Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1069: Gã điên



Tuyết Nhung hồ chính xác là Tầm Linh hồ, thuộc về một loại Tầm Linh thú. Loại hồ ly này rất dễ có thể tìm được nguồn gốc của linh vật, nó cực kỳ mẫn cảm với linh vật và linh khí. Lúc đầu khi Diệp Mặc biết Tuyết Nhung hồ chính là Tầm Linh thú còn cố ý đi Mai Nội Tuyết Sơn, đáng tiếc chính là hắn không tìm được Tuyết Nhung hồ trước đây.

Tuyết Nhung hồ đang ở trong tay Diệp Mặc có chút sợ hãi khi nhìn Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc rất khó phán đoán Tuyết Nhung hồ này có đúng là Tuyết Nhung hồ kia trong Mai Nội Tuyết Sơn hay không?

Diệp Mặc thuận tay vứt Tuyết Nhung hồ trên mặt đất.

- Tự mình đi chơi đi, thế nhưng số linh thảo kia mày không được dụng, bằng không tao sẽ giết mày.

Hắn tin Tuyết Nhung hồ cấp năm có thể nghe hiểu lời của hắn, quả nhiên Tuyết Nhung hồ kia gật đầu nhưng hơi do dự không chịu rời đi.

Diệp Mặc lại lần nữa nắm Tuyết Nhung hồ lên, quét thần thức lên trên người Tuyết Nhung hồ tìm kiếm. Tuyết Nhung hồ mặc dù là linh thú cấp năm, nhưng không có bất kỳ năng lực tấn công nào, năng lực duy nhất của nó chính là tìm kiếm linh vật.

Rất nhanh Diệp Mặc đã tìm ra được một cấm chế bên trong người của Tuyết Nhung hồ, cấm chế này ắt là của Viên Quan Nam để lại. Diệp Mặc là đại sư trận pháp cấp năm, muốn phá vỡ cấm chế mà Viên Quan Nam để lại căn bản là không có bất kỳ phiền phức gì, chỉ cần vài ba động tác đã phá vỡ cấm chế rồi.

Tuyết Nhung hồ kia biết cấm chế của nó bị xóa, càng mừng rỡ dùng thần thức tỏ thái độ cảm ơn với Diệp Mặc. Lập tức bỏ chạy rất xa. Thế giới trang vàng còn dễ chịu hơn Linh thú giới, chủ nhân mới này không những trừ bỏ cấm chế của nó còn để cho nó tự do hoạt động trong môi trường này, nó làm sao không khỏi cảm ơn Diệp Mặc. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Tuyết Nhung hồ kia lần đầu tiên chạy tới phía trước Khổ Trúc, từ xa nhìn chằm chằm Khổ Trúc, ánh mắt nó thậm chí muốn lòi ra, hiển nhiên nó cũng biết cây Khổ Trúc mà nó nhìn thấy không giống vật bình thường. Rất nhanh nó đã cẩn thận dè dặt đến bên cạnh Khổ Trúc ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại tựa hồ đang cảm nhận một vật gì vậy.

Diệp Mặc không để ý tới Tuyết Nhung hồ, chỉ là hiện tại hắn hoàn toàn hiểu rõ vì sao Viên Quan Nam có thể tìm được hắn rồi, nhất định là bởi vì Tuyết Nhung hồ này. Tuyết Nhung hồ không chỉ rất mẫn cảm với linh khí, mà cũng rất mẫn cảm với mùi hương con người thậm chí chân nguyên chập chờn cũng cực kỳ mẫn cảm. Có thể nói chỉ cần bị Tuyết Nhung hồ thấy một lần, vậy sau này Tuyết Nhung hồ gặp lại người kia, cho dù y ngụy trạng thế nào. Trên cơ bản đều bị Tuyết Nhung hồ tìm ra, đây là bản năng của linh thú.

Huống chi sau khi dùng pháp bảo mặt nạ, còn chưa cố ý dùng "Tam Sinh quyết" để che giấu khí tức của hắn.

Nếu như quả thật Tuyết Nhung hồ hỗ trợ, vậy Viên Quan Nam kia rất có thể khi hắn vừa đến bãi đá tảng của tầng ba điện Vẫn Chân, cũng đã nhận ra hắn rồi.

Diệp Mặc nghĩ tới đây, dùng thần thức lại lần nữa hỏi Tuyết Nhung hồ. Thế nhưng Tuyết Nhung hồ mặc dù là linh thú cấp năm, nhưng trí lực rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một chút tâm tình biểu đạt ra loại tình huống này.

Khi Diệp Mặc hỏi nó có phải đến từ Mai Nội Tuyết Sơn không nó hoàn toàn mơ hồ, căn bản là không hiểu gì cả.

Diệp Mặc phất tay để cho Tuyết Nhung hồ rời đi, nếu đã biết nguyên nhân Viên Quan Nam nhận ra hắn, hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng. Ngược lại tiện tay mở ra nhẫn trữ vật của Viên Quan Nam, bên trong qua nhiên rất nhiều linh thảo và khoáng thạch. Đây chính là linh thảo một mình Viên Quan Nam thu thập, còn nhiều hơn linh thảo của mấy người Diệp Mặc cộng lại. Có thể thấy ở đây Tuyết Nhung hồ đã giúp rất nhiều cho y.

Khiến cho Diệp Mặc vui mừng chính là, hắn không ngờ trong chiếc nhẫn của Viên Quan Nam tìm được một gốc Quý Dương Vô Đàn và một gốc Hồ Huyết Chi. Đối với Quý Dương Vô Đàn chỉ có một gốc, Diệp Mặc rất nhanh đã nghĩ đến một gốc khác hẳn là ở trên người của Văn Thái Y. Nhưng hắn đã có một đôi Quý Dương Vô Đàn rồi, một gốc với hắn mà nói cũng được rồi.

Hai loại dược liệu này chính là linh thảo chính để luyện chế Hư Lạc đan, nếu như lại có thể lấy được một quả Hư tử, vậy hắn lập tức có thể luyện chế Hư Lạc đan rồi.

Đối với Diệp Mặc mà nói tuy rằng hiện tại mới là Nguyên Anh tầng bốn, thế nhưng hắn cần chuẩn bị tốt Hư Lạc đan. Không thể đợi khi Nguyên Anh tầng chín lại đi tìm tài liệu của Hư Lạc đan. Như vậy với hắn mà nói không thể được, hắn hiện tại chính là muốn làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh lên một chút, sau đó lại nhanh hơn nữa, một chút thời gian cũng không muốn trì hoãn.

Thu hồi một số linh thảo và sắp xếp toàn bộ tài liệu, sau khi có thể để vào bên trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc cầm lên cái đại đỉnh tám cực khiến hắn nhìn không thấu kia. Về phần thanh cổ kích đó, Diệp Mặc không để ý đến. Hắn không thích pháp bảo như vậy, hơn nữa cổ kích này hắn cũng không có cách nào dùng, chỉ có thể tìm cơ hội bán đi còn hơn.

Đại đỉnh tám cực của Viên Quan Nam hiển nhiên chưa được luyện hóa, y chỉ là để lại một ký hiệu thần thức mà thôi. Thần thức của Diệp Mặc cũng đã xâm nhập đến đại đỉnh tám cực. Lập tức cũng cảm thấy được ký hiệu thần thức mà Viên Quan Nam lưu lại. Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc chính là ký hiệu thần thức của Viên Quan Nam có thời gian không dài, nói cách khác thời gian mà Viên Quan Nam chiếm được đại đỉnh này cũng không dài.

Diệp Mặc lại lần nữa cảm nhận được một chút, phát hiện thời gian mà Viên Quan Nam lấy được đại đỉnh này tuyệt đối không vượt qua một tháng, nói cách khác đại đỉnh tám cực này là Viên Quan Nam lấy được ở cấm địa Vẫn Chân.

Vận khí của gã này thật đúng là nghịch thiên, hắn biết cấm địa Vẫn Chân có Khổ Trúc, lại tốn thời gian hơn một tháng, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được Khổ Trúc, còn gã Viên Quan Nam này im hơi lặng tiếng lại lấy được đại đỉnh tám cực này, hắn cũng biết đại đỉnh này quả không tầm thường, thậm chỉ không thể kém hơn Cửu Thái liên.

Diệp Mặc lập tức xóa đi dấu hiệu thần thức của Viên Quan Nam, sau đó bắt đầu thử luyện hóa đại đỉnh tám cực này, thế nhưng hắn mất hai ngày, cũng chỉ luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, mà hắn thậm chí cũng không biết đại đỉnh tám cực này rốt cuộc có bao nhiêu tầng cấm chế. Lẽ nào lại giống như Thần Nông đỉnh của hắn?

Diệp Mặc hiện tại tuy rằng hoàn toàn có thể thuận buồm xuôi gió sử dụng Thần Nông đỉnh, thế nhưng hắn cuối cùng cũng cảm thấy Thần Nông đỉnh vẫn chưa được luyện hóa toàn bộ. Chỉ là cho dù hắn luyện hóa thế nào, vẫn không có bất cứ manh mối gì mà thôi.

Sau hai ngày, Diệp Mặc cảm giác sự kiểm soát của hắn đối với đại đỉnh tám cực này hẳn là tốt hơn so với Viên Quan Nam. Dù sao hắn luyện hóa cấm chế tầng thứ nhất rồi, còn Viên Quan Nam lúc đầu chỉ là làm một ký hiệu thần thức mà thôi.

Ngày thứ ba, Diệp Mặc không tiếp tục ở lại bên trong Thế giới trang vàng mà là đi tìm kiếm linh thảo xung quanh, ở tầng thứ sáu của Vẫn Chân điện, tuy rằng linh dược không nhiều như ở tầng thứ năm, thế nhưng đẳng cấp lại cao hơn một cấp bậc.

Liên tục hai ngày, Diệp Mặc chiếm được hơn mười gốc linh dược cấp sáu, còn tìm được mấy gốc linh dược cấp bảy. Mà cũng thu nhặt được mười mấy miếng yêu đan, thế nhưng phần lớn là yêu đan cấp sáu, về phân yêu thú cấp bảy, khi gặp được thì Diệp Mặc xoay người đi.

Chỉ cần không chọc giận yêu thú cấp bảy, trong tình huống bình thường yêu thú cấp bảy chắc là sẽ không đuổi theo không tha. Giống như ở tầng thứ năm của Vẫn Chân điện, yêu thú cấp bảy cũng không nhiều

Ngày thứ năm, Diệp Mặc chuẩn bị vừa thu thập linh thảo vừa tới cửa thang đá vào tầng thứ bảy tìm Cảnh Anh Ly. Khi hắn còn chưa tới cửa thang đá, cũng cảm thấy từng đợt linh khí chập chờn trong không gian, rất nhanh hắn đã thấy Cảnh Anh Ly tóc tai bù xù vọt về phía hắn.

Cảnh Anh Ly sau khi thấy Diệp Mặc, trong mắt cũng không có mừng rỡ, mà chỉ khẩn thiết nói với Diệp Mặc:

- Nhanh trốn đi, lên tầng bảy, một còn yêu thú cấp bảy Lôi Báo đang đuổi tới phía sau.

Lôi Báo? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, coi như là lực công kích của Lôi Báo ở đỉnh cao cấp sáu cũng sắp tiếp cận tu sĩ Hư Thần sơ kỳ rồi, huống chi Lôi Báo đã lên cấp bảy rồi. Tu sĩ bình thường sợ nhất là gặp phải Lôi Báo, loại yêu thú này không ngừng phun ra tia chớp, thật giống như Lôi kiếp vô tận.

Thế nhưng người khác sợ Lôi Báo, Diệp Mặc ngược lại không sợ, hắn không sợ nhất chính là yêu thú công kích Lôi hệ hoặc tu sĩ. Lúc đầu khi hắn thăng cấp Nguyên Anh đã trải qua Cửu cửu Lôi kiếp, thế nhưng lại bình yên vô sự. Không lâu, hắn ở trên Thế giới sơn bị tia chớp đen đánh, cuối cùng cũng bình yên vô sự. Một còn Lôi Báo chưa đến tầng bảy, hắn ắt là không sợ rồi.

- Chạy mau đi!

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc không đi, trái lại lấy ra mấy trận bàn vứt trên mặt đất, lo lắng kêu lên:

- Anh cho rằng một số trận bàn phòng ngự cấp ba của anh có thể ngăn cản được Lôi Báo sao? Đừng có nằm mơ...Không còn kịp rồi...

Sau khi Cảnh Anh Ly nói tới bốn chứ "Không còn kịp rồi", một luồng tìa chớp màu tím trong nháy mắt phóng tới trước mặt của Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly.

Diệp Mặc không để ý Cảnh Anh Ly, tiện tay phóng "Tử Đao" ra, không đợi Lôi Báo phun ra tia chớp, "Tử Đao" của hắn cũng được phóng ra, đồng thời rất nhiều ánh đao màu tím giống như tiên nữ rải hoa được bổ ra ngoài. Sau khi Diệp Mặc bổ ra "Huyễn vân phân liệt đao", còn nói:

- Hộ giáp của tôi vừa bị phá, Lôi Báo này đúng là tặng hộ giáp cho tôi rồi!

Da Lôi Báo của đỉnh cấp sáu nếu như vô tình gặp luyện khí sư giỏi, hoàn toàn có thể luyện chế ra hộ giáp chân khí thứ phẩm, hơn nữa chắc chắn không gì sánh được. Huống chi trước mắt chính là Lôi Báo cấp bảy sơ kỳ, coi như là luyện chế ra chân khí trung phẩm cũng không phải không có khả năng. Da Lôi Báo làm hộ giáp, đối với Diệp Mặc mà nói còn hơn hộ giáp bình thường, càng làm cho hắn thỏa mãn.

- Gã điên.

Cảnh Anh Ly thầm mắng Diệp Mặc một câu, không thể làm gì khác hơn là cũng phóng ra pháp bảo, cô là Nguyên Anh tầng chín cũng không phải là đối thủ của Lôi Báo cấp bảy, Diệp Mặc chỉ là Nguyên Anh tầng bốn, tuy rằng lợi hại, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Lôi Báo.

Lúc này cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao gã này sau khi giết Điền Ngạo Phong, lại giết Viên Quan Nam rồi, đây căn bản là một gã điên ngu xuẩn khó bảo. Yêu thú cấp bảy sơ kỳ, tương đương với Hư Thần sơ kỳ, gã Nguyên Anh tầng bốn này vẫn vẻ mặt đầy hưng phấn còn dám nói hộ giáp gì đó.

Nếu như là yêu thú cấp bảy khác, Diệp Mặc nhất định sẽ bỏ chạy xa, thế nhưng Lôi Báo này khiến tâm của hắn động. Bởi vì năng lực công kích của Lôi Báo chỉ là tia sét, còn có lôi cầu, thế nhưng hắn cũng không sợ tia sét.

Lôi Báo vừa đuổi tới không ngờ hai còn kiến Nguyên Anh cũng dám ngăn cản nó, nó rít gào, há mồm phun tới mấy lôi cầu.

Sau khi phun ra mấy lôi cầu này, không gian xung quanh từng cơn kích động, Diệp Mặc cũng cảm thấy "Tử Đao" của hắn giống như muốn tuột khỏi tay.

Mấy tia đao màu tìm mà hắn bổ ra bị trúng một kích của lôi cầu, lập tức như lông ngỗng bay lượn trong không trung, lảo đảo đã biến mất.

Diệp Mặc kinh hãi, hắn biết sự lợi hại của yêu thú cấp bảy. Nhưng hắn không ngờ lại lợi hại tới thế này, lúc này còn chưa bắt đầu đánh, mà hắn đã hoàn toàn thất thế rồi. Nếu như hắn không phóng ra một đao trước, nói không chừng hắn không có khả năng trả đòn.

Giờ khắc này, Diệp Mặc mới hiểu được cái gì gọi là yêu thú cấp bảy, thế nhưng mấy tia chớp màu tím kia đã xông tới Diệp Mặc.