- Tố Tố là đệ tử của Huyền Băng Phái chúng tôi, cũng là thân truyền đệ tử của tôi. Cho dù là tông môn chín sao như Vô Cực Tông, thì Dương môn chủ cũng phải tự mình mang sính lễ tới hỏi cưới. Diệp Đan Vương, tôi nghĩ ngài đang ỷ vào uy phong của Đan thành, nên muốn cưõng ép mang người của Huyền Băng Phái chúng tôi đi phải không?
Một bà lão của Huyền Băng Phái lên tiếng, cũng chính là sư phụ của Tố Tố.
Sau khi bà ta nói xong, lại lần nữa nhìn các tu sĩ ở bốn phía, rồi ôm quyền nói tiếp:
- Huyền Băng Phái tôi tuy rằng không bằng Đan thành, nhưng cũng là một tông môn chín sao có danh có tiếng, bất luận là ai, cũng đừng tưởng có thể khi dễ Huyền Băng Phái tôi. Bất luận Tố Tố trước đây ở thế tục có thân phận là cái gì, hiện tại nó đã là thân truyền đệ tử của tôi, tôi muốn đem gả cho ai thì sẽ gả cho người đó, bất luận kẻ nào cùng không có quyền bức bách. Bẳng không Phồn Y Trúc tôi cho dù là phải liều mạng, thì cũng sẽ giữ lấy tôn nghiêm của Huyền Băng Phái.
Người xung quanh đã nghe ra được, Phồn Y Trúc của Huyền Băng Phái đã âm thầm công nhận Tố Tố là vợ của Diệp Mặc rồi, thế nhưng bà ta vẫn cho rằng Diệp Mặc không có bất cứ tư cách gì để có thể hướng Huyền Băng Phái nói muốn đưa Tố Tố đi cả.
Vốn Diệp Mặc còn có chút thiện cảm với sư phụ của Tố Tố, thế nhưng hiện giờ nghe được lời bà ta nói, lứa giận liền bốc lên, hắn cũng đứng lên lạnh giọng nói:
- Gọi bà một tiếng tiền bối, là bởi vì bà là sư phụ của Tố Tố, Tố Tố là đệ tử của bà, bà chiếu cố cho cô ấy tôi rất cảm kích, thế nhưng không phải là Tố Tố đã bán mình cho bà, cho nên bà cũng không có quyền làm chủ việc Tố Tố lựa chọn ai cả, đó là chuyện bản thân nàng tự quyết định.
- Cậu...
Bà lão được gọi Phồn Y Trúc của Huyền Băng Phái gian đến mức khuôn mặt xám xanh, ở Tu Chân Giới thì đạo lý tôn sư trọng đạo là chí cao chí thượng, Diệp Mặc tự xưng là chồng của Tố Tố, hiện tại lại nói với mình như vậy, thiếu chút nữa khiến mình tức đến thổ huyết.
Ngạn Quan lúc này vội vàng đứng lên noi:
- Diệp thành chủ, tôi cũng tin tưởng lời nói của cậu, đợi lát nữa hỏi Bắc Vi một chút là sẽ biết. Chỉ là Diệp thành chủ chắc cũng biết, khi Tố Tố đến Huyền Băng Phái chúng tôi căn bản là không đến tu vi Trúc Cơ, thâm chí còn sống cùng với mấy cô gái phàm tục. Dựa theo quy định của Tu Chân Giới mà nói, thì khi tiến nhập vào Tu Chân Giới chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ tục duyên. Sự tình trước kia đều không còn quan hệ đến nữa...
Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống lạnh lùng nói:
- Ý của Ngạn môn chủ chính là Tố Tố không có quan hệ gì với tôi phải không? Về phần ý nguyện của Tố Tố thì căn bản là không cần phải để ý đến có phải không?
Vẻ mặt Ngạn Quan có chút xấu hổ, nếu như là người khác nói lời này thì y đã lập tức quát lên "Đúng thế đấy, thì đã làm sao?" Thế nhưng hiện giờ người nói là Diệp Mặc, y thật sự là không có dũng khí nói như vậy, hiện tại bên cạnh Diệp Mặc có Lục Vô Hổ, huống chi sau lưng hắn còn có Đan thành, hơn nữa còn Huyền Âm các và Thanh Mộng Trai tựa như cũng có quan hệ với hắn thì phải.
Thế nhưng Ngạn Quan dù có chút xấu hổ nhưng cũng không duy trì được bao lâu, tông chủ Vương Thuyền Hỏa của Lôi Vân Tông liền đứng lên nói:
- Diệp thành chủ, dựa theo quy định của Tu Chân Giới, thì sau khi Lạc Tố Tố tiến nhập vào Huyền Bằng Phái đúng là đã chặt đứt tục duyên. Coi như là trước đây cô ấy và Diệp Thành chủ có quan hệ, thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi. Hơn nữa một người khi bái nhập làm môn hạ của một môn phái thì đạo lý hàng đầu đó là tôn sư trọng đạo. Phồn trưởng lão là sư phụ của Lạc Tố Tố, cho nên bà đích xác là có quyền buộc Lạc Tố Tố phải nghe lệnh. Tôi nghĩ Diệp thành chủ chính là ỷ vào chức Phó thành chủ danh dự của Đan thành, muốn cưỡng ép thay đổi quy định của Tu Chân Giới phải không?
Vương Thuyền Hòa nói Diệp Mặc muốn thay đổi quy định Tu Chân Giới căn bản chỉ là châm chọc Diệp Mặc mà thôi. Đừng nói là Diệp Mặc, cho dù là hai vị thành chủ của Đan thành, cũng không có cách nào nói sau này không cần quy định cắt đứt tục duyên này nữa. Dù là quy định này hiện nay chỉ là trưng bày, kỳ thực thì vẫn có rất nhiều đệ tử thế tục sau khi tu chân vẫn có thể trở về quê hương, vẫn có thể cùng người nhà đoàn tụ, cũng không có bất cứ môn phái nào thực sự cam chịu hoàn toàn làm theo cái quy định này cả.
Vương Thuyền Hòa cũng thừa nhận quan hệ giữa Lạc Tố Tố và Diệp Mặc, dù sao thì loại chuyện này căn bản là không đáng để bịa đặt ra, chỉ cần tìm đến một người đối chất là có thể rõ ràng ngay. Trong lòng Diệp Mặc hết sức giận dữ, hắn biết bọn chúng nói như vậy chính là vì tu vi của mình yếu hơn chúng, nếu như bây giờ bản thân là tu sĩ Hóa Chân, có ai dám nói như vậy chứ? Lục Vô Hổ tuy rằng có thể bảo vệ cho hắn, nhưng cũng sẽ không chủ động cùng hắn khiêu chiến một tông môn chín sao.
Đan thành tuy cũng đứng về phía hắn, thế nhưng quy định cắt đứt tục duyên của Tu Chân Giới lại là lý do quang minh chính đại. Loại lý do này tuy rằng chẳng khác gì rắm chó, thế nhưng chỉ cần nó còn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn, thì bọn chúng vẫn là kẻ chiếm đạo lý.
Chiếm được đạo lý thì có thể được dư luận đồng tình, thậm chí là giúp đỡ, nếu như Diệp Mặc cưỡng ép đem cái lý do này đá văng đi, vậy thì cho dù là Đan thành có muốn trợ giúp cho hắn thì cũng không được. Bởi vì như vậy là hắn đã đắc tội với toàn bộ các môn phái của Tu Chân Giới rồi.
Diệp Mặc trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù hiện giờ tu vi của mình tăng tiến rất nhanh, có thể nói là một ngày đi ngàn dặm, thế nhưng so với những lão yêu quái còn chưa đủ sức.
Lục Vô Hổ thì lại chẳng chút nào quan tâm đến loại chuyện này, tuy rằng lão và Diệp Mặc cùng một phe, thế nhưng quan hệ cũng không giống như những gì người ngoài suy đoán. Lão chỉ muốn nhanh một chút đem trả lại cái ân tình của Diệp Mặc, nếu không thì sau này sẽ trở thành khúc mắc khi tu luyện. Vì thế khi các thế lực kia nhằm vào Diệp Măc, lão cũng chẳng hề đứng ra nói giúp cho Diệp Mặc.
Lạc Phi lo lắng vạn phần, đáng tiếc chính là thực lực của cô quá thấp, ngay cả muốn hỗ trợ cho Diệp Mặc cũng không được, còn Kỷ Bẩm căn bản là quá mức thành thật, nên cũng không biết phải nói cái gì cả.
Trong nhất thời, Diệp Mặc không ngờ lại lâm vào chốn "Tứ bề thọ nạn". Khiến trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn biết với thực lực bản thân bây giờ muốn mang Tố Tố đi thì cần phải là người chiếm được đạo lý. Hiện tại biết rõ đối phương đang lợi dụng cái đạo lý rắm chó kia nhưng hắn vẫn nhất định phải đối mặt.
Nếu như hiện tai Diệp Mặc có thực lực cường hãn, hắn sẽ nói thẳng một câu "Ta chính là muốn phá cái quy định này đấy, thì đã làm sao". Đáng tiếc chính là thực lực của hắn hiện không đủ để nói lên những lời này, trừ phi có người lại giúp hắn giải vây.
Khi Diệp Mặc rơi vào cái cục diện giống như của Ngạn Quan vừa rồi, bỗng nhiên lại có một nữ nhân trung niên đứng lên nói:
- Phồn trưởng lão nói không sai, Vương môn chủ nói cũng có đạo lý. Thế nhưng Dương môn chủ có thể hướng Huyền Băng Phái cầu hôn, thì Diệp thành chủ cũng có thể hướng Huyền Băng Phái cầu hôn mà.
Tuy rằng những lời này không thể hiện rõ là đang nói giúp Diệp Mặc, nhưng đã giải vây cho Diệp Mặc, coi như là đứng ở bên Diệp Mặc
Trong lòng Diệp Mặc liền tràn đầy cảm kích với nư nhân trung niên này, lại nghe được tiếng Nỉ Chân Kiệt của Kiếm Cốc truyền âm:
- Người đó là Nhạc Dao trưởng lão tu vi Thừa Đỉnh của tông môn chín sao Thiên Ma Môn.
Diệp Mặc quay sang nhìn trưởng lão Nhạc Dao với một ánh mắt cảm kích, thế nhưng không đợi Diệp Mặc nói lời nào, thì Phồn trưởng lão của Huyền Băng Phái đã nói một câu thiếu chút nữa khiến Diệp Mặc tức giận đến nỗi muốn ra tay giết người.
- Nhạc trưởng lão của Thiên Ma Môn nói không sai, hiện tại Dương thành chủ mang theo sính lễ hâu hĩnh như vậy, tôi đã quyết định đem đệ tử Lạc Tố Tố của mình gả cho Vô Cực Tông rồi.
- Thối lắm.
Diệp Mặc không nhịn được nữa, chỉ thẳng vào mặt Phồn Y Trúc mà mắng một câu, hắn thật sự là quá mức tức giận rồi.
- Thế nào? Lẽ nào Diệp thành chủ còn muốn cưỡng ép mang Lạc Tố Tố đi sao? Ta nói cho anh biết nhé, sính lễ lần này của Dương thành chủ mang đến cầu hôn Lạc Tố Tố căn bản đều là thứ mà người khác không thể lấy ra được. Diệp thành chủ, tuy rằng anh là một Đan Vương. Thế nhưng anh có thể luyện chế ra 'Hóa chân đan' sao? Vì thế anh nên chấp nhận đi.
Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân Tông cười nhạt.
Ý của ả chính là muốn Diệp Mặc tức giận rồi đổ thêm dầu vào lửa. Đáng tiếc chính là sau khi Diệp Mặc nghe được những lời này, thì hắn lại tỉnh táo lại. Hắn rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình tệ đến mức nào, tuy rằng biểu hiện ra rất mạnh mẽ, thế nhưng thực tế ngoài Lục Vô Hổ có thể ra tay giúp hắn hai lần nữa, thì hắn không còn bất cứ lợi thế nào cả. Còn Lac Phi thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Mặc đã tỉnh táo lại.
- Vương môn chủ, còn có Phồn trưởng lão của Huyền Băng Phái nữa. Dựa theo ý tứ của các vị, đó chính là Tố Tố phải hoàn toàn nghe theo lệnh của Huyền Băn Phái, căn bản không thể tự mình làm chủ, phải không?
- Đương nhiên, tiểu bối tu sĩ chính là phải tôn sư trọng đao, đệ tử sao có thể không nghe theo lời sư môn?
Vương Thuyền Hòa lại lần nữa lặp lại những lời này với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Ngoài dự liệu của y, chính là Diệp Mặc cùng không tranh cãi cùng y, mà lại quay đầu nhìn Lục Vô Hổ:
- Lục lão ca à, hóa ra là lão gạt tôi ư?
Vẻ mặt Lục Vô Hổ đầy nghi hoặc hỏi lại Diệp Mặc:
- Ta gạt cậu cái gì chứ?
Diệp Măc lại nhàn nhat nói:
- Trước đó lão chẳng nói là Văn tiên tử của Vô Cực Tông không hài lòng với việc sư môn tùy ý an bài một vị hôn phu cho cô ấy, nên mới lựa chọn cách tỷ võ chiêu thân sao? Nhưng ta lại nghe Vương môn chủ nói, tựa hồ như Văn tiên tử căn bản là không có bất cứ cái quyền lợi được đưa ra ý kiến nào cả, cho dù là Vô Cực Tông mang cô ấy gả cho một con chó. Thì cô ấy cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi. Thế mà lão lại nói với tôi rằng Văn tiên tử muốn dùng hình thức tỷ võ chiêu thân để kén rể, đây không phải là gạt tôi sao?
Lục Vô Hổ lập tức hiểu rõ ý tứ của Diệp Mặc. Liền đưa con mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phí Thành và Ngạn Quan lạnh lùng nói:
- Hai vị có lòng mời lão phu tới dự tiệc, lại viết rõ trên thiếp mời là Văn tiên tử tự mình chọn vị hôn phu, hiện tại sao lại biến thành Văn tiên tử không có quyền tự quyết định thế? Chẳng lẽ hai vị môn chủ cho rằng Lục Vô Hổ ta là người thành thật, dễ khi dễ có phải không?
Ngạn Quan vội vã ôm quyền nói:
- Lục tiền bối hiểu lầm rồi, Huyền Băng Phái tôi làm sao dám lừa gạt Lục Tiền Bối chứ, Văn tiên tử đúng là tự mình lựa chọn vị hôn phu.
Tuy rằng trong lòng âm thầm kêu khổ, thế nhưng Ngạn Quan lại không thể nói như vậy được. Nếu như chọc giận Lục Vô Hổ thì cho dù Huyền Băng Phái là tông môn chín sao thì đã sao? Cho dù lão ta có một mình không thể diệt cả môn phái mình thế nhưng cũng có thể tàn sát khiến cho máu chảy thành sông. Đến lúc đó Huyền Băng Phái cũng giải thể đi là vừa.
Lục Vô Hổ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Lão biết như thế này đã giúp được Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
- Hóa ra Văn tiên tử có thể tự mình chọn ra vị hôn phu, mà Lạc Tố Tố thì lại không được. Điều này là vì Huyền Băng Phái kém hơn so với Vô Cực Tông hay là vì dung nhan của Lac Tố Tố không bằng Văn tiên tử? Hay chính là vì Tố Tố là vợ của tôi, Diệp Mặc tôi lại là phó thành chủ của Đan Thành, Huyền Băng Phái là không xem Đan Thành ra gì?
Những môn phái vẫn âm thầm đứng về phía Diệp Mặc trong lòng đều trầm trồ khen ngợi, lần phản kích này của Diệp Mặc quả là không chê vào đâu được. Tuy rằng đối phương dùng đạo lý tôn sư trọng đạo và cắt đứt tục duyên chiếm được thế thượng phong, thế nhưng Diệp Mặc lại dùng chính tay của bọn họ để tát vào mặt bọn họ.
Quả nhiên nghe xong lời Diệp Mặc nói, Ngạn Quan và Phồn Y Trúc sắc mặt đều trở nên cực ký khó coi, ngay cả sắc mặt của người luôn mồm nói cần tôn sư trọng đạo là Vương Thuyền Hòa cũng chìm nghỉm xuống im lặng không nói. Văn Thái Y của Vô Cực Tông chính là ví dụ ở phía trước, thì bọn họ có tư cách gì để ép Tố Tố phải hoàn toàn nghe lệnh của sư môn chứ?
- Nói như vậy Huyền Băng Phái cho rằng Đan thành của tôi dễ khi dễ rồi? Còn trợn mắt mà nói dối? Lục lão ca, cho tôi mượn một phi kiếm truyền thư, tôi muốn báo tin cho Ngân Nguyệt thành chủ, không ngờ rằng Đan thành đã xuống cấp đến mức này rồi.