Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1242: Tái chiến Kiếp Biến



Diệp Mặc nghe nói rằng khi tiên khí xuất thế thì sẽ có Lôi Kiếp xuất hiện, nhưng hiện hắn chỉ cảm giác được 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' sau khi bị hắn luyện hóa lần thứ hai thì càng dễ dàng khống chế hơn, nhưng cũng không thấy có Lôi Kiếp xuất hiện. Hắn nghĩ là có thể do tiểu thế giới của hắn hiện còn chưa có đầy đủ quy tắc thiên địa, hoặc cũng có thể là do hắn chưa hoàn toàn đem 'Côn lân' dung hợp với 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'.

Có lẽ chủ yếu là do 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' chỉ mới miễn cưỡng tiếp cận đẳng cấp bán tiên khí mà thôi, so với tiên khí chân chính vẫn còn kém xa, cho nên không thể xuất hiện Lôi Kiếp được.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc thăng cấp vẫn chưa thực sự hoàn thiện, vì khí tức vẫn bị lộ ra ngoài. Diệp Mặc không có cách nào làm hoàn mĩ hơn nữa cả, nhưng hắn vẫn có biện pháp khác, vì hắn còn là một tông sư trận pháp cấp chín nữa. Cho nên Diệp Mặc lại lần nữa bố trí thêm mấy cái trận pháp ẩn nấp, đem toàn bộ khí tức bán tiên khí của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' che đi.

Làm xong tất cả mọi việc, Diệp Mặc mới ra khỏi Thế giới trang vàng, thu hồi lại cấm chế, lại đem cái hộp ngọc mầu hồng cho vào trong nhẫn trữ vật rồi mới đi ra khỏi phòng.

Sau khi Diệp Mặc đi ra, thì phát hiện mấy người Kỷ Bẩm đang nghị luận cái gì đó, vẻ mặt đều rất ngưng trọng.

- Làm sao vậy?

Diệp Mặc nghi hoặc.

Kỷ Bẩm lập tức đáp:

- Hàn An đã đem chuyện cậu giao dịch cùng với thành chủ Âm Hải thành kể cho chúng tôi rồi. Chuyện này cậu làm quá mức mạo hiểm rồi. Nếu như chúng ta hiện tại rời khỏi Âm Hải thành, nói không chừng thành chủ Âm Hải thành lập tức sẽ phái người đuổi theo.

Diệp Mặc gật đầu:

- Kỷ Bẩm tiền bối, không phải là có thể, mà là chắc chắn. Thành chủ của Âm Hải thành tuyệt đối là một kẻ kiêu hùng, nếu như y không đuổi giết chúng ta thì mới là chuyện không bình thường. Bất quá chúng ta hiện tại sẽ lập tức rời khỏi đây, tránh cho đêm dài lắm mộng.

- Diệp Mặc sư đệ, chúng ta đi ngay bây giờ sao?

Quảng Vi nghi hoặc.

Diệp Mặc khẳng định:

- Đúng thế, chúng ta hiện taị đi ngay lập tức, nhất định là phải càng nhanh càng tốt.

Hắn cũng không hề nói ra việc mình đã thành công thăng cấp 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Loại chuyện này thì khi nào còn chưa ra khỏi Âm Hải thành, thì hắn tuyệt đối sẽ không nói. Dù cho hắn có lòng tin đối với bản lĩnh trận pháp và cấm chế của mình, nhưng hắn cũng sẽ không phạm phải cái loại sai lầm ngu ngốc này. Ai biết được thần thức của Âm Tự có mạnh mẽ xuyên qua được cấm chế mà nghe lén hắn nói chuyện không?

Kỷ Bẩm thấy Diệp Mặc đã quyết định, nên cũng không hỏi thêm gì nữa, mà nhanh chóng thu hồi trận pháp quản chế và cấm chế của mình. Chỉ trong chốc lát thời gian, mọi người đều đã thu thập xong mọi thứ, rời khỏi nhà trọ.

Thần thức của Diệp Mặc lúc này cũng đã thấy được bên ngoài nhà trọ có mấy người đang giám sát hắn. Nhưng Diệp Mặc khẳng định những người này vốn cũng không phải là do thành chủ phái tới, bởi vì nếu y cần phải giám sát hắn, cũng sẽ không dùng đến loại thủ đoạn này.

Bẩy người sau khi ra khỏi cửa thành, Diệp Mặc đã thấy Ưng Sát đang quang minh chính đại mà đứng chờ hắn ở cửa thành. Bên cạnh y còn có hai tên tu sĩ Kiếp Biến nữa, về phần cô gái tu vi Thừa Đỉnh thì Diệp Mặc không nhìn thấy đâu cả.

Quảng Vi có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, những người này hình như là đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Chúng ta cứ mặc kệ chúng, chỉ tự mình nhanh chóng rời khỏi Âm Hải thành là tốt rồi.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến ánh mắt sát nhân của Ưng Sát, trực tiếp ra khỏi Âm Hải thành.

Quả nhiên đúng như Diệp Mặc đoán, sau khi bọn họ ra khỏi Âm Hải thành, thì không có bất kỳ người nào ngăn cản cả. Mấy người đi tới thảm cỏ rộng lớn, thì Diệp Mặc lại lần nữa lấy ra 'Âm hải bài' vẽ vào hư không. Lập tức lại có một trận pháp hư không nữa xuất hiện trước mặt họ.

- Nhanh chóng ra ngoài thôi.

Diệp Mặc nói xong liền nhanh chóng tiến vào trận pháp hư không.

Sau một lát, bẩy người lại lần nữa xuất hiện tại khối hải thạch khổng lồ ở Vô Tâm Hải. Diệp Mặc thở dài một hơi, sau khi đứng ở trên khối hải thạch khổng lồ này, thì cái loại cảm giác tự do tự tại lại lần nữa trở về, toàn toàn không giống như cảm giác bị ràng buộc đến mất tự nhiên ở trong Âm Hải thành.

- Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Mông Hàn An thở dài nói.

Diệp Mặc không hỏi gì về cảm giác của Mông Hàn An, trực tiếp lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rồi nói:

- Nhanh lên đi thôi, chúng ta phải xuất phát rồi.

Kỷ Bẩm liếc mắt đã thấy được Diệp Mặc đã động tay động chân lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', dường như bố trí thêm mấy cái trận pháp ẩn nấp nữa, lão lập tức nghĩ đến 'Côn lân'. Lẽ nào Diệp Mặc có thể luyện hóa được 'Côn lân' sao? Nhưng lão cũng không lên tiêng hỏi Diệp Mặc, bất luận là Diệp Mặc có thể luyện hóa được 'Côn lân' hay không, thì nơi này cũng không phải là nơi có thể nói chuyện được.

Mấy người Diệp Mặc sau khi đã lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' mới bay lên. Đám người Ưng Sát ngay lập tức đi theo phía sau, pháp bảo phi hành của chúng là một cái phi thuyền. Nhưng chiếc phi thuyền này không phải là chiếc chân khí hạ phẩm lúc trước nữa, mà đã đổi thành một cái pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm rồi.

Sau khi 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' bay lên, mấy người Kỷ Bẩm mới phát hiện tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lúc này còn chậm hơn cả lúc trước.

Đằng Dịch cũng cảm giác được tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' có chút chậm chạp. Lập tức mở miệng hỏi:

- Diệp Mặc, đem tốc độ tăng lên đến mức nhanh nhất đi. Hiện tại đối với chúng ta thì chạy trốn là quan trọng nhất.

Diệp Mặc hoàn toàn không trả lời, Mông Hàn An ở một bên lại chủ động nói:

- Hiện tại chúng ta không thể tăng tốc độ lên được. Nếu chúng ta làm như vậy thì những tên tu sĩ Hóa Chân sẽ biết sử dụng pháp bảo phi hành bình thường sẽ không đuổi kịp chúng ta được. Nói không chừng sẽ có thêm tu sĩ Hư Thần được phái ra.

- Mông tỷ nói không sai.

Diệp Mặc gật đầu đồng ý, nhưng hắn vẫn còn có mục đích khác. Tên Ưng Sát kia đúng là đã quá kiêu ngạo rồi, Nếu hắn không giáo huấn tên Ưng Sát này một trận thì trong lòng thực sự có chút khó chịu. Muốn giáo huấn Ưng Sát thì hiển nhiên là tốc độ không thể quá nhanh được.

Mấy canh giờ sau, Diệp Mặc ngừng lại không khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đi tiếp nữa.

Mông Hàn An nghi ngờ:

- Diệp Mặc, chỗ này vừa vặn là đã cách Âm Hải thành mười dặm, vì sao phải dừng lại.

Dựa theo suy nghĩ của Mông Hàn An, vậy thì hiện tại hắn phải nhanh chóng tăng tốc mới đúng chứ.

Diệp Mặc cũng biết ý tứ của Mông Hàn An, hắn chỉ chỉ cái tên Ưng Sát đằng sau rồi nới:

- Cái tên kia nhìn rất đáng ghét, tôi muốn giáo huấn y một trận.

Đồng thời trong lòng Diệp Mặc cũng nói rõ, cho dù là thành chủ Âm Hải thành muốn phải ra tay với hắn, thì cũng sẽ không làm trước mặt đám người Ưng Sát. Vì thế lúc này hắn căn bản là không sợ hãi người của Âm Hải thành.

Sau khi ra khỏi phạm vi cấm tranh đấu của Âm Hải thành, thì ba người Ưng Sát đang muốn tăng tốc ngăn cản Diệp Mặc lại. Nhưng chúng lại kinh ngạc nhìn thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc bất ngờ lại dừng lại.

Không đợi ba người Ưng Sát nói gì, thì Diệp Mặc đã nhanh chóng đi tới đầu 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', trực tiếp lấy ra Tử Đao lạnh giọng nói:

- Muốn động thủ thì nhanh lên, tao không có nhiều thời gian như vậy.

Nghe xong lời Diệp Mặc nói thì ba người Ưng Sát đều sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại cười ha hả. Một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu không ngờ lại chỉ vào một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu mà nói “Muốn động thủ thì nhanh lên”. Trên thế giới này còn có chuyện đáng cười như vậy sao?

Bên phía Diệp Mặc, thì chỉ có Quảng Vi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Cô biết tu vi của Ưng Sát là Kiếp Biến trung kỳ, còn Diệp Mặc thì chỉ có tu vi Thừa Đỉnh, thì sao có thể đánh thắng được Ưng Sát kia chứ? Minh Tâm thì lại không biết tu vi của Ưng Sát, Mông Hàn An và Kỷ Bẩm thì lại không lo lắng cho Diệp Mặc chút nào. Khi Diệp Mặc còn đang ở tu vi Thừa Đỉnh tầng hai, thì đã giết được tên tu sĩ Kiếp Biến tầng bốn trung kỳ là Ung Ngạn rồi. Hiện tại hắn đã là Thừa Đỉnh tầng sáu, thì cho dù là không thể giết chết được Ưng Sát, hắn cũng sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi.

Ưng Sát quay đầu nói với hai tên tu sĩ Kiếp Biến còn lại:

- Hai vị coi chừng bọn chúng, đừng để cho người nào chạy thoát, xem tôi làm sao để giáo huấn tên tiểu tử này.

Nói xong Ưng Sát liền lấy ra một đôi pháp bảo Âm Dương tỏa, khí thế toàn thân của y trong nháy mắt liền tăng vọt. Không khí xung quanh đều bị khí thế của y đè ép, không ngừng phát ra những tiếng nổ mạnh.

Diệp Mặc lúc này bỗng nhiên lại ôm quyền nói:

- Anh bạn, lúc trước tôi mang Quảng Vi đi là sai, nhưng mà Quảng Vi là bạn của tôi nên...

Mấy người Ưng Sát liền ngây ngẩn. Diệp Mặc mới vừa rồi khiêu chiến một cách kiêu ngạo, bầy ra bộ dáng không coi ai ra gì, nhưng hiện giờ sao lại có cái vẻ kính sợ thế này?

Ưng Sát lập tức hiều rằng lúc trước Diệp Mặc là cố làm ra vẻ, cho nên lập tức nhe răng cười lạnh một tiếng:

- Thế nào? Sợ rồi sao? Nhưng hiện tại thì đã muộn rồi. Ở đại điện giao dịch trong Âm Hải thành, mày không phải là rất kiêu ngạo sao? Thật là lợi hại mà, hủy đi đan điền của người khác, cướp lấy mười một lô đỉnh. Lão tử nói thật cho mày biết, cho dù hôm nay tao không giết mày, mày cho rằng là có thể rời đi được sao? Con mẹ nó đừng có năm mơ.

Cho dù là thành chủ Âm Hải thành có công bằng đến đâu, thì đạo lý cường giả vi tôn cũng rất khó bị phá hủy, mà Ưng Sát cũng biết rằng cái viên quản sự kia khẳng định cũng sẽ không buông tha cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu mày, bỗng nhiên lấy ra một hộp ngọc mầu hồng rồi nói:

- Ở đây có một viên 'Thanh cương lôi nguyên châu', cũng coi như là một vật vô cùng trân quý, tôi xin được dâng tặng cho anh bạn, hi vọng là có thể bỏ qua truyện lần trước.

Nói xong Diệp Mặc không đợi Ưng Sát trả lời, liền mở hộp ngọc ra cho đối phương xem một chút, sau đó ném hộp ngọc sang cho Ưng Sát.

Ưng Sát lập tức dùng chân nguyên bao bọc lấy hộp ngọc mà Diệp Mặc đưa cho y, tỉ mỉ kiểm tra một lúc, cũng không có phát hiện bất cứ cái gì. Lúc này mới mở hộp ngọc ra nhìn một chút, quả nhiên là một viên 'Thanh cương lôi nguyên châu'. Trong lòng y nhất thời đại hỉ.

'Thanh cương lôi nguyên châu' còn trân quý hơn bẩy tám cái lô đỉnh nữa. Nếu như là tu sĩ có Lôi linh căn, thì 'Thanh cương lôinguyên châu' là đố tốt nhất đối với người đó. Có được 'Thanh cương lôi nguyên châu' dùng để tu luyện công pháp lôi hệ, thì là chuyện làm ít mà hưởng nhiều. Hơn nữa nó còn có thể chứa đựng lôi nguyên nữa, có thể nói đối với tu sĩ có linh căn hệ Lôi thì cái thứ này chính là một vật báu vô giá.

Y không ngờ còn chưa có ra tay, mà đối phương đã xin y khoan dung rồi, còn dâng tặng cả 'Thanh cương lôi nguyên châu' nữa. Có thể hiểu được rằng trên người hắn chắc còn có rất nhiều vật trân quý.

Ưng Sát thu hồi lại 'Thanh cương lôi nguyên châu', sau đó nhe răng cười một tiếng:

- Muốn ông nội đây bỏ qua cho mày, tiểu tử kia, mày đừng nằm mơ nữa...

Diệp Mặc căn bản là không đợi hắn nói hết lời, Tử Đao trong tay đã đánh ra. Từng vòng đao quang tím hồng khuếch tán ra từ Tử Đao của Diệp Mặc. Vô số đạo đao quang tím hồng bay về phía Ưng Sát, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy thân hình của Ưng Sát, giữa bầu giờ đầy rẫy đao quang tím hồng rồi.

Đao thứ bẩy của 'Huyễn vân đao pháp': 'Huyễn vân toái vực đao'.

Trong nháy mắt một đao kia đánh ra, thì đồng thời Diệp Mặc cũng phát ra mấy đạo thần thức đao nữa.

Ưng Sát sao có thể để một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu như Diệp Mặc vào trong mắt? Y cũng không thèm đánh ra Âm Dương tỏa, bởi vì y cần không phải là cái mạng của Diệp Mặc, mà là muốn bắt sống Diệp Mặc.

Nhưng trong nháy mắt y đã cảm giác được có điều không đúng. Y cảm giác được không gian xung quanh gần như là bị ngưng trệ lại, ngay cả khi y muốn đánh ra pháp bảo cũng có chút khó khăn.

- Đây là 'Vực', là 'Vực' đã đạt được tiểu thành...

Ưng Sát nhất thời vô cùng kinh hãi. 'Vực' của y vẫn chưa có chút thành tựu nào, vậy mà không ngờ một tu sĩ Thừa Đỉnh lại có thể có thành tựu với 'Vực' rồi.

Sau khi kinh hãi, Ưng Sát lập tức mạnh mẽ xuất ra Âm Dương tỏa, chỉ là trong nháy mắt, y đã phá khai được 'Vực' của Diệp Mặc, đồng thời Âm Dương tỏa cũng cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy âm dương hướng về phía đao quang tím hồng của Diệp Mặc. Nhưng đúng lúc đó, thì thần thức của y lại truyền đến từng đợt đau đớn.