Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1092: Em cũng không xứng



Cảnh Anh Mộng nghi hoặc nhìn Cảnh Anh Ly, mặc dù là chị của cô, thế nhưng cô cũng hiểu rõ tâm của chị cô căn bản là người thường không thể sánh bằng. Cái tên tu sĩ trẻ kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cho chị cô tin phục và sùng bái như vậy?

Thế nhưng cô lập tức đã nói:

- Chỉ là một tên được cái mã ngoài mà thôi, chờ hắn cùng sư phụ Đan Vương Hồ Mân của hắn tham gia đại hội Đan Vương, em cũng phải xem thử một chút.

Hiển nhiên Cảnh Anh Mộng vẫn cho rằng Diệp Mặc là đệ tử của Đan Vương Hồ Mân, cho nên cô cũng không cần Cảnh Anh Ly giải thích.

Cảnh Anh Ly há có thể không biết ý tứ của Cảnh Anh Mộng, cô hiển nhiên là muốn nhìn Diệp Mặc có phải là một tên đẹp mã hay không, đến lúc đó tiện thể có thể châm chọc hắn một phen. Cô nhìn lướt qua em gái mình một cái, sau đó nhàn nhạt nói một câu:

- Em cũng không xứng với hắn.

- A…

Cảnh Anh Mộng sắc mặt có chút hồng lên, tuy rằng cô tự biết tư chất cùng tài năng của mình so ra kém chị của cô, thế nhưng so với bất kỳ cô gái nào khác, dung mạo của cô cũng không thua bất kỳ ai. Cô và Cảnh Anh Ly giống như nhạ, Cảnh Anh Mộng cũng là một người cực kỳ kiêu ngạo, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe người khác nói mình không xứng với một người con trai. Nếu như lời này không phải là chị của cô nói ra thì cô đã sớm phát hỏa rồi.

Giọng nói của Cảnh Anh Ly vừa rồi không phải rất nhiệt tình, thế nhưng hai chị em còn có thể nói chuyện, hiện tại cô nói ra lời kia, bầu không khí giữa hai chị em liền trở lên nặng nề. Vị hộ vệ tu sĩ Ngưng Thể tựa hồ cũng cảm nhận được bầu không khí này, thế nên càng không nói một lời nào.

Cảnh Anh Ly rời đi, Diệp Mặc cũng không có ở lại lâu, hắn và Cố Mân Tiêm trở lại tiểu viện, tùy ý chỉ điểm cho Cố Mấn Tiêm vài câu, rồi cho y và Cận Chỉ Hằng đi luyện đan, bản thân cũng dành chút thời gian tuy luyện.

Tu vi Nguyên Anh tầng năm ở Bắc Vọng Châu coi như là một nhân vât lợi hại rồi, thế nhưng ở Nam An Châu, Diệp Mặc biết rằng căn bản mình cũng chỉ giống như thịt cá mà thôi.

Chớp mắt đã trôi qua hai mươi ngày, tuy rằng Diệp Mặc có rất nhiều linh thạch, còn có 'Khổ trúc' cùng 'Anh Nguyên đan' để tùy ý sử dụng. Thế nhưng sau hai mươi ngày hắn vẫn như cũ chỉ là Nguyên Anh tầng năm.

Một đống lớn linh thach trở thành tro bụi, nhưng cũng không có cung cấp được cho hắn bao nhiêu linh lực, khiến cho Diêp Mặc hiểu rõ, tu luyện của hắn nếu chỉ dựa vảo linh thạch cùng với linh mạch ban đầu căn bản là không dùng được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể làm cho linh thạch của mình ngày càng ít, hơn nữa đối với 'Khổ trúc' cùũng không có lợi gỉ, cuối cùng không chừng còn có thể khiến cho 'Khổ trúc' héo rũ.

Diêp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, không tiếp tục tu luyên nữa. Sau khi kết thúc đại hội Đan Vương, hắn phải tìm thêm được một linh mạch mới, bằng không hắn muốn tiếp tục tấn cấp lả rất khó khăn.

Phải biết rằng hiện tai hắn chính lả Nguyên Anh tầng năm, nếu như là Nguyên Anh hậu ký, thậm chí là Hư thần, vậy thì lúc đó tu luyện như thế nào?

- Sư phụ.

Thấy Diệp Mặc đi ra, Cố Mân Tiềm lập tức tiến lại chào, tuy rẳng Diệp Mặc bây giờ còn chưa có đổng ý thu nhận y làm đồ đê, thế nhưng y đã tự giác đặt mình vào cái vi trí đó rổi.

- Thế nào?

Diệp Mặc thuận miêng hỏi, trước đó hắn có dạy cho cố Mân Tiềm một ít thủ pháp luyện đan mới mẻ độc đáo, vì vậy lúc này hắn mới hỏi Cố Mân Tiềm có lĩnh ngộ được gì không?

Cố Mân Tiềm lập tức trả lời:

- Đan quyết Thần thức là lần đầu tiên con tiếp xúc, tuy rằng đơn giản, nhưng đối với thần thức yêu cầu rất nghiêm ngặt. Không chỉ yêu cầu thần thức mạnh mẽ, còn phải biết lĩnh hoat vận dụng thần thức. Mân Tiềm ngu dốt, hiên tai vẫn chưa lĩnh ngộ được toàn bộ.

Diệp Mặc chỉ chỉ vảo đầu mà nói:

- 'Chức Thần đan' chính là dùng đan quyết thần thức luyện chế ra, nếu như anh không thể nắm giữ đan quyết thần thức, thì căn bản là đừng nghĩ đến luyện chế 'Chức Thần đan', hơn nữa đan dược nảy còn liên quan đến một bộ công pháp, cùng yêu cầu đối với thần thức rất nghiêm ngặt khi đại hội kết thúc, ta sẽ dạy cho anh một bộ công pháp thần thức.

- Vâng thưa sư phụ.

Cố Mân Tiềm liền nhanh chóng đáp lai, cho dù không phải lả một Đan Vương bậc cao, Cố Mân Tiềm cũng biết công pháp thần thức trân quý đến mức nào. Trên toàn bộ Lạc Nguyệt Đại Lục, có loại công pháp này đều là những đại môn phái, hoăc là một ít tu sĩ có được truyền thừa đặc biệt, người thường muốn có công pháp thần thức tuyệt đối là không có khả năng.

- Ta phải đi ra ngoải một chút, khi ta không có ở đây, anh chỉ bảo cho Chỉ Hằng một chút.

Diệp Mặc không có nhiều thời gian để chỉ dạy cho Cận Chỉ Hằng luyện đan, nên bảo Cố Mân Tiềm đi làm thay hắn lả hay nhất.

- Vâng thưa sư phụ.

Cố Mân Tiềm cũng không chút do dự mà trả lời.

Diệp Mặc rời khỏi tiểu viên, trực tiếp đi đến cửa tiệm luyện khí của Lục Vô Hổ, hắn rất muốn biết người được mệnh danh lả 'Lục địa khí thần' này tại sao phải cho hắn mặt mũi. Diệp Mặc không lo không thể trả được cái ân tình này, thế nhưng nợ nần một ân tình không rõ ràng của người khác, hắn cũng có chút cảm giác không thoải mái.

Thế nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là cái cửa tiệm rách nát kia của Lục Vô Hổ không ngờ đóng cửa mất rổi. Diệp Mặc cực kỳ phiền não, mở một cái sạp luyện khí rách nát đã đành, còn ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nếu đây mà có vụ làm ăn nào mới lạ.

- Xin hỏi chủ nhân của tiệm khí các nảy đã đi nơi nào rồi?

Ngay khi Diệp Mặc chuẩn bị quay đi, lại nghe được một âm thanh mềm mại lên tiếng hỏi.

Diệp Mặc quay người lại, liền nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp, cô gái lớn tuổi phỏng chừng đã đến tu vi Hư thần rồi, thế nhưng hiển nhiên là có thuật trú nhan, thoạt nhìn vẫn bảo trì được dáng dấp như xưa. Cô gái trẻ hơn mới có khoảng mười mấy tuổi, đã có tu vi Kim Đan tầng chín, khác với cô gái kia vì đây chính là tuổi thật của cô.

Diêp Mặc lẳng lặng nhìn chằm chằm hai cô gái này, thậm chí đã quên trả lời các cô. Hắn chú ý đến hai người là vì y phục của họ có dấu hiêu của Phiêu Miểu Tiên Trì.

Diệp Mặc đối với dấu hiệu y phục của Phiêu Miểu Tiên Trì rất quen thuộc, bởi vỉ Ninh Khinh Tuyết chính là môn hạ trong môn phái này. Hắn nghĩ không ra ở đây lại gặp được đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Trì. Trong lòng Diệp Mặc nháy mắt liền nghĩ tới đại hội Đan Vương vài ngày nữa, liệu Khinh Tuyết có thể cũng đã tới Đan thành hay không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Mặc bắt đầu nhảy loạn, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, hồn nhiên đã quên mất loại ánh mắt nảày chính là biểu hiện rất không lễ phép.

- Hừ.

Cô gái lớn tuổi tỏ ra rất khó chịu hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với tiểu cô nương bên cạnh:

- Thiên Thiên, chúng ta đi.

Lúc này Diệp Mặc mới kịp phản ứng, hắn vội vã ngăn hai cô lai, ôm quyền khách khí dò hỏi:

- Hai vị sư tỷ, xin hỏi hai người là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Trì sao?

- Đúng thế thì làm sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lúc nảy cô gái lớn tuổi có tu vi Hư Thần càng không nhịn được rồi, cô đã không còn ý muốn truy hỏi ý tứ của Diệp Mặc nữa, thậm chí đã lấy ra pháp bảo rồi.

Diệp Mặc thấy đối phương hiểu lầm, nhanh chóng giải thích:

- Vừa rổi rất xin lỗi, tôi cũng không phải muốn mạo pham hai vị sư tỷ, tôi chỉ muốn hướng hai vị sư tỷ hỏi thăm một người mà thôi. Xin hỏi Ninh Khinh Tuyết của quý phái lần này đã đến Đan thành chưa?

Tiểu cô nương kia liền khinh thường liếc nhỉn Diệp Mặc một cái, bỗng nhiên nói:

- Như anh mà cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao, cũng dám hỏi thăm Khinh Tuyết sư tỷ, ta nhổ vào!

- Nói thêm với người như hắn làm cái gì, Thiên Thiên, chúng ta đi.

Cô gái lớn tuổi kia càng tỏ ra khinh thường Diệp Mặc, kéo tay tiểu cô nương xoay người rời đi. Thoáng một cái đã không thấy đâu nữa.

Diệp Mặc không thể ngờ cô gái có thanh âm êm ái mà tính tình không ngờ lại táo bạo như vậy. Hắn buồn bực nhìn về phía hai cô rời đi, một lúc sau cũng không có động đậy. Bất luận như thế nào, lần đại hội Đan Vương này hắn nhất định phải trở nên nổi bật, khiến tông môn chín sao phải kiêng ky, sau đó đem Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh trở về bên cạnh mình. Diệp Mặc tin tưởng rẳng, các cô ở bên cạnh mình so với bất cứ tông môn tám sao chín sao nào đều tốt hơn.

- Làm sao vậy? Vừa bị con gái từ chối sao?

Trong lúc Diệp Mặc còn đang phiền muộn, lại có một âm thanh thanh thúy của con gái vang lên, kém xa thanh âm êm tai vừa nãy.

Diệp Mặc nhìn cô gái đứng cách đó không xa một chút, không trả lời câu hỏi của cô. Cô gái này Diệp Mặc biết, chính là em gái của Cảnh Anh Ly, Cảnh Anh Mộng.

Tuy rằng Diệp Mặc không biết vì sao cảnh Anh Ly lai có chút không thích cô em gái này, thế nhưng Cảnh Anh Ly là bạn của hắn, chí ít hiện tại hắn đang có cùng quan điểm với Cảnh Anh Ly. Huống hồ hắn cũng không biết Cảnh Anh Mộng hỏi hắn chuyện gì, bởi vỉ hắn và cô căn bản là chưa quen thuộc. Lúc trước bởi vì khi ra khỏi Vấn Chân Điện Cảnh Anh Mộng uy hiếp hắn một câu, khiến trong lòng hắn vẫn còn chút phản cảm.

cảnh Anh Mộng lớn lên xác thực là vô cùng xinh đẹp, quanh người thậm chí luôn có một tầng sương bao phủ như có như không, làm cho người khác có một loại cảm giác như đang đối măt với tiên tử. Loại cảm giác này sẽ làm cô phải xua các chàng trai như xua vịt, thế nhưng Diệp Mặc lại không thích chút nào.

Vì vậy lúc này Diệp Mặc cũng không có hứng thú nói chuyện với Cảnh Anh Mộng, mỹ nữ thì hắn thấy nhiều rồi. Huống chi bất luận là trước kia hay bây giờ, hắn cũng không phải loại người coi trọng nhan sắc. Nữ nhân xinh đep, nhìn tự nhiên là rất thoải mái, thế nhưng nếu là loại như Lưu Mạn Hương thì dù cho có đẹp hơn nữa, giết đi rồi cũng còn ngại bẩn tay.

Ngược lại nếu như là loại giống Cảnh Anh Ly, coi như là xấu, nhưng ở cùng cô một chỗ cũng sè không có chút khó chịu nào.

- Sư phụ anh đối với anh hình như rất tốt?

Cảnh Anh Mộng không từ trong miêng Cảnh Anh Ly biết được quan hệ của Diệp Mặc và Cố Mân Tiềm, hiện tại ngược lại tới hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Cảnh Anh Mộng, chỉ xoay người muốn rời đi.

- Chờ một chút...

Cảnh Anh Mộng đương nhiên là cũng đến tìm Lục Vô Hổ, thế nhưng thấy Diệp Mặc muốn đi, cô lập tức có chút kỳ quái. Chính mình so ra còn đẹp hơn hai người của Phiêu Miểu Tiên Trì, thế nhưng hắn ta sao lại có cái thái độ này đối với mình? Thái độ của Diệp Mặc đối với hai cô gái vừa rồi cô thấy rất rõ ràng mà.

- Còn có chuyện gỉ?

Diệp Mặc ngừng lại, giọng nói hoàn toàn bình thản, hắn đã phục hồi tinh thần lại từ trong tưởng niệm về Ninh Khinh Tuyết.

Cảnh Anh Mộng bị câu hỏi của Diệp Mặc làm cho có chút tức giận, chỉ lả cô rất nhanh đã tỉnh táo lại, đối với Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

- Anh là bạn của chị tôi, chẳng khác nào cũng là bạn của tôi. Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể đi Linh Tức lâu ngồi một chút.

Diệp Mặc thản nhiên đáp lại:

- Tôi là bạn của chị cô, sao lại trở thành bạn của cô rồi? Tôi cũng không cho rằng tôi và cô là bạn, với lại tôi hiện tại không có tâm trạng đi Linh Tức lâu ngồi uống trà.

Nói xong, Diệp Mặc không thèm nhìn cảnh Anh Mộng lấy một cái, lắc mình liền biến mất không thấy. Hắn đã dùng tới Ngũ hành độn pháp, chỉ là vì không muốn cùng Cảnh Anh Mông tiếp tục dây dưa mà thôi.

- Đây là loại độn pháp gì?

Cảnh Anh Mộng kinh dị nhìn phía Diệp Mặc biến mất, thì thào tự nói.