Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1160: Chặn giết Diệp Mặc



Lục Vô Hổ rất hài lòng với pháp bảo phi hành trong tay mình, thấy Diệp Mặc tới, liền nhanh chống vẫy tay gọi Diệp Mặc, sau khi lão đưa pháp bảo cho Diệp Mặc liền nói với vẻ tự hào:

- Cậu xem cái pháp bảo này thế nào? 'Ô vân trùy', một chân khí cực phẩm dựa theo ý tứ của cậu mà luyện chế ra. Nếu như không phải chỉ có mấy món tài liệu cấp chín kia, và lại thiếu một chút lá 'Khổ Trúc', nói không chừng ta đã luyện chế thành bán tiên khí rồi.

Tuy rằng trong miệng nói là tiếc nuối, thế nhưng Lục Vô Hổ hiển nhiên là vô cùng hài lòng với cái 'Ô vân trùy' mà lão đã luyện chế ra này.

- Không ngờ lại là chân khí cực phẩm.

Diệp Mặc mừng rỡ cầm lấy chiếc 'Ô vân trùy' mầu xanh nhạt vào trong tay, vẻ ngoài của nó giống như là một chiếc lông chim. Hắn thực sự đã cảm thấy rất rất hài lòng rồi, vốn lúc trước hắn còn tưởng có thể luyện chế chế ra một kiện chân khí bán cực phẩm đã là rất tốt rồi, thế nhưng lại không ngờ được rằng Lục Vô Hổ lại luyện chế ra một kiện chân khí cực phẩm.

Diệp Mặc muốn luyện chế 'Ô vân trùy' là vì Ô Vân trùy giỏi về ẩn nấp, có thể giấu mình vào trong mây, rất khó có thể bị phát hiện.

Diệp Mặc vuốt ve chiếc 'Ô vân trùy' trong tay, càng nhìn càng thấy thích. Lục Vô Hổ không hổ danh là một tông sư luyện khí à, thảo nào lại có cái danh xưng là 'Lục địa khí thần', một khi xuất thủ không ngờ lại kinh người như vậy.

- Chiếc 'Ô vân trùy' này sau khi luyện hóa, thì diện tích bên trong khoảng chừng hai trượng, về phần bày biện thì cậu tự mình bố trí. Để cho tăng cường lực phòng ngự và tốc độ, ta đã cố ý đem diện tích giảm đi một chút, hơn nữa bên trong còn có một trận pháp ẩn nấp.

Lục Vô Hổ đắc ý giới thiệu thêm cho Diệp Mặc, hiển nhiên lão thấy được biểu tình vui sướng của Diệp Mặc khi nhìn thấy tác phẩm của mình.

Diệp Mặc lập tức khom người với Lục Vô Hổ nói:

- Lục lão ca lần này tôi thực sự cảm ơn lão ca, lần này tôi xin thiếu lão ca một ân tình. Vốn là tôi muốn mời Lục lão ca theo tôi cùng đi Mặc Nguyệt Chi Thành, sau đó lại mời lão ca giúp tôi ra tay lần nữa, nhưng hiện tại tôi thật không còn ý đó nữa rồi.

- Ha ha…

Lục Vô Hổ cười ha hả:

- Tốt, tôi thích cậu nợ ân tình của tôi. Cuối tháng, tôi cũng sẽ đi Mặc Nguyệt Chi Thành một chuyến, cứ quyết định như vậy đi.

Nói xong Lục Vô Hổ cũng không đợi Diệp Mặc lên tiếng đã nói tiếp:

- Cậu rất hợp mắt tôi. Vốn tôi nghĩ nhịn đau mà tống cho cậu một kiện chân khí công kích bán cực phẩm, thế nhưng cái thái đao của cậu so với bảo bối của tôi còn tốt hơn nhiều, tôi thấy nên quên đi.

Diệp Mặc làm sao không biết Lục Vô Hổ muốn nhìn thấy 'Tử Đao' của mình, lần này thì hắn lại không có chút keo kiệt nào, trực tiếp lấy ra 'Tử Đao' đưa đến trước mặt Lục Vô Hổ:

- Lục lão ca, lão ca thấy chiếc thái đao của tôi thế nào?

- Thủ pháp tốt, thật sự là thủ pháp tốt….

Lục Vô Hổ xoa xoa 'Tử Đao' trong tay, liên tục cảm thán:

- Đây tuyệt đối là một bảo bối lưu lại từ thượng cổ.

Sau khi nhìn ngắm một hồi lâu, lão mới quay sang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc hỏi:

- Cậu đã luyện hóa thanh thái đao này rồi, nên biết đây chỉ là một khí phôi chứ?

Không đợi Diệp Mặc gật đầu, lão đã nói tiếp:

- Cậu nên biết loại khí phôi này có thể thêm vào tài liệu tấn cấp pháp bảo, hơn nữa lần đầu tiên thêm vào tài liệu có hình dạng gì, thì những lần sau sẽ cứ giữ nguyên hình dạng đó.

Diệp Mặc gật đầu.

Lục Vô Hổ lập tức nói một cách nghiêm túc:

- Cậu nghìn vạn lần không nên tùy tiện thêm vào tài liệu tấn cấp, một là tài liệu tấn cấp có đẳng cấp thấp sẽ làm cho tính năng cái khí phôi này của cậu đại giảm. Hai là nếu bản lĩnh luyện khí của cậu không đâu vào đâu, thì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến cái bảo bối này.

Diệp Mặc đương nhiên là hiểu điều này, bằng không hắn đã đem 'Tử Đao' đi thăng cấp từ lâu rồi. Hắn tuyệt đối không có khả năng mang tài liệu cấp năm cấp sáu đi mà thăng cấp cho 'Tử Đao' được.

Thấy Diệp Mặc hiểu rõ, Lục Vô Hổ đem 'Tử Đao' trả lại cho Diệp Mặc:

- Chờ sau này cậu tìm được tài liệu, thì lại tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cho cậu.

Diệp Mặc cười hắc hắc, thu hồi lại 'Tử Đao', hắn hiện taị đã bắt đầu luyện khí, đợi khi hắn tìm được tài liệu, thì khẳng định là sẽ không tìm đến Lục Vô Hổ nữa. Hơn nữa hắn cũng biết, tài liệu đỉnh cấp của Lục Vô Hổ khẳng định là nhiều hơn hắn, chờ khi bản lĩnh luyện khí của hắn cao lên rồi. Nói không chừng có thể tới hỏi mượn Lục Vô Hổ chút tài liệu.

Sau khi cáo biệt Lục Vô Hổ. Diệp Mặc trở lại chỗ ở rồi luyện hóa 'Ô vân trùy', phát hiện ra bên trong rộng đến 31m2, thậm chí còn có hai gian phòng. Cái diện tích này làm Diệp Mặc rất thỏa mãn, với hắn mà nói không gian lớn chừng này là hoàn toàn đủ rồi.

Trước và sau 'Ô vân trùy' đều có ô đặt linh thạch, hơn nữa không chỉ điều khiển bẳng linh thạch, mà còn có thể tự bản thân mình điều khiển nữa. Diệp Mặc nhìn hơn mười cái trận pháp, liền biết Lục Vô Hổ cũng chính là một tông sư trận pháp rồi. Trong lòng không khỏi cực kỳ bội phục Diệp Mặc, thế nhưng Diệp Mặc cũng biết toàn bộ các luyện khí sư đều là trận pháp sư. Giống như với Du Bạch Sinh vậy, cũng chính là một đại sư trận pháp.

- Sau này sẽ gọi mày là Thanh Nguyệt.

Diệp Mặc đặt cho 'Ô vân trùy' của mình một cái tên thông tục.



Lúc này môn chủ Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân Tông ngồi suy ngẫm với vẻ mặt âm trầm, mà đối diện y là một gã nam tử đang theo dõi y, chờ mong câu trả lời của y.

Ngồi đối diện Vương Thuyền Hòa chính là Dương Phí Thành của Vô Cực Tông. Y tới tìm Lôi Vân Tông để hợp tác bàn đối sách giết Diệp Mặc.

Vương Thuyền Hòa sở dĩ còn chưa trả lời, là vì trước đây nội bộ Lôi Vân Tông đã vì chuyện của Diệp Mặc mà tranh chấp rất kịch liệt, một bộ phận trưởng lão cho rằng dù phải đập nồi dìm thuyền cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của Lôi Vân Tông, phải giết Diệp Mặc, bằng không Lôi Vân Tông không cần phải tiếp tục tồn tại nữa. Mà một bộ phận các trưởng lão khác cho rằng Diệp Mặc lúc này đã đủ trưởng thành, Lôi Vân Tông nếu muốn giết hắn thì chỉ là rước họa vào thân mà thôi.

Ý của Dương Phí Thành chính là muốn chặn giết Diệp Mặc trên đường hắn trở về Mặc Nguyệt Chi Thành, thế nhưng Vương Thuyền Hòa biết được Diệp Mặc cũng mời rất nhiều cao thủ về, đánh trống thổi kèn mà đi.

Dù sao đến bây giờ thì thù hận giữa Diệp Mặc với Vô Cực Tông mới là lớn nhất, mà Lôi Vân Tông nhiều nhất cũng mới chỉ chết có một người là Điền Ngạo Phong mà thôi.

- Anh Dương, Diệp Mặc đã có thực lực lớn mạnh, lần này từ Đan Thành trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, càng mời nhiều người đến hỗ trợ. Chúng ta căn bản là không có cách nào giết hắn trên đường đi cả, trái lại có thể sẽ hoàn toàn đắc tội với Đan Thành.

Vương Thuyền Hòa thở dài nói:

- Kỳ thực tôi và anh Dương cũng giống nhau, hận không thể lập tức đem con chuột nhắt đó chém chết, thế nhưng với tình thế hôm nay thì căn bản là không thể giết được hắn.

Dương Phí Thành cười nhạt nói:

- Vương huynh, tôi khẳng định rằng nếu lần này không giết Diệp Mặc, thì chờ đến sau khi hắn trở về được Mặc Nguyệt Chi Thành, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào để giết hắn nữa. Lẽ nào chúng ta dám ngang nhiên mà đi công kích Mặc Nguyệt Chi Thành? Kỷ Bẩm lão già kia có quan hệ khá tốt với Diệp Mặc, nhất định sẽ giúp hắn bố trí một trận pháp phòng ngự đỉnh cấp ở Mặc Nguyệt Chi Thành. Nói không chừng chúng ta còn chưa kịp bắt đầu công kích Mặc Nguyệt Chi Thành, thì Đan Thành đã tìm được cái cớ để mà giết chúng ta rồi.

Dừng một chút, y lại tiếp tục khẳng định:

- Mà lần này theo Diệp Mặc cùng đi đến Mặc Nguyệt Chi Thành, ngoại trừ Lục Vô Hổ ra, Đan Thành tối đa chỉ có thể phái một gã tu sĩ Hóa Chân cùng đi với hắn mà thôi, nhiều nhất thì bên hắn tổng cộng cũng chỉ có ba bốn tu sĩ Hóa Chân, còn lại dưới tu vi Hóa Chân thì chúng ta không cần phải lo lắng. Chúng ta chỉ cần ngăn cản vài tên tu sĩ Hóa Chân là có thể giết Diệp Mặc trong nháy mắt rồi.

Vương Thuyền Hòa nghi hoặc nhìn Dương Phí Thành:

- Dương huynh, làm sao anh biết Đan Thành chỉ phái một tu sĩ Hóa Chân cùng theo Diệp Mặc?

Lúc này Dương Phí Thành mới thản nhiên cười:

- Nửa tháng trước, hai vị thành chủ Đan Thành đã ra ngoài hành sự, đi đâu không rõ. Không có Nguyệt Kỳ Siêu giúp đỡ, thì một phó thành chủ danh dự của Đan Thành như Diệp Mặc có thể được một tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành đưa tiễn đã là rất ngoài dự liệu rồi, rất có thể ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không có, mà là tu sĩ Kiếp Biến đưa tiễn hắn cũng nên. Môn phái tôi có năm tu sĩ Hóa Chân, Lôi Vân Tông các vị cũng có bốn tu sĩ Hóa Chân, tổng cộng là chín tu sĩ Hóa Chân, nếu như có thêm hơn mười tu sĩ Kiếp Biến nữa….

Dương Phí Thành nói đến đây thì cũng không nói tiếp nữa, mà chỉ nhìn Vương Thuyền Hòa chờ y trả lời.

Vương Thuyền Hòa khiếp sợ thốt lên:

- Dương huynh, anh nói là hai nhà chúng ta sẽ điều động toàn bộ tu sĩ Hóa Chân trong môn phái sao? Còn muốn xuất ra hơn mười tu sĩ Kiếp Biến nữa? Chỉ để giết Diệp Mặc?

Dương Phí Thành gật đầu nói:

- Không sai, chính là như vậy. Chúng ta ngăn cản mấy tên tu sĩ Hóa Chân bên người Diệp Mặc, chỉ cần có một tu sĩ Hóa Chân rảnh tay, thì có thể giết Diệp Mặc trong nháy mắt. Một khi Diệp Mặc bị giết, cho dù là Đan Thành có biết là do chúng ta làm, thì đại kiếp nạn của Nam An Châu cũng sắp đến rồi, y có thể làm gì được chúng ta sao? Cho dù là đại kiếp nạn không đến, anh cho là Đan Thành sẽ vì một tên Đan Vương chết mà muốn bỏ công sức ra tiêu diệt hai tông môn chín sao chúng ta ư?

Dương Phí Thành hừ lạnh một tiếng:

- Đan Thành không có trâu như vậy, cũng sẽ không làm cái chuyện ngu ngốc như vậy. Kiếm Cốc chính là Vô Cực Tông tôi tiêu diệt, mà lý do thì chả cần, nhưng anh có thấy Đan Thành đi ra nói cái gì sao? Hơn nữa Diệp Mặc tuy là một Đan Vương, nhưng tôi phải xuất động nhiều cao thủ như vậy để giết hắn cũng đã là rất coi trọng hắn rồi.

- Đúng thật là như vậy.

Vương Thuyền Hòa thì thào.

Sau một lúc lâu, y dứt khoát gật đầu:

- Được, lần này nếu như mà không giết được Diệp Mặc, thì Lôi Vân Tông từ nay về sau sẽ không xuất thủ nữa.

Dương Phí Thành gật đầu:

- Đương nhiên là lần này nếu còn không thành công nữa, thì Vô Cực Tông tôi cũng sẽ không tùy tiện hành sự nữa.

Chỉ là trong lòng y đang cười nhạt:

“Nếu như Vô Cực Tông của ta có thể để cho Vương Thuyền Hòa ngươi thoát thân ra khỏi chuyện lần này thì Dương Phí Thành ta cũng quá là vô dụng rồi.”



Đan Thành.

Diệp Mặc cùng với Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết và cả Bắc Vi cùng ngồi một chỗ với nhau, cũng đang thương lượng về chuyến đi trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành.

Việc trở về Mặc Nguyệt Chi Thành đã không có ý kiền nào khác nữa, ở Đan Thành tuy rằng an toàn, thế nhưng đây không phải là địa bàn của mình. Cho dù là tu luyện, thì Diệp Mặc cũng không dám tiến nhập vào thế giới trang vàng, hơn nữa hắn mặc dù là Phó thành chủ danh dự của Đan Thành, thế nhưng quyền lực thực sự thì lại không có bao nhiêu. Cái này chỉ là danh tiếng để dọa người thôi, chứ ở Đan Thành thì quyền lực còn không thể so sánh với một người trưởng lão.

- Anh, chúng ta bao gồm cả Lục tiền bối thì là có tất cả ba tu sĩ Hóa Chân, còn có sáu tu sĩ Kiếp Biến tiền bối, cùng với chín tiền bối tu sĩ Thừa Đỉnh, nhiều cao thủ như thế cùng nhau trở về, còn có cái thế lực gì có thể ngăn cản chúng ta nữa?

Đường Bắc Vi nghe Diệp Mặc nói thực lực của bọn họ còn quá thấp, liền có chút khó hiểu.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Dương Phí Thành khẳng định dù phải đập nồi dìm thuyền thì cũng phải giết được anh. Nếu như Nguyệt thành chủ còn ở đây, thì anh còn có thể xin y trợ giúp, đáng tiếc là y lại vừa mới rời đi, thậm chí là có thể một hai năm cũng chưa trở về, thì chúng ta không thể đợi lâu như thế được. Chúng ta mặc dù có ba tu sĩ Hóa Chân, nhưng tuyệt đối chưa thể đủ được. Vô Cực Tông có năm tên tu sĩ Hóa Chân, mà Lôi Vân Tông nghe nói cũng có bốn tên tu sĩ Hóa Chân, nếu như bọn chúng toàn bộ đều xuất động, thì có thể giết hết mấy người chúng ta.

- Bọn họ có lá gan lớn như vậy sao?

Ninh Khinh Tuyết biết điạ vị của Diệp Mặc ở Đan Thành, liền có chút không dám tin mà hỏi lại một câu.