Diệp Mặc một đao giết chết Nam Tấn Thăng, khiến rất nhiều người chìm đắm trong kinh hãi trong một đao đó, đảo mắt một cái thì giờ lại bị cảnh nhu tình như nước trước mắt làm cho sửng sốt.
Ở giữa đại điện, thi thể đẫm máu của Nam Tấn Thăng vẫn còn nằm đó, vậy mà họ lại trình diễn một màn tương phùng như vậy. Điều này thật là không tương xứng, vô cùng không tương xứng.
Phồn Y Trúc ngơ ngác nhìn đệ tử mà bình thường không để một tên đàn ông nào vào mắt, không ngờ hiện giờ lại cùng Diệp Mặc thân mật như vậy, khiến bà ta không thể nào hiểu nổi.
Cho dù Diệp Mặc đã từng là chồng của Tố Tố ở thế tục, nhưng cũng không có khả năng thắm thiết như vậy chứ. Tố Tố cũng đã là người tu chân rồi, vậy thì theo suy nghĩ của bà là phải cắt đứt tục duyên, hoặc là cũng phải phai nhạt với tục duyên rồi mới đúng, cho dù là một đôi trai gái ở bên nhau, đại bộ phận cũng chỉ là vì song tu mà thôi. Không nghĩ đến Tố Tố và Diệp Mặc tương phùng lại có được cái loại vui sướng hạnh phúc như thế kia, thật sự làm cho bà không thể nào hiểu được.
Lúc này Diệp Mặc không còn tâm tình mà khiêu chiến nữa, sớm đã kéo Tố Tố cùng Bắc Vi về chỗ ngồi của mình, về phần vũng máu còn nằm giữa đại điện, thì căn bản là chẳng có quan hệ gì với hắn.
Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi liên tục cùng Diệp Mặc hàn huyên hết nửa ngày, tâm tình mới dần ổn định lại, Lạc Tố Tố lúc này mới nhìn rõ hiện trạng ở đại điện, lập tức có chút lo lắng. Cô và Đường Bắc Vi nhìn về phía môn chủ cùng sư phụ, muốn đứng lên đi về phía họ để chào hỏi.
Nhưng Diệp Mặc lại kéo hai người lại:
- Hiện taị không nên đi, đợi lát nữa hãy nói.
Tuy rằng Lạc Tố Tố rất tôn trọng sư phụ, thế nhưng nếu cần lựa chọn giữa sư phụ và Diệp Mặc thì cô chắc chắn sẽ không chút do dự mà chọn Diệp Mặc, vì thế lập tức ngồi xuống. Tố Tố đã không đi, thì Đường Bắc Vi càng không đi.
Phồn Y Trúc thấy một màn này liền thở dài, bà biết rằng mình đã nghĩ sai rồi. Lúc trước bà nói Tố Tố khẳng định sẽ nghe lời bà, thế nhưng hiện tại mới biết được địa bị của mình trong lòng đệ tử không thể bằng được cái vị Diệp thành chủ này.
- Tố Tố, Bắc Vi...
Lạc Phi hưng phấn gọi.
- Lạc Phi, sao chị cũng ở chỗ này?
Đường Bắc Vi lúc này mới nhìn thấy Lạc Phi ngồi bên cạnh, lập tức mừng rỡ hỏi han.
Trong đại điện tuy rằng đã không còn im ắng nữa, vết máu cũng đã có người thu dọn sạch sẽ rồi. Thế nhưng mấy người Diệp Mặc nói chuyện, cũng không có ai dám xen vào.
Đường Bắc Vi nghe Lạc Phi nói, liền nhất thời kêu lên thất thanh.
Tiếng hét của Đường Bắc Vi rất lớn, hầu như tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều nghe rõ ràng. Nếu như người khác dám lớn tiếng như vậy, sớm đã bị trách tội rồi, có lẽ nếu là người khác dám nói về việc sai trái của Vô Cực Tông, thì cũng đã sớm bị Hạ Lâm của Vô Cực Tông giết rồi.
Thế nhưng khi Đường Bắc Vi khiếp sợ kêu lên, lại không có ai thấy không thích hợp. Vẻ mặt Dương Phí Thành của Vô Cực Tông càng âm trầm hơn, một câu cũng không nói ra miệng. Hiên tại y cũng chỉ có thể thông qua phương thức thi đấu để giết Diệp Mặc chứ không còn cách nào khác cả.
Mấy người Lạc Phi dùng vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm vào vị trí của Vô Cực Tông, nói từng chữ một:
- Đúng thế, chị nhất định sẽ vì sư môn mà đòi lại công đạo.
Diệp Mặc không nói gì, hắn biệt hiện tại hắn chỉ có thể vào vệ bản thân và mấy người bên cạnh mà thôi, còn muốn tìm Vô Cực Tông mà nói đạo lý hay là báo thù thì hắn còn quá yếu kém. Đạo lý tuy đã chiếm được ưu thế rồi, thế nhưng giống như những lời mà hắn đã từng nói với Cận Chỉ Hằng “Không có thực lực, thì sẽ không có đạo lý”.
Ngạn Quan thấy Tố Tố tới bên cạnh Diệp Mặc, thì lại thở phào nhẹ nhỗm. Lúc này mà muốn khiêu chiến Diệp Mặc thì nếu không phải là người có thâm thù đại hận với hắn, thì chính là thằng ngốc. Y tin tưởng những tu sĩ có mặt tại đây sẽ không còn ai khiêu chiến với Diệp Mặc nữa rồi, trừ phi là người có thù oán với Diệp Mặc mà thôi.
Khi thấy Đường Bắc Vi dường như lại muốn khơi mào lên sự cố mới, Ngạn Quan lập tức đứng lên nói:
- Nếu hiện tại Diệp thành chủ đã đi xuống phía dưới, thì còn có anh tài nào muốn lên võ đài thi đấu thĩ hãy lên di, chúng ta tiếp tục tuyển chọn hôn phu.
Chỉ là lần này sau khi Ngạn Quan nói cả nửa ngày, cũng không có ai đứng ra cả. Rất nhiều tu sĩ dường như đã bị một đao kia của Diệp Mặc làm cho sợ hãi rồi, không còn nhiều ý nghĩ muốn lên đài thi đấu nữa. Một tu sĩ Hư Thần tầng hai của Vô Cực Tông, bị Diệp Mặc một đao giết chết, thậm chí ngay cả pháp bảo đã lấy ra cũng không cách nào sử dụng, thế là đủ hiểu được sự lợi hại của Diệp Mặc rồi.
Khi mà Ngạn Quan đã cảm thấy có chút xấu hổ, thì một gã đệ tử của Huyền Băng Phái đi ra, đầu tiên là y thi lễ với Ngạn Quan và mấy vị trưởng lão của Huyền Băng Phái, sau đó lại hướng đến trưởng môn các phái trong đại điện cúi chào một lượt. Lúc này mới lên tiếng:
- Vãn bối Triển Thủy Ung đệ tử của Huyền Băng Phái, từ lâu đã ngưỡng mộ Văn tiên tử của Vô Cực Tông, nguyện ý tiếp thu sự tuyển chọn, nếu có vị anh tài nào cùng cách suy nghĩ với tại hạ, thì xin mời tiến lên luận bàn.
Lời nói của Triển Thủy Ung cũng hào hoa phong nhã giống như tướng mạo của y, không có chút nào nóng nảy vội vàng. Hoàn toàn khác với giọng điệu tràn đầy khí phách của Diệp Mặc, nhưng lại làm cho người khác cảm giác được một loại phong độ.
Lạc Ảnh lúc này đã nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, trong lòng đã sớm yên bình hạnh phúc ngồi bên cạnh Diệp Mặc, suy nghĩ cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Khi Triển Thủy Ung nói, thì ánh mắt căn bản là không có quan tâm đến Văn Thái Y, hiển nhiên suy nghĩ của y cũng không như lời y nói, căn bản là không phải vì ngưỡng mộ Văn Thái Y mà lên đài thi đáu. Chắc là vì không muốn để chưởng môn của mình xấu mặt, cũng không muốn các môn phái trong đại điện cảm thấy tẻ nhạt nên mới cố ý lên đài khiêu chiến mà thôi.
Hơn nữa tu vi của Triển Thủy Ung là Nguyên Anh tầng năm, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, thế nhưng muốn ôm Văn Thái Y trở về thì hiển nhiên là không có khả năng.
Diệp Mặc cũng có thể thấy được là tuy không phải thật tâm vì ngưỡng mộ Văn Thái Y mà lên khiêu chiến, thì Văn Thái Y thân là người trong cuộc lại càng hiễu rõ việc này. Cô lạnh mặt nhìn thoáng qua Diệp Mặc là Lạc Tố Tố, trong lòng cô bỗng nhiên lại dấy lên một nỗi tức giận khó nói thành lời.
Diệp Mặc từ đầu đã lấy cô làm cái cớ, làm cho cô muốn tức giận cũng không được. Sau lại vì Lạc Tố Tố mà một đao giết chết đồng môn Nam Tấn Thăng của mình, hiện giờ lại còn cùng với Tố Tố thân mật như vậy nữa.
Nếu như Diệp Mặc chỉ là một người bình thường, thì quên đi. Thế nhưng Diệp Mặc không chỉ là Phó thành chủ danh dự của Đan thành, còn là một Đan Vương thất phẩm, hơn nữa còn có thể một chiêu mà vượt cấp giết chết đối thủ của mình. Có thể nói Diệp Mặc chính là thiên tài trong thiên tài mà ông trời đưa đến cho cô. Lúc trước sư huynh Viên Quan Nam cũng là một kinh tài diễm diễm, ba mươi tuổi đã là Nguyên Anh tầng năm, vậy mà cũng bị Diệp Mặc giết chết trong Vẫn Chân Điện. Có thể thấy được Diệp Mặc còn ưu tú hơn rất nhiều so với Viên Quan Nam.
Kỳ thực cô cũng không có tính toán những điều đó, thế nhưng cô và Lạc Tố Tố được đặt song song trên bảng xếp hạng Thập mỹ Nam An, mà hiện tại Diệp Mặc đã là chồng của Tố Tố rồi, thì hiển nhiên là bất luận đến cuối cùng người đoạt được đệ nhất thi đấu khiêu chiến là ai, thì chắc cũng không thể là một thiên tài như Diệp Mặc được.
Ngày trước cô đã từng công khai nói một câu, đó là Lạc Tố Tố không xứng được đặt song song với cô trong Thập mỹ Nam An, thế nhưng bây giờ chồng của người ta lại mạnh mẽ hơn so với mình nhiều lắm, đây quả thực là tự mình đánh mình mà.
Mà Triển Thủy Ung vừa lên khiêu chiến cũng không phải là vì thực lòng ngưỡng mộ cô, càng làm cho cô buồn bực không ngớt. Tuy rằng trước đây cô đã thề rằng bất luận chồng của Lạc Tố Tố là ai, thì cô cũng nhất định phải quyến rũ người đó rồi sau đó lại đá văng đi, thế nhưng hiện tại Văn Thái Y không còn có lòng tin để làm như vậy nữa. Người ta hiện tại đã là Diệp thành chủ rồi, hơn nữa còn không có một chút hứng thú đối với cô, thậm chí còn có chút chán ghét.
- Vương Đô Húc của Thiên Diễn Tông xin được khiêu chiến, mong Triển huynh thủ hạ lưu tình.
Có Triển Thủy Ung ra mặt, lập tức đã có thêm một tu sĩ Nguyên Anh tầng sáu đi lên đài.
Hiển nhiên y cũng không phải vì Văn Thái Y mà đến, cũng không phải vì Văn Thái Y không hấp dẫn được y, mà y hiểu rõ thực tế thì với tu vi hiện giờ mà muốn ôm mỹ nữ về căn bản là không có khả năng.
Vương Đô Húc là một đệ tử nòng cốt của tông môn bẩy sao Thiên Diễn Tông, có thể trước tuổi sáu mươi tu luyện đến Nguyên Anh tầng sáu thì đã là người có tư chất rất tốt rồi. Vì thế y muốn đi lên so đấu để xem khả năng của y có ngang ngửa được với đệ tử nòng cốt của một tông môn chín sao hay không.
Triển Thủy Ung và Vương Đô Húc hoàn toàn là thi đấu với tính chất luận bàn, tuy rằng rất đẹp mắt, thế nhưng lại không có cái loại sát khí như khi Diệp Mặc và Nam Tấn Thăng so đấu. Lúc đó sát khí tràn ngập đại điện khác hẳn với lúc này.
Dù cho cả hai đều là đệ tử nòng cốt của đại môn phái, thế nhưng loại thi đấu gói gọn trong quy củ thế này thì Diệp Mặc không có hứng xem, hắn thấp giọng hàn huyên những chuyện đã trải qua với Tố Tố và Bắc Vi, cả ba người đều không ngừng cảm thán.
Triển Thủy Ung hành sự rất khéo léo, từ việc y có thể nhìn ra sự khó sử của chưởng môn để đi ra giải vây là có thể nhìn thấy được, vì vậy đều kém một bậc về cả kinh nghiệm chiến đấu và tu vi chân nguyên so với một người chuyên tâm tu luyện như Vương Đô Húc, chỉ trong thời gian nửa nén hương thì y đã bị một kiếm của Vương Đô Húc đánh bay ra với một vết thương nhẹ trên người, cũng có nghĩa là trận so đấu này y đã thua Vương Đô Húc rồi.
Vốn Triển Thủy Ung khi lên đài thi đấu cũng không phải là vì Văn Thái Y, cho nên có thua cũng không có vấn đề gì, thế nhưng đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao Huyền Băng Phái lại ở ngay địa bàn của mình bị một đệ tử của tông môn bảy sao là Vương Đô Húc đánh cho thọ thương bay ra ngoài, điều này lập tức khiến cho rất nhiều đệ tử nòng cốt của Huyền Băng Phái không hài lòng.
Không đợi Vương Đô Húc xuống khỏi đài thi đấu, lại có một gã tu sĩ Nguyên Anh tầng sáu đệ tử của Huyền Băng Phái phi thân lên đài, tên đệ tử này cũng không nhiều lời, trực tiếp nói với Vương Đô Húc:
- Anh Vương quả nhiên là rất mạnh, Trương Ô tôi cũng muốn được lĩnh giáo cao chiêu.
Nói xong y căn bản là không đợi Vương Đô Húc trả lời, lập tức đã lấy ra một pháp bảo hình chùy. Mà khí thể lúc này của Trương Ô hoàn toàn khác với Triển Thủy Ung, căn bản là không có ý định luận bàn mà chính là toàn lực xuất thủ.
Trong nhất thời, kiếm khí bay đầy bốn phía, chùy ảnh tràn ngập đại điện, khiến mấy tên trưởng lão tu vi Thừa Đinh của Huyền Băng Phái phải bố trí một vài cấm chế để tránh ảnh hưởng đến người xung quanh.
Vương Đô Húc vốn không có ý định so đấu với Trương Ô, đã vậy Trương Ô lại còn toàn lực ra tay, khiến cho y cũng chỉ cố gắng gượng được thời gian nửa nén hương đã bị đánh hộc máu mà bay ra ngoài.
Một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Diễn Tông thấy Vương Đô Húc bị đánh trọng thương, lập tức lao lên muốn tìm lại mặt mũi cho Vương Đô Húc.
Thế nhưng một gã trưởng lão của Thiên Diễn Tông đã nhanh chóng giữ y lại, hiển nhiên là người này biết nếu cứ tiếp tục như vậy, khó tránh sẽ phát sinh tử thương vong giống như cuộc so đấu của Diệp Mặc và Nam Tấn Thăng.
Chuyện này căn bản là không phải là thi đấu tuyển chọn hôn phu rồi, mà đã đánh ra lửa thật rồi. Mấy người so tài sau đó, ngoại trừ Triển Thủy Ung lúc lên đài thi đấu còn có nhắc đến chuyện của Văn Thái Y, còn lại hai người lên sau căn bản là không hề nhắc đến, hiển nhiên cũng không phải vì ngưỡng mộ Văn Thái Y mà lên đài thi đấu.
Sắc mặt Văn Thái Y lúc này trở nên cực kỳ khó coi, cô đường đường là một người đẹp xếp thứ nhất trong Thập mỹ Nam An, không ngờ lại không được đếm xỉa gì tới như vậy.
Cũng may Văn Thái Y không phải buồn bực bao lâu, đã có một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín đi ra, y trước tiên ôm quyền chào hỏi Truong Ô, rồi mới lên tiếng:
- Vu Thông của Thần Phong Cốc cố ý vì Văn tiên tử mà đến, xin được lĩnh giáo cao chiêu của Trương huynh.