Sau nửa canh giờ, Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly đi ra khỏi đan hội vẫn còn đang thở dài, có người dễ làm. Nếu như không phải "Lục địa khí thần" Diệp Mặc căn bản cũng không có cách nào đăng ký.
Diệp Mặc lấy ra ngọc bài kia cười nói:
- Ân tình này tôi sẽ tiếp tục dùng, lần sau tôi có chuyện gì vẫn lấy ngọc bài này ra.
Cảnh Anh Ly nghi ngờ nhìn ngọc bài trong tay của Diệp Mặc nói:
- Với tính cách của Lục tiền bối, vậy mà có thể để cho anh giữ lại ngọc bài, thực sự rất kỳ quái.
Diệp Mặc vừa định nói gì, lại thấy ngọc bài trong tay của hắn kêu răng rắc một tiếng, trong nháy mắt đã biến thành một đống tro bụi.
Trong lòng Diệp Mặc thầm chửi, lão già này thật đúng là không chịu thiệt, nói một lần ân nghĩa là một lần ân nghĩa. Ngay cả ngọc bài cũng không cho, hắn vừa hoàn thành xong xuôi sự tình bên này, ngọc bài trong tay cũng trở thành tro bụi. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng rất khâm phục trình đô luyện khí của đối phương, không ngờ ngay cả hắn cũng không cảm thấy sự khác biệt của ngọc bài này.
Nhìn Diệp Mặc ngẩn ngơ cầm ngọc bài vỡ vụn trong tay, Cảnh Anh Ly cũng ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên cô cười ha ha, rõ ràng bởi vì Diệp Mặc lúc nãy còn nói hắn đã đạt được nhiều chuyện.
Người trên đường cũng ào ào đến xem, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy dung mạo xấu xí của Cảnh Anh Ly, đều nhanh chóng quay đầu đi.
Cảnh Anh Ly không chút xấu hổ, cô nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Mặc có chút phiền muộn, bỗng nhiên cảm thấy cô dường như chưa từng có vui vẻ như vậy. Đây là lần đầu tiên cô thật sự vui vẻ, dường như từ lúc cô hiểu chuyện, cô chưa từng đươc cười vui vẻ.
- Anh Ly sư tỷ?
Một giọng nói trong trẻo đã cắt đứt nỗi phiền muộn của Diệp Mặc.
Cảnh Anh Ly vừa nãy bởi vì sự xấu hổ của Diệp Mặc mà cười to, nhưng lại không có chú ý đến người chung quanh, hiện tại giọng cười vang của cô bị người quen thấy, cô lập tức cũng xấu hổ.
- Là em à, Phán Điệp sư muội.
Cảnh Anh Ly nhìn nữ nhân vừa đến, có chút xấu hổ hỏi một câu.
Khi Diệp Mặc thấy người này cũng hơi sửng sốt, hắn cũng quen nữ nhân này, Duẫn Phán Điệp của Thiên Tinh Phái.
- Vị này chính là?
Duần Phán Điệp nhìn Diệp Mặc, nghi hoặc hỏi Cảnh Anh Ly.
Cảnh Anh Ly giới thiệu xong trong lòng có chút khó hiểu, tính tình của Duẫn Phán Điệp rất thẳng, không bao giờ chủ động đi hỏi tu sĩ nam. Coi như là tu sĩ nam khác chủ động tìm cô nói chuyện, cô cũng sẽ không phản ứng. Huống chi Diệp Mặc tuy rằng không tệ, thế nhưng người đẹp trai ở giới Tu Chân hơn Diệp Mặc nhiều lắm, hơn nữa gã nam nhân đi theo bên cạnh Duẫn Phán Điệp thoạt nhìn cũng đẹp trai không kém so với Diệp Mặc.
Sự tình giữa Diệp Mặc và Duẫn Phán Điệp ngược không có nói qua cho Cảnh Anh Ly, cũng may Cảnh Anh Ly cũng không có nói ra đích danh của Diệp Mặc. Cô cực kỳ thông minh, tuy rằng Duẫn Phán Điệp chỉ hỏi một câu đơn giản, cô đã mơ hồ suy đoán giữa Duẫn Phán Điệp và Diệp Mặc đã từng gặp mặt. Cho nên cô chỉ dùng phương thức đơn giản nhất giới thiệu.
- Đây là bặn của tôi, tên Lạc Tiểu Mặc, chỉ là một tán tu mà thôi.
- Lạc Tiểu Mặc?
Duần Phán Điệp không ngờ lặp lại cái tên này, lại nhìn Diệp Mặc. Cô sở dĩ vừa đến đã hỏi Diệp Mặc, là bởi vì cô cảm thấy có chút quen thuộc với Diệp Mặc. Thế nhưng cô cũng không rõ quen thuộc ở chỗ nào, đó hoàn toàn chỉ là trực giác của nữ nhân.
Sau khi Duẫn Phán Điệp Hỏi lại một câu, lập tức kịp phản ứng, là cô có chút đường đột rồi, cô xấu hổ nói với Cảnh Anh Ly:
- Ồ, tôi cảm thấy hắn có chút quen thuộc, tôi còn tưởng rằng tôi đã gặp qua hắn.
Trong lòng Diệp Mặc lại cả kinh, hắn khẳng định hơi thở và diện mạo của hắn lúc này hoàn toàn khác biệt khi ở Điện Vẫn Chân, nhưng thật không ngờ Duẫn Phán Điệp vẫn có chút cảm ứng, trực giác của nữ nhân quá kinh khủng.
Nhưng hắn cũng chỉ cười:
- Thật không? Tôi thường cũng có loại cảm giác này, chính là người chưa từng găp qua, đột nhiên gặp mặt lại hình như có chút quen thuộc. Cảnh sư tỷ, cô vẫn chưa giới thiệu vị mỹ nữ kia cho tôi?
Duẫn Phán Điệp biết rằng cô căn bản chưa có gặp qua Diệp Mặc cho nên khi nghe được những lời Diệp Mặc nói, sắc mặt của cô đã không được tốt, cô cảm thấy lời nói của Diệp Mặc không nghiêm túc, làm cho cô không thích.
Cô không đợi Cảnh Anh Ly nói, liền nói với Cảnh Anh Ly:
- Anh Ly sư tỷ, vị này chính là sư huynh của tôi Phùng Lăng, đến Đan Thành là tham gia cuộc thi Đan Vương lần này. Tôi cùng sư huynh vừa mới ra, không ngờ tình cờ gặp Cảnh Anh Ly sư tỷ, thực sự là may mắn.
Diệp Mặc nghe xong lời của Duẫn Phán Điệp, hắn vội dùng thần thức nhìn Phùng Lăng sư huynh này. Tu vi của y cao hơn của hắn một chút, tu vi Nguyên Anh tầng bảy. Nhưng tuổi của y cũng không lớn, thật không ngờ còn là một Đan Vương nhất phẩm. Lúc đầu Điện Vẫn Chân không để cho y đi vào, có thể là môn phái sợ tổn thất một Đan Vương, tại một phái, một Đan Vương còn quý báu hơn mấy đệ tử nòng cốt, thảo nào ngay cả Duẫn Phán Điệp của Thập Mỹ Nam An cũng đi theo bên cạnh.
Diệp Mặc ngược lại rất bội phục gã Phùng Lăng này, phải biết hắn sở dĩ trở thành Đan Vương, đó là bởi vì nguyên do của Tam sinh quyết. Mà đối phương nhất định không có Tam sinh quyết, y có thể trở thành Đan Vương nhất định là kết quả nỗ lực của chính y, trí lực rõ ràng rất lớn.
Khó khăn của Đan Vương Diệp Mặc biết, coi như là ở Bắc Vọng Châu, hắn tham gia cuộc thi Luyện đan danh nhân đường, dường như thừa nhận Đan Vương thì cũng như Thành Dạ Quật mà thôi, mà tuổi của Thành Dạ Quật lớn hơn so với gã Phùng Lăng này.
Không cần nói, Phùng Lăng nhất định không phải là Đan Vương trẻ tuổi nhất của Nam An Châu. Thông qua điểm này có thể thấy được, tài năng tiềm trữ ở Nam An Châu nhiều hơn so với Bắc Vọng Châu.
Thế nhưng hắn có thể tu luyện Tam sinh quyết coi như là một người có trí lực, trí lực này ai có thể nói không lớn bằng người khác? Coi như là thiên tài lớn nhất của Nam An Châu, cũng không thể tu luyện Tam sinh quyết à?
- Anh Ly sư tỷ, anh Lạc, hân hạnh được gặp hai người. Phán Điệp sư muội thường xuyên nhắc tới Anh Ly sư tỷ, hôm nay đã thấy trí lực quả nhiên cao hơn so với tôi.
Phùng Lăng vội vàng bước lên trước nói.
Trong lòng Diệp Mặc buồn cười, gã Phùng Lăng này thật sự không biết chừng mực. Vừa nhìn thấy cô gái đã khen ngợi đối phương có khuôn mặt đẹp, y còn cường điệu nói trí lực của Cảnh Anh Ly cao hơn so với y, đây chẳng phải là nói Cảnh Anh Ly xấu sao? Có lẽ căn bản là không cần phải nói, thì sẽ tốt hơn.
Cảnh Anh Ly ngược lại không có chút biểu hiện gì, giọng nói của cô bình tĩnh:
- Phùng sư huynh nhỏ tuổi như vậy đã lên chức Đan Vương, quả là tôi không thể so bì.
Duẫn Phán Điệp thấy bầu không khí có chút không vui, cô vội vã nói:
- Anh ly sư tỷ, tháng sau có giải thi lớn Đan Vương Đan Thành, hiện tại rất nhiều Đan Vương mỗi ngày đều đến Đệ nhất Đan Tức Lâu của Đan Thành luận đan. Phùng sư huynh bởi vì là Đan Vương, cho nên được mời, tôi cùng Phùng sư huynh đi luận đan, Anh Ly tỷ, chị cũng đi xem sao?
Đan Tức Lâu, Diệp Mặc hiện tại cũng biết về Linh Tức Lâu. Thế nhưng ở địa phương khác gọi là Linh Tức Lâu, mà Đan Thành lại gọi là Đan Tức Lâu.
Nếu như là việc khác Cảnh Anh Ly nhất định là không chút do dự cự tuyệt, nhưng tất cả Đan Vương đến Đan Thành luận đan, Cảnh Anh Ly không làm chủ được mình. Cô vô ý nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Tiểu Mặc, ý của anh thế nào?
Diệp Mặc còn chưa biết nhiều về Đan Vương và Luyện đan sư của Nam An Châu, hơn nữa hắn cũng muốn tham gia cuộc thi Đan Vương cho nên cơ hội này cũng muốn đi xem, lập tức gật đầu nói:
- Nếu là Đan Vương của cuộc thi Đan Vương luận đan, đi nhất định sẽ học được nhiều thứ, hay chúng ta cũng đi xem thử sao.
- Được, vậy chúng ta cùng đi.
Cảnh Anh Ly gật đầu nói với Duẫn Phán Điệp.
Duẫn Phán Điệp lại ngây ngẩn cả người, Cảnh Anh Ly tuy rằng tướng mạo xấu, nhưng lại là một thiên tài thật sự, hơn nữa rất cao ngạo. Coi như là Cảnh Anh Mộng của Thập Mỹ Nam An là em gái của cô cũng không thể nào vượt qua tên tuổi của Cảnh Anh Ly.
Mà cô so ra càng kém Cảnh Anh Mộng, thế nhưng Cảnh Anh Ly người cao ngạo như vậy không ngờ lại đi trưng cầu ý kiến đối với một tán tu như Diệp Mặc, càng làm cho cô thật sự khó hiểu. Huống chi Cảnh Anh Ly còn thân thiết gọi đối phương là Tiểu Mặc.
Cô theo bản năng lại lần nữa quan sát tu vi của Diệp Mặc, lại phát hiện tu vi của đối phương rõ ràng cao hơn cô thậm chí là Nguyên Anh tầng năm rồi, lúc này mới hiểu được trí lực của gã Lạc Tiểu Mặc này dường như không kém hơn cô.
Đối với Duẫn Phán Điệp, Diệp Mặc quả thật chưa từng cẩn thận như với Lăng Hiểu Sương, bởi vì Lăng Hiểu Sương biết dao động chân nguyên của hắn, rất dễ nhận ra khi hắn đến, còn Duẫn Phán Điệp lại không biết. Cô chỉ có giác quan thứ sáu, nếu như lần đầu tiên không nhận ra sau đó càng không có khả năng nhận ra.
Nhóm bốn người đi đến Đệ nhất Linh Tức Lâu của Đan Thành, Duẫn Phán Điệp vừa nói chuyện với Cảnh Anh Ly, vừa quan sát Diệp Mặc, cứ cho trí lực của Diệp Mặc tốt hơn cô, cũng không nhất định được Cảnh Anh Ly coi trọng. Cảnh Anh Ly là ai, nếu như cô không tự hạ thấp mình, tên tuổi của cô còn cao hơn cả Thập Mỹ Nam An. Bởi vì trí lực của cô quá lớn, cũng không thua kém gì Viên Quan Nam.
- Anh Lạc dường như rất hứng thú với luyện đan?
Phùng Lăng chủ động tìm đến Diệp Mặc nói chuyện.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi rất thích luyện đan, tuy rằng tôi cũng không chuyên về luyện đan, thế nhưng tôi cảm thấy biết luyện đan sẽ có nhiều ích lợi.
Diệp Mặc thật sự cảm thấy sự ích lợi của luyện đan, nếu như hắn không biết luyện đan, hắn ắt phải đi khắp nơi cầu mua đan dược, còn phải đi nịnh bợ Đan Vương.
- Ồ.
Phùng Lăng chợt nói:
- Như vậy xem ra anh Lạc đến Đan Thành cũng là vì xem cuộc thi Đan Vương phải không? Người tham gia cuộc thi Đan Vương đều là cao thủ luyện đan của Nam An Châu, đan sư thích luyện đan nếu có thể tham quan học hỏi toàn bộ quá trình như vậy, nhất định sẽ có nhiều trợ giúp cho trình độ luyện đan của mình. Nếu như Lạc sư đệ khônghiểu chỗ nào, tôi có thể hỗ trợ một ít.
Y ở Nguyên Anh tầng bảy trở thành một Đan Vương, đó là bởi vì có nhiều nhân tố tạo thành, cũng không phải là trùng hợp. Cho nên y không cho rằng một tán tu như Diệp Mặc sẽ tới tham gia cuộc thi Đan Vương.
Tán tu coi như là có trí lực lớn, cũng không thể nào trở thành Đan Vương. Yêu cầu bồi dưỡng một Đan Vương rất cao, không chỉ yêu cầu có trí lực lớn, mà còn yêu cầu có một nguồn tài nguyên dồi dào đưa vào, thậm chí còn cần một mồi lửa kỳ dị. Những điều kiện này, căn bản là tán tu không thể có đầy đủ. Một tán tu coi như là có cơ duyên tốt, chiếm được nhiều tài nguyên, thế nhưng cũng không có cách nào trở thành Đan Vương. Cho nên trên xưng hô của y cũng đổi thành là Lạc sư đệ rồi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không có giải thích.
Cảnh Anh Ly quay đầu lại ngắt lời nói:
- Tiểu Mặc cũng là tới tham gia cuộc thi Đan Vương.
Nghe thấy Cảnh Anh Ly nói Duẫn Phán Điệp và Phùng Lăng đều cả kinh, Cảnh Anh Ly cũng không ngờ trí lực của Diệp Mặc đã tốt như vậy, một tán tu còn trẻ tuổi như vậy lại tu luyện tới Nguyên Anh tầng năm đã rất rất giỏi rồi, không nghĩ tới đối phương còn là một Đan Vương.
Phùng Lăng lại trực tiếp hỏi.
- Lạc..., sư đệ, cậu đã nhận được chứng thực Đan Vương của Đan Thành rồi hả?
Diệp Mặc lại lắc đầu nói:
- Không có, tôi chỉ nhận được chứng thực về Linh đan sư thất phẩm, cũng may Linh đan sư thất phẩm cũng có thể tham gia cuộc thi Đan Vương rồi.
- Thì ra là thế.
Phùng Lăng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy y dám tỏ ra nổi trội hơn trước mặt Diệp Mặc, nghe thấy Diệp Mặc cũng là tới tham gia cuộc thi Đan, trong lòng đương nhiên là cả kinh. Thế nhưng nghe thấy Diệp Mặc chỉ là một Linh đan sư thất phẩm, phát hiện y nghĩ quá nhiều.
Linh đan sư thất phẩm và linh đan sư bát phẩm đều có chênh lệch lớn, càng không cần phải nói so với Đan Vương.