Sau hai tuần hương, Nguyệt Kỳ Siêu bỗng nhiên ngồi dậy, há miệng liền phun ra một ngụm máu đen, ông ta không đợi ngụm máu đen kia rơi xuống đất, khua tay dùng một mồi lửa đốt sạch ngụm máu đen đó.
Một lát sau, ông ta mới lần nữa mở mắt rồi nói một câu:
- Hủ Thần Hoa, đúng là một thứ lợi hại.
Thẩm Nghiễn Thanh liền vội vàng nói:
- May là Diệp Mặc đem về một đóa Băng La, nếu không thì không dám tưởng tượng thế nào.
Nguyệt Kỳ Siêu đứng dậy, ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn Diệp Mặc huynh đệ, nếu không lão ca này sớm đã mất mạng rồi.
Diệp Mặc vội vàng đáp lễ nói:
- Lần này là tôi làm phiền đến hai vị Đan vương rồi, thật xin lỗi.
Nguyệt Kỳ Siêu tự giễu cười cười:
- Có liên quan gì đến anh, cho dù không có anh, thì sau khi tôi thăng cấp lên Đan vương bát phẩm, cũng vậy thôi. Vô Cực tông kia cũng có bản lĩnh tốt đấy, còn có thể liên hệ với Thái Thượng thành chủ của Đan thành nữa.
Diệp Mặc cũng biết chuyện gì xảy ra, không cần hỏi là chuyện của Đan vương Trương Thuận sư phụ của Mạc Hữu Thâm làm, hắn quyết định đợi chút nữa rồi hỏi đan vương Ngân Nguyệt lai lịch của Triệu Thuận Thiên. Tại sao lại tốt với Mạc Hữu Thâm đến vậy, cho dù quan hệ sư đồ cũng không thể như vậy được, huống chi Mạc Hữu Thâm đến Nam An châu cũng chưa được vài năm.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết bây giờ không phải là lúc, hắn cười cười nói:
- Chúc mừng Nguyệt tiền bối thăng cấp lên đan vương bát phẩm, lần này đan vương Ngân Nguyệt quay về đan thành, nhất định là Thái Thượng thành chủ rồi.
đan vương Ngân Nguyệt điềm đạm cười nói:
- Tôi cũng không khát vọng lắm với Đan thành, Đan thành tôi không thể quay về nữa rồi. Hi vọng Diệp thành chủ không để ý tôi và Nghiễn Điền ở đây làm phiền là được.
Diệp Mặc nói không sai. Nếu như bây giờ ông ta quay về Đan thành, rõ ràng là Thái Thượng thành chủ không nghi ngờ gì, nhưng Nguyệt Kỳ Siêu căn bản không có bất kỳ ý tưởng gì về chức Thái Thượng thành chủ kia, muốn nói nản lòng thoái chí cũng có thể, ông ta không ngờ Thái Thượng thành chủ của Đan thành lại có thể đánh lén ông ta, sau khi nhận được tin mình bị ai đánh lén, tâm trạng của ông ta trở nên lạnh lùng. Đồng thời cũng biết, lúc trước thành lập nhiệm kì thành chủ đầu tiên của Đan thành chỉ là quá lí tưởng hóa rồi.
Dưới tình cảnh tài nguyên tu chân càng ngày càng ít đi, người đứng đầu của Đan thành có nghĩa là có tài nguyên tu chân dồi dào, cho dù Đan thành trong tay ông ta không thể phân tách ra được, thì trong tay những thế hệ sau cũng có thể bị phân tách, đây thuộc về nhân tính con người, căn bản không thể tránh khỏi.
Diệp Mặc lại lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Hai vị thành chủ có thể ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, chính là vinh hạnh của vãn bối.
Về điều này thì Diệp Mặc không nói khoác, hắn mặc dù là Đan vương thất phẩm rồi, nhưng so với Đan vương Ngân Nguyệt và cả Nghiễn Điền thì vẫn còn kém hơn rất nhiều. Nếu như có thể nói chuyện với hai vị đan vương này được nhiều hơn, trình độ luyện đan của hắn chắc chắn sẽ cao lên một tầng.
- Cậu đến Băng La cũng có thể lấy ra được. Tôi và Nghiễn Điền đúng là không nhìn nhầm cậu rồi.
- Đúng vậy, vãn bối gặp được chút thời cơ, cho nên gần đây thăng cấp có chút nhanh
Nguyệt Kỳ Siêu ừ một tiếng, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tôi biết cậu có thù với Vô Cực tông và cả Lôi Vân tông nữa. Nhưng người tu luyện kiêng kị nhất là nền móng không ổn, nếu không cho dù là tu luyện có nhanh đi nữa thì cũng uổng công. Tôi và Nghiễn Điền bây giờ ở đây, cả mấy tu sĩ Hóa Chân nữa cũng có mặt, cậu không cần lo lắng Vô Cực tông đến Mặc Nguyệt Chi Thành, cậu chỉ cần chú ý đến tu luyện là được rồi.
Mặc dù rất tôn kính Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh, nhưng chuyện trận bàn thời gian và Khổ Trúc bọn họ có biết hay không cũng không có quan hệ gì, cho nên Diệp Mặc cũng không nói. Chỉ nói:
- Vãn bối hiểu rồi, vãn bối sẽ bố trí vài trận pháp phòng ngự ở Mặc Nguyệt Chi Thành, cho dù là Vô Cực tông có đến thì vãn bối cũng không sợ.
Nguyệt Kỳ Siêu gật gật đầu, lấy nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:
- Trong này có mấy cái linh mạch, còn có một số nguyên liệu bố trí trận pháp, cậu lấy mà dùng đi, tôi cần nói chút chuyện với Đan vương Nghiễn Điền, khi cậu bố trí trận pháp, nếu như cần người giúp, tôi sẽ mời hai người bạn Hóa Chân đến giúp.
…
Sau khi Diệp Mặc ra ngoài, lúc này mới hít một hơi, Đan vương Ngân Nguyệt không sao đối với hắn mà nói là tốt nhất rồi. Lôi Vân tông phong sơn, Vô Cực tông mặc dù kiêu ngạo nhưng không dám kiêu ngạo đến Mặc Nguyệt Chi Thành. Hắn cũng không trông cậy hai vị Đan vương sẽ đứng ra giúp hắn báo thù, mối thù của Kỷ Bẩm tiền bối, hắn sẽ tự mình báo.
Mặc Nguyệt Chi Thành hắn cần phải bố trí đại trận rồi, Diệp Mặc theo bản năng lấy nhẫn trữ vật mà Nguyệt Kỳ Siêu đưa cho hắn xem xét, nhất thời há to miệng ngạc nhiên.
Trong không gian khổng lồ không gì so sánh được của nhẫn trữ vật không ngờ lại có hai linh mạch trung phẩm, có cả ba linh mạch hạ phẩm. So với đoạn linh mạch hạ phẩm mà ngày trước Dương Phí Thành đem đến Huyền Băng Phái làm sính lễ, quả thực là quá bá đạo rồi. Ngoài những thứ đó ra, các loại nguyên liệu luyện khí và nguyên liệu bố trí trận pháp, chất cao như núi. Không cần nói bố trí một trận pháp cho một thành phố, cho dù bố trí trận pháp cấp tám cho hai ba thành phố, những nguyên liệu này cũng dư dả.
Ngày trước Diệp Mặc vẫn còn hâm mộ sự giàu có của Lục Vô Hổ, bây giờ hắn mới biết được thế nào là giàu có. Đan vương Ngân Nguyệt của Đan thành quả thực quá giàu có rồi, những nguyên liệu này phải thu thập bao nhiêu thời gian mới thu thập hết đây? Băng La của mình mặc dù quý giá, nhưng cũng chỉ là một gốc mà thôi, còn nguyên liệu cấp chín này thì có không dưới mười loại.
Diệp Mặc cảm kích Ngân Nguyệt thành chủ, đồng thời cẩn thận thu lại nhẫn trữ vật. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là tông sư trận pháp cấp bảy, nhưng nếu hắn chuyên tâm, chưa chắc trong thời gian ngắn không thể thăng cấp lên tông sư trận pháp cấp tám.
Lấy lại bình tĩnh, thần thức của Diệp Mặc lúc này mới quét ra ngoài, hắn muốn thương lượng với Ninh Khinh Tuyết một chút về chuyện quản lí Mặc Nguyệt Chi Thành sau này, lại nhìn thấy trên đường tập trung một đám người, Khinh Tuyết và Bắc Vi đều có mặt trong đó. Diệp Mặc cũng không cần nghĩ gì, lập tức lắc mình qua bên đó.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Mặc vừa đến liền nhìn thấy một thi thể nằm trên đất, chắc là một người phàm, lập tức hắn lên tiếng hỏi.
- Anh là thành chủ đại nhân?
Một tên binh lính cường tráng không dám tin nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, tên binh sĩ này có thể biết hắn chắc là thủ hạ của Vô Tài, ngày trước gặp phải mình cũng không ngạc nhiên.
Ninh Khinh Tuyết thấy Diệp Mặc đến, vội vàng bước qua nói:
- Một tu sĩ Trúc Cơ vì một người phàmcản đường gã, nên giết anh ta, em nhìn thấy liền lập tức đến hỏi thăm chuyện gì. Nhưng những người này lại nói địa vị Tiên Sư phải cao hơn chút, giết người phàm là vô tội.
Sắc mặt Diệp Mặc lập tức trở nên khó coi. Hắn bỗng nhiên nói:
- Gọi Diệp Vô Tài đến đây. Không cần bế quan chó gì nữa
- Dạ, thành chủ đại nhân.
Tên binh lính vừa nãy nhận ra Diệp Mặc vội vàng khom người nói, gã biết uy thế của Diệp Mặc, ngày trước ở đây Diệp Mặc đã giết vô số binh lính người thường.
Lần này Diệp Vô Tài đến rất nhanh, không biết là vừa xuất quan, hay bị gọi đến. Nhưng Diệp Mặc nhìn gã đã là tu sĩ Trúc Cơ rồi, rõ ràng Trúc Cơ thành công rồi.
- Sư phụ, người đã trở về?
Diệp Vô Tài vui mừng chạy đến.
Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống
- Quy định tu sĩ ở Mặc Nguyệt Chi Thành có thể giết người phàm là ai đề ra? Trước khi ta rời khỏi đây đã nói với anh thế nào? Tính mạng con người ở Mặc Nguyệt Chi Thành ai ai cũng bình đẳng như nhau, anh làm thế nào vậy?
Diệp Vô Tài nhất thời ngây ngẩn cả người, gã không ngờ Diệp Mặc gọi gã ra đây là để tức giận, lập tức cẩn thận nói:
- Trước kia không có Tiên Sư, sau này Tiên Sư đến, nên tôi mới quyết định như vậy.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Chức phó thành chủ của anh tạm thời không cần nữa, sau này Ninh Khinh Tuyết sẽ là phó thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành. Anh giúp Ninh Kinh Tuyết thiếp lập lại chế độ của Đan thành. Nếu như còn xảy ra chuyện như này, anh cũng không cần làm đệ tử của ta nữa.
Mặc dù Diệp Mặc có chút dọa nạt Diệp Vô Tài, nhưng thực sự rất tức giận, có Hứa Xương Cát ở Mặc Nguyệt Chi Thành, Diệp Vô Tài hoàn toàn có thể đặt ra quy định người phàm và tu sĩ đều bình đẳng như nhau, nhưng gã vì bản thân mình là tu sĩ rồi, nên cũng đã bắt đầu khinh rẻ người phàm.
- Vâng, sư phụ…
Diệp Vô Tài sợ run cả người, vội vàng khom người trả lời Diệp Mặc, nói xong lại cung kính nói với Khinh Tuyết
- Diệp Vô Tài xin chào Ninh thành chủ.
Ninh Khinh Tuyết đứng dựa vào sư phụ Diệp Mặc, rõ ràng mối quan hệ với sư phụ không phải tầm thường, Diệp Vô Tài không dám chậm trễ chút nào.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Từ giờ trở đi Mặc Nguyệt Chi Thành thực hiện nguyên tắc bình đẳng, nếu có tu sĩ nào dám giết người phàm, thì cũng giống như người phàm đó.
Nói xong, Diệp Mặc tiện tay đánh ra một tia sét, tên tu sĩ Trúc Cơ đứng một bên kinh dị bất định bị một tia sét của Diệp Mặc đánh chết, không ngờ đến chút bụi cũng không còn để lại.
Mấy người xung quanh thấy uy thế của Diệp Mặc, nhất thời lặng ngắt như tờ, có một số tu sĩ cũng bắt đầu dần dần rút lui, rõ ràng là muốn rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành rồi. Một thành phố mà địa vị bình đẳng với người phàm, còn ở lại làm gì? Cho dù thành phố tu chân, địa vị của tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ luyện khí, tu sĩ Kim đan và tu sĩ Trúc Cơ cũng khác nhau rất lớn.
Cùng với những tu sĩ này rời khỏi, ngày càng nhiều tu sĩ biết thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành trở về rồi, hơn nữa còn quy định điều kiện tu sĩ và người phàm bình đẳng. Những tu sĩ biết được tin này đều thấp thỏm lo âu, ai ai cũng rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, còn một số người phàm thì lại vui mừng khốn xiết, những ngày tháng tu sĩ ức hiếp bọn họ cũng đã qua rồi.
Diệp Vô Tài thấy rất nhiều tu sĩ rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng có chút lo lắng nói:
- Sư phụ, những tu sĩ này đều đi hết rồi, về sau ở đây có trở thành một thành phố bình thường giống như ngày trước không?
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Thu lại tất cả những khu vực mà tu sĩ miễn phí chiếm cứ lại, nếu như là những nơi mua hoặc thuê, đều phải cần linh thạch, sau này Mặc Nguyệt Chi Thành sẽ tấc đất tấc vàng.
Ninh Khinh Tuyết hiểu rõ ý của Diệp Mặc, cô nói với Diệp Mặc:
- Em và Bắc Vi sẽ hoàn thiện lại tất cả nơi này, cứ yên tâm đi làm việc của anh đi. Đúng rồi, chị Tố Tố đã về hồ Mặc Nguyệt rồi, đợi lát nữa anh cũng đi thăm chị ấy đi.
Diệp Mặc lúc này mới nhớ đến Diệp Vô Tài ở Mặc Nguyệt Chi Thành cũng thiết kế một hồ Mặc Nguyệt, giống như hồ Mặc Nguyệt ở Lạc Nguyệt. Hắn thiết kế hồ Mặc Nguyệt là đợi sau này mình đến đó ở, không ngờ Diệp Vô Tài đã làm xong rồi.
Diệp Vô Tài nhìn về phía hắn, lập tức nói:
- Đúng vậy, sư phụ, hồ Mặc Nguyệt xây xong rồi.
Đến lúc này, gã mới thở phào nhẹ nhõm, gã biết vừa nãy sư phụ quả thực rất tức giận, một khi sư phụ tức giận đến cực điểm, trục xuất gã ra khỏi sư môn thì xong đời rồi.
Giao Mặc Nguyệt Chi Thành cho Khinh Tuyết và Bắc Vi, Diệp Mặc lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn tin rằng Mặc Nguyệt Chi Thành dưới sự trợ giúp của Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, chắc chắn sẽ tốt hơn là mình quy hoạch.
…
Diệp Mặc sau khi bàn giao Mặc Nguyệt Chi Thành cho Khinh Tuyết xong, cố ý đi thăm Thạch Thiết, Thạch Thiết sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, lại càng thêm vui mừng. Anh ta cho rằng đời này cứ như vậy thôi, không ngờ đến Nam An châu lại có thể gặp được sư phụ. Cuối cùng không ngờ lại đến được thành phố của sư phụ.
Diệp Mặc sắp xếp chỗ ở gần hồ Mặc Nguyệt cho hai người Thạch Thiết và Văn Thư Lôi xong, lại đưa “Hồng Mông tạo hóa quyết” hoàn chỉnh cho hai người, sau khi để lại một lượng đan dược, lúc này mới rời khỏi.
Sau khi làm xong những thứ này, Diệp Mặc mới bắt đầu chuẩn bị bố trí lại đại trận bảo vệ thành.