- Quản sự đại nhân, xin cho phép tôi nói với vị chưởng quầy này mấy câu.
Tên quản sự nói với vẻ vô cảm:
- Ngươi cứ hỏi.
Diệp Mặc nhìn tên Bàn Hồ rồi lạnh giọng:
- Anh vừa nói là muốn mua lô đỉnh ở chỗ nãy phải hoàn thành hai bước giao dịch phải không?
- Đúng thế, hơn nữa tôi và anh mới chỉ thực hiện được bước giao dịch đầu tiên, còn chưa có giao dịch bước thứ hai.
Bàn Hồ lập tức trả lời.
- Tốt, ta đây hỏi anh, có phải chúng ta đã hoàn thành bước giao dịch đầu tiên hay không? Anh đã thu linh thạch của tôi rồi phải không?
Diệp Mặc nói tiếp.
Tên Bàn Hồ vẫn chưa hiểu ý Diệp Mặc, nên gật gật đầu:
- Đúng thế, chúng ta đã giao dịch hoàn thành bước đầu tiên, anh cũng đã giao linh thạch cho tôi, hơn nữa tôi cũng đã giao lô đỉnh cho anh
Giọng nói Diệp Mặc bỗng nhiên lớn hơn:
- Như vậy thì người đã là của tôi rồi đúng không? Vậy anh dựa vào cái gì có thể lấy lại người của tôi mà giao dịch một lần nữa? Hay là linh thạch của tôi là giả? Hay chính anh thường xuyên làm như vậy.
Tên Bàn Hồ kia sửng sốt một chút, hiển nhiên là không kịp phản ứng với câu hỏi của Diệp Mặc. Bởi vì tu sĩ mua bán ở chỗ y thì đều phải tiến hành giao dịch bước thứ hai, nếu không thì cho dù có mua được lô đỉnh thì cũng không thể dùng vì lô đỉnh sẽ rất nhanh chết đi. Những kẻ đến mua lô đỉnh hiển nhiên là không phải ngu ngốc gì, mà lại bỏ mấy trăm vạn linh thạch ra để mua một cái lô đinh không thể sử dụng được.
Nhưng anh chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu được ý của Diệp Mặc, lập tức lớn tiếng:
- Anh nói đúng, nhưng nếu như anh muốn cùng tôi giao dịch bước thứ hai, mà tôi lại không đồng ý, thì lô đỉnh chắc chắn sẽ phải chết. Nếu anh nhất định muốn cùng tôi giao dịch bước thứ hai, thì việc mua bán này là chưa hề chấm dứt, cho nên tôi tùy thời đều có thể đổi ý, cũng có thể trả lại linh thạch cho anh, còn anh phải trả hàng lại cho tôi.
Giọng nói của Diệp Mặc lại ôn hòa đi một chút:
- Ý của anh là sau khi kết thúc bước giao dịch thứ nhất, thì muốn cùng anh giao dịch bước thứ hai thì phải được sự đồng ý của anh sao? Chẳng lẽ tôi lại không thể không đồng ý sao? Chẳng lẽ điều khoản giao dịch bước thứ hai là bắt buộc tôi nhất định phải đồng ý sao?
Bàn Hồ lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc, liền lạnh giọng:
- Bước giao dịch thứ hai cần cả hai bên tình nguyên. Anh có thể không đồng ý, tôi cũng không bắt buộc anh. Thế nhưng một khi anh không đồng ý, thì lô đỉnh kia sẽ lại do tôi làm chủ.
Sở dĩ Bàn Hồ cười lạnh là vì y biết một khi Diệp Mặc muốn giao dịch bước thứ hai thì nhất định phải cầu y, bằng không thì lô đỉnh hắn mua chắc chắn sẽ phải chết. Bất luận là vì linh thạch của hắn, hay là vì đây là người hắn quen biết, thì hắn cũng sẽ không nguyện ý để người này chết một cách vô ích.
Diệp Mặc cũng không để ý tới Bàn Hồ, lại ôm quyền hướng tới viên quản sự:
- Quản sự đại nhân, tôi thủy chung vẫn chưa hề yêu cầu tiến hành giao dịch bước thứ hai, nhưng người này lại muốn bức bách tôi phải tiến hành giao dịch bước thứ hai đó, hơn nữa còn muốn thu hồi lại lô đỉnh của tôi. Nếu đại nhân không tin thì có thể đi xem lại trận pháp giám sát, cũng có thể hỏi mọi người xung quanh là từ đầu đến giờ tôi có nói với chủ quán Bàn Hồ đây là muốn tiến hành giao dịch bước thứ hai hay không? Nếu như y đã biết đạo lý này, vậy thì vì cái gì mà còn muốn bức bách tôi phải tiến hành giao dịch bước thứ hai, xin quản sự đại nhân minh giám.
Viên quản sự kia bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bàn Hồ:
- Có phải như vậy không?
Sau lưng của Bàn Hồ đã đầy mồ hôi lạnh, y vốn là người nắm quyền buôn bán, nên vẫn cho rằng Diệp Mặc khẳng định là muốn tiến hành giao dịch bước thứ hai, thế nhưng y thực sự không có chú ý tới việc Diệp Mặc hoàn toàn không có nói ra chuyện này.
Vạn nhất đối phương muốn đánh liều mặc kệ sống chết của lô đỉnh kia, cũng không cần lấy lại bẩy triệu linh thạch, mà kiên quyết không đồng ý giao dịch bước thứ hai, thì chẳng phải là mình tự chui vài cái hố do mình đào ra hay sao?
Nhưng đã có trận pháp giám sát rồi, thì căn bản là y cũng không có biện pháp nào để phủ nhận cả, chỉ có thể khúm núm gật đầu:
- Đúng thế thưa quản sự đại nhân, nhưng hắn nhất định sẽ đồng ý...
- Lô đỉnh đã do tôi làm chủ, thì vì sao tôi phải tiến hành bước giao dịch thứ hai với anh? Anh nghĩ nhầm rồi, tôi thủy chúng chưa bao giờ muốn cùng anh giao dịch bước thứ hai cả.
Trong lòng Bàn Hồ liền trầm xuống. Tên tu sĩ này không ngờ lại tàn nhẫn như vậy. Đến chỗ y mua lô đỉnh rồi, lại thà rằng là vứt vỏ bẩy triệu linh thạch, mặc kệ sự sống chết của người quen của hắn. Cũng không đồng ý tiến hành bước giao dịch thứ hai. Trước tình hình này, thì y thật sự là không có biện pháp nào để biện minh nữa, chỉ có thể khom người thi lễ với Diệp Mặc:
- Tôi thật không ngờ anh bạn lại không muốn tiến hành giao dịch bước thứ hai, cũng là do tôi nhầm lẫn, xin được cáo lỗi...
Diệp Mặc căn bản là không thèm nhìn sắc mặt của y, mà lại ôm quyền nói với viên quản sự kia:
- Quản sự đại nhân, nếu không phải là do ngài tới đây, tôi hẳn là đã bị bức bách phải tiến hành lần giao dịch thứ hai. Hơn nữa lô đỉnh của tôi cũng sẽ vô duyên vô cớ bị mang đi. Tôi tin tưởng sự công chính của Âm Hải thành, cũng tin rằng Âm Hải thành sẽ cho tôi một cái công đạo.
Trong mắt tên tu sĩ Kiếp Biến kia liền hiện lên một tia nghiêm túc, nhìn lướt qua Diệp Mặc một lát sau đó gật đầu:
- Tình huống cụ thể thì ta đã hiểu được, về phần xử trí chuyện này thì hai chấp pháp của Âm Hải thành chúng tôi sẽ tự mình đi làm. Đối với tên chủ quán muốn bức bách anh phải tiến hành bước giao dịch thứ hai này, thì anh có thể đưa ra hai yêu cầu không tổn thương tới tính mạng của hắn.
Diệp Mặc lập tức tiếp lời:
- Đa tạ quản sự đại nhân, Âm Hải thành xử lý công việc quả là công bình công chính, lời đồn quả thật không sai.
- Yêu cầu thứ nhất của tôi chính là muốn anh bồi thường cho tôi, ở chỗ này có mười một lô đỉnh, mặc dù là có hơi ít, nhưng miễn cưỡng cũng đủ rồi. Tôi hy vọng có được mười một cái lô đỉnh này nguyên vẹn.
Bàn Hồ nghe được Diệp Mặc ngay câu đầu tiên đã muốn lấy không cả mười một lô đỉnh mà y muốn đem ra bán, thì trong lòng nhất thời run lên vì những lô đỉnh này không thể do y quyết định hết được. Nhưng yvẫn sợ hãi mà liếc mắt nhìn vị chấp sự kia một cái, nhưng cũng không dám nói gì.
Mười một cô gái bị bắt làm lô đỉnh đem bán, không ngờ lại có người muốn cùng lúc thu lấy tất cả các cô, thì tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía Bàn Hồ.
Sắc mặt viên quản sự kia cũng không chút thay đổi:
- Được, anh lập tức xóa bỏ cấm chế của mười một lô đỉnh kia rồi đưa cho vị khách này.
Không đợi tên Bàn Hồ trả lời, thì một tên tu sĩ đang đứng lẫn trong đám người bên ngoài đã đi tới khom người với viên quản sự:
- Vâng thưa quản sự đại nhân, Ma Toàn Mã tôi sẽ làm ngay lập tức.
Đây rõ ràng là một tu sĩ Kiếp Biến viên mãn, thậm chí tu vi còn cao hơn cả viên quản sự kia. Diệp Mặc không cần hỏi, thì cũng biết được tên tu sĩ này chắc là người chủ thực sự của cửa hàng này.
Tên tu sĩ kia sau khi nói xong liền nhanh chóng xóa bỏ cấm chế cho mười một cô gái lô đỉnh, sau đó lại đưa mười một cô gái lô đỉnh này tới trước mặt Diệp Mặc nói:
- Anh bạn này, nếu cậu cần thì tôi cũng có thể xóa bỏ cấm chế cho cả cô gái lô đỉnh này để hoàn thành luôn việc mua bán lúc trước.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, loại tiểu xảo này mà cũng muốn dùng trước mặt hắn hay sao? Hắn liền trực tiếp phất tay:
- Không cần, lô đỉnh ta mua thì tự ta muốn làm sao thì làm, không cần người khác nhúng tay vào.
Nếu hiện giờ hắn yêu cầu đối phương thực hiện bước giao dịch thứ hai, thì một khi đối phương đồng ý, hắn sẽ không còn là người nắm đạo lý nữa.
Trong mắt tên tu sĩ Kiếp Biến viên mãn kia liền hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng không nói thêm cái gì mà lại chậm rãi lùi lại.
Tên quản sự Kiếp Biến gật đầu:
- Hãy nói nốt yêu cầu thứ hai của cậu đi.
Diệp Mặc liền cảm tạ:
- Đa tạ quản sự đại nhân, yêu cầu thứ hai của tôi chính là muốn tát tên Bàn Hồ muốn lừa bịp tống tiền tôi một cái.
Viên quản sự kia cũng không thèm để ý đến lời Diệp Mặc, mà gật đầu nói:
- Ở Âm Hải thành nếu không có mệnh lệnh của thành chủ, thì không được phép giết người, anh hẳn là hiểu điều này chứ.
Diệp Mặc vội vàng đáp:
- Tôi hiểu thưa quản sự địa nhân, tôi là một tu sĩ đến từ bên ngoài, làm sao dám ở Âm Hải thành giết người? Tôi chỉ là muốn tát tên kia một cái, nhiều nhất cũng chỉ là ói ra chút máu mà thôi. Nếu không phải là vừa rồi bị hắn lừa gạt quá đáng, thì tôi cũng sẽ không dám nói ra cái yêu cầu này.
Người xem xung quanh đều âm thầm cảm thán. Còn nói rằng nhiều nhất chỉ ói ra máu thôi sao, lời như vậy mà cũng nói ra thoải mái thế sao. Ban đầu đúng là tên Bàn Hồ kia lừa bịp tống tiền hắn, nhưng cũng chưa thực sự lừa được, vậy mà giờ hắn lại nói là bị người ta lừa bịp tống tiền một cách quá đáng. Phải biết rằng ngay vừa rồi hắn thuận miệng nói một câu thì người ta đã phải miễn phí dâng tặng hắn mười một cô gái lô đỉnh đó. Mười một cái lô đỉnh tốt nhất này thì cần phải bao nhiêu linh thạch mới có thể mua được?
Trong số những người hiểu được đạo lý này còn có cả Bàn Hồ đang cảm thấy vô cùng bi ai nữa. Một cái tát này chắc chắn là còn muốn giúp mười một cô gái lô đỉnh kia xả mối hận với tên lừa đảo kia nữa, cho nên nhất định là sẽ không đơn giản.
Sau lưng Bàn Hồ đầy mồ hôi lạnh, y có chút sợ hãi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn qua tên tu sĩ Kiếp Biến viên mãn vừa xóa bỏ cấm chế cho mười một lô đỉnh kia, hiển nhiên là hy vọng tên tu sĩ Kiếp Biến này sẽ mở miệng cầu xin cho y. Nhưng sắc mặt tên tu sĩ Kiếp Biến kia cũng không có chút thay đổi nào, giống như là không hề nhìn thấy Bàn Hồ vậy.
- Vậy nhanh chóng tát một cái đi.
Viên quản sự kia lại gật đầu, hiển nhiên là lão chỉ coi đây là một chuyện nhỏ.
Diệp Mặc sau khi nghe được, thì cũng không hề do dự mà tiến lên tát vào mặt tên Bàn Hồ một cái, sau đó lùi lại.
Người xem xung quanh lại không hề thấy Bàn Hồ có chút thay đổi nào, chỉ là ánh mắt trở nên đờ đẫn đi rất nhiều. Viên quản sự kia đem ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một chút, trong lòng thầm nghĩ “Tên tu sĩ này thủ đoạn thật là độc ác. Hơn nữa hắn là một tu sĩ đến từ bên ngoài, vậy mà cũng dám làm việc một cách quyết đoán như vậy ở Âm Hải thành này. Hơn nữa tên tu sĩ này tuổi còn trẻ như vậy, mà tu vi lại cao như thế, thì hiển nhiên là lai lịch cũng không nhỏ.
Nhưng y cũng không nói gì, mà lại quay sang nói với hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh:
- Còn các ngươi thì lập tức đi tới chấp pháp điện nhận tội.
Hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia vừa nghe vậy thì liền sợ run cả người, vội vàng đáp lại:
- Vâng thưa quản sự đại nhân.
Viên quản sự tu vi Kiếp Biến lại lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó thân hình chợt lóe lên rồi biến mất khỏi bên trong đại điện.
Lúc này tên Bàn Hồ mới tỉnh lại sau sự kinh hoàng, toàn thân run rẩy chỉ tay vào Diệp Mặc:
- Mày, không ngờ mày lại độc ác như vậy... Lại phá hủy đi đan điền của tao...
Một câu nói còn chưa dứt, thì Bàn Hồ lại phun ra một ngụm máu to, té lăn trên mặt đất run rẩy liên tục. Mọi người lúc này cũng đã biết là tên Bàn Hồ này xong đời rồi. Vừa rồi tên tu sĩ kia không giết y, nhưng lại còn độc hơn so với việc giết y nhiều.
Một vài tu sĩ ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc liền trở nên nao núng, lúc này Diệp Mặc ở trong mắt họ đã là một tên tu sĩ độc ác đến từ bên ngoài. Đồng thời cũng kinh hãi với lá gan của tên tu sĩ đến từ bên ngoài này. Tuy rằng viên quản sự kia vì sự thật đã rõ ràng nên không thể không đồng ý với yêu cầu của tên tu sĩ đến từ bên ngoài này, không ngờ tên tu sĩ tới từ bên ngoài này lại dám lợi dụng điều này để phá hủy đi đan điền của tên Bàn Hồ kia, điều này cũng đã phạm vào tối kỵ rồi.
Ánh mắt Ưng Sát lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Trong lòng y hiện đang vô cùng kinh hãi, y không thể ngờ được rằng Diệp Mặc lại tàn nhẫn như vậy, dám thật sự hủy đi đan điền của tên Bàn Hồ kia. Thế nhưng tên này đã phạm vào tối kỵ của quản sự Âm Hải thành, thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp được.
Sự từng trải của Diệp Mặc nhiều như vậy, thì sao hắn có thể không hiểu rằng mình đã phạm vào điều tối kỵ của viên quản sự kia? Thế nhưng hắn căn bản là không sợ gì cả, vì hắn đã chuẩn bị lập tức rời khỏi Âm Hải thành rồi. Nơi này không phải là chỗ để ở lâu.