theo tốc độ hiện tại của hắn, thậm chí không cần nửa tháng, hắn có thể cắt hết toàn bộ trong phạm vi một thước quanh cây Khổ Trúc này.

Cũng may cây Khổ Trúc này cũng không phải rất thô. Chọn lựa phạm vi khối đá đen với đường kính hai thước hoàn toàn có thể đào Khổ Trúc lên.

Về phần phạm vi này có quá gần hay làm tổn hại đến Khổ Trúc hay không, Diệp Mặc đã bất chấp rồi. Bất luận thế nào, hắn chí ít cũng phải lấy được Khổ Trúc sau đó mới tính tiếp. Phạm vi bán kính một thước là phạm vi lớn nhất mà hắn có thể cắt trong một thời gian ngắn nhất, nếu như kéo dài đến hai thước, đường kính bốn thước, Diệp Mặc phỏng chừng cần thời gian khoảng nửa năm. Mà hiện tại hắn thậm chí chỉ cần nửa tháng là xong, sau khi cân nhắc, Diệp Mặc vẫn quyết định lấy thời gian ngắn làm chuẩn.

Sau mười hai ngày, Diệp Mặc đầu đầy bụi đất hoàn toàn đào xong cây Khổ Trúc này. Trong lòng hắn tràn đầy niềm vui muốn đem "Khổ Trúc" cho vào Thế giới trang vàng, thế nhưng sau khi hắn vận động chân nguyên và thần thức, mới phát hiện hắn còn chưa hiểu rõ hết khối đá đen này của Thế giới sơn.

Hắn với tu vi Nguyên Anh tầng bốn, thần thức và chân nguyên đã kích phát tới lớn nhất, không ngờ ngay cả khối đá đen phạm vi một thước cũng không có các nào xê dịch đến Thế giới trang vàng.

Cái này thật lợi hại, Diệp Mặc trong thâm tâm không nói nên lời, đồng thời trực tiếp bắt đầu thiêu đốt máu huyết. Sau khi một hơi thiêu đốt máu huyết, Diệp Mặc miễng cưỡng mang theo cây Khổ Trúc này tiến nhập vào Thế giới trang vàng.

Ngồi bên trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc thở dài. Cuối cùng cũng lấy được Khổ Trúc. Khổ Trúc sau này chính là của Diệp Mặc.

Diệp Mặc vốn định đem Khổ Trúc cắm vào bên linh mạch, thế nhưng nghĩ đến khối đá đen rất nặng. Hắn chỉ có thể để Khổ Trúc tại chỗ.

Thế nhưng khi Diệp Mặc chuẩn bị di chuyển Khổ Trúc, khối đá đen phạm vị một thước dính với Khổ Trúc tự động rã ra. Sau khi khối đá đen rã ra, tự động chui vào bên trong bùn đất của Thế giới trang vàng, tạo ra một cái hố sâu lớn. Còn Khổ Trúc ngược lại ngay cả rễ cũng không bị khối đá đen kia mang đi, cứ trần trụi phơi bày ra bên ngoài như vậy.

Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc, hắn mất nửa tháng mới làm được, tại sao hiện tại khối đá đen này lại tự động rã ra?

Khi Diệp Mặc nhìn Khổ Trúc trong tay, lại phát hiện Khổ Trúc lúc nãy còn tràn đầy sức sống nhưng lúc này đã héo úa, hơn nữa tựa hồ cái loại héo úa này đang lan tràn từ từ.

Không hay rồi, Khổ Trúc sắp tàn lụi rồi.

Diệp Mặc chưa bao giờ nghĩ tới một trong những thập đại linh căn như Khổ Trúc lại tàn lụi thế này, quả thật khó tin. Trên thực tế, Khổ Trúc trong tay của hắn thực sự đang tàn lụi.

Trong lòng Diệp Mặc hoảng hốt, lẽ nào Khổ Trúc thực sự không thể di chuyển? Khổ Trúc mà hắn đã trăm cay nghìn đắng mang vào, lại phải đem trở ra ư?

Phải đưa ra ngoài, Diệp Mặc tuyệt đối không cam lòng, hắn nhanh chóng mang Khổ Trúc đến bên cạnh linh mạch, cắm Khổ Trúc xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khiến cho Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm chính là, hắn phát hiện khi hắn lần nữa cắm Khổ Trúc xuống, Khổ Trúc kia lại không hề héo rũ. Hiển nhiên hắn đem Khổ Trúc cắm vào đây sẽ có tác dụng hơn, chỉ là Khổ Trúc này không tràn đầy sức sống như ban đầu.

Diệp Mặc ảo não nhìn Khổ Trúc, lại nhìn dòng linh mạch to lớn kia, sau một lạt hắn khẽ cắn môi, đem linh mạch hoàn toàn vùi vào phía dưới của Khổ Trúc. Nếu vậy, hắn không còn động phủ linh mạch để tu luyện rồi, sau này tu luyện chỉ có thể ở bên cạnh Khổ Trúc.

Khi Diệp Mặc làm xong mọi thứ, hắn mừng rỡ phát hiện Khổ Trúc lại từ từ khôi phục lại sức sống, tuy rằng không có dạt dào sức sống như ở Thế giới sơn, thế nhưng vẫn còn hơn sự bơ phờ tàn lụi lúc nãy.

Càng làm cho Diệp Mặc chấn động chính là, giờ khắc này hắn bỗng nhiên cảm thấy Thế giới trang vàng của hắn có chút thay đổi, Thế giới trang vàng vốn chỉ là dựa theo tu vi không ngừng mở rộng diện tích, lúc này không ngờ lại thay đổi bầu không khí trầm lặng mờ mịt của lúc đầu, có một loại sức sống mãnh liệt.

Không sai, chính là sức sống, một số linh thảo không phát triển thêm cũng không chết mà Diệp Mặc đã cắm vào bên trong Thế giới trang vàng, cũng phát ra một sức sống mạnh mẽ.

- Một trong thập đại linh căn. Quả là danh bất hư truyền.

Diệp Mặc không ngớt mững rỡ thầm nói. Hắn biết, hiện tại hắn cần phải lấy được lượng lớn linh mạch cho vào cung cấp cho Khổ Trúc. Một loại linh mạch thứ phẩm mãi mãi không thể bảo đảm cung cấp linh lục cho Khổ Trúc.

Tuy rằng chuyến đi này tốn nhiều sức lực, thế nhưng trong lòng Diệp Mặc rất vui sướng.

Khổ Trúc tới tay rồi.

Về phần khối đá đen chui xuống đất kia, Diệp Mặc không di chuyển, hắn dự cảm khối đá đen đó tuyệt đối không đơn giản, giống như Thế giới sơn, hiện tại hắn chưa đủ năng lực nghiên cứu, chờ khi hắn tới Hư Thần, có thể sẽ lấy khối đá đen kia ra xem xét.

Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, việc hiện tại mà hắn muốn làm là đào tiếp ít đá đen của Thế giới sơn, sau đó đưa vào Thế giới trang vàng của hắn. Hắn dự cảm đá đen của Thế giới sơn này, tuyệt đối là thứ tốt, thậm chí rất quý báu đến nỗi hắn không dám tưởng tượng.

Khi Diệp Mặc lần nữa đến chỗ cái hố cắm Khổ Trúc. Khi phóng ra Vụ Liên tâm hỏa bắt đầu cắt, lại phát hiện đá đen mà vừa nãy hắn còn cắt được, lúc này mặc cho hắn thiêu đốt thế nào cũng không để lại vết tích.

Diệp Mặc đã hiểu rõ, tất cả đá đen mà hắn vừa nãy có thể thiêu đốt, không phải thiên hỏa của hắn lợi hại, mà là bởi vì có Khổ Trúc ở đây.

Diệp Mặc lúc này thậm chí không cần đến Thế giới trang vàng của hắn để xem, cũng biết khối đá đen kia nằm bên trong Thế giới trang vàng của hắn, hắn có thiêu đốt cũng bất động.

Diệp Mặc chỉ lắc đầu, nhưng không quá thất vọng, hắn đang suy nghĩ nếu như tương lai có thể đem Thế giới sơn luyện hóa, trở thành pháp bảo của hắn, thế giới này còn ai là đối thủ của hắn?

Một mình hắn được không? Diệp Mặc tự hỏi một câu, lập tức lắc đầu, hắn khẳng định dù là tu sĩ Hóa Chân đỉnh đến nơi này, cũng không có cách nào luyện hóa Thế giới sơn này. Có lẽ là tiên nhân chân chính mới có thể, thế nhưng tiên nhân chân chính làm sao có thể đến cấm địa Vẫn Chân?

Diệp Mặc là một người rộng lượng, hắn lập tức vứt bỏ những tâm tư này. Nếu không chiếm được có nghĩ cũng chỉ uổng công. Hiện tại hắn quan tâm nhất là làm thế nào để xuống núi. Có cần bố trí Dẫn lôi trận hay không? Đáng tiếc chính là hắn đã không còn tài liệu bố trí trận pháp.

Thần thức của Diệp Mặc quét xuống Thế giới sơn, trong lòng bỗng nhiên cả kinh. Vừa nãy Thế giới sơn còn có tia sét đen chớp động, lúc này lại an tĩnh, lôi điện vô biên lúc nãy dường như đã tiêu tan, trước mắt chỉ là một ngọn núi đen bình thường mà thôi.

Điều này nhất định có liên quan đến Khổ Trúc mà hắn dời đi, Diệp Mặc thấy Thế giới sơn an tĩnh, chỉ có một cách nghĩ, nhân cơ hội này xuống núi, ai biết tia sét đen kia có quay trở lại không?

Chỉ là Diệp Mặc vừa suy nghĩ ra ý định này trong đầu, đột nhiên cảm thấy dưới chân chấn động, hắn tựa hồ như bị vật gì xê dịch đi, mà chính hắn không có khả năng phản kháng lại.

Một cảm giác mất thăng bằng truyền đến, Diệp Mặc cảm thấy hắn đang từ trên cao hạ xuống, hắn vội vã xuất "Tử Đao" ra, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Thần thức của hắn cùng lúc quét ra ngoài, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng cảnh tượng đập vào mắt hắn làm cho hắn không ngừng khiếp sợ.

Thế giới sơn mà hắn vừa đứng đã rời khỏi chân của hắn, lúc này không ngờ biến thành một đám mây đen lớn cuồn cuộn trong không trung, trong nháy mắt đám mây đen vô biên vô hạn đã bị không gian vô biên vô hạn nuốt mất, biến mất trong không trung.

Diệp Mặc cúi đầu, hố sâu dưới chân của hắn kéo dài đến tận chân trời.

Diệp Mặc hít một hơi, còn chưa kịp nhìn thấy cái hố sâu vô biên, bỗng có hai bóng dáng nhanh như chớp lao về phía hắn.