Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1258: Đi tìm Ức Mặc



Mười ngày sau, bên ngoài một thị trấn nhỏ ở Bắc Vọng châu, một đôi nam nữ thanh niên đang bước tới bên này, hai người đó chính là Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, còn thị trấn nhỏ kia chính là nơi mà ngày trước Tô Tĩnh Văn cùng Ức Mặc luyện công, cũng là nơi mà Ức Mặc bị người khác dẫn đi.

Vì chuyện tìm kiếm Ức Mặc, cũng không biết cần phải bao nhiêu lâu. Cho nên Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng lại ở lại Mặc Nguyệt, vì Diệp Mặc để lại một linh tủy trì, hai người đều dùng để thăng cấp lên Nguyên Anh, lúc này không có thời gian rảnh ra ngoài, lại có Mông Hàn An bảo vệ cho hai người, Diệp Mặc cũng rất yên tâm.

Cái thị trấn nhỏ này rất cũ nát, Diệp Mặc đứng bên ngoài thị trấn nhìn hai chữ “Thủy Dương”.

- Tĩnh Văn, em và Ức Mặc sống ở Thủy Dương một thời gian rồi sao?

Diệp Mặc nhìn cái thị trấn cũ rách nhỏ trước mặt hỏi một câu.

- Uhm.

Tô Tĩnh Văn dựa sát vào Diệp Mặc nói:

- Chúng em sau khi đến nơi này, chưa quen với cuộc sống nơi đây, liền sống ở trong một thị trấn nhỏ, sau đó hai người chúng em đều tu luyện một số pháp thuật bên ngoài thị trấn. Cho đến một ngày, Ức Mặc vị tên tu sĩ đó thu nhận làm đệ tử rồi dẫn đi, sau đó em một mình đến Vu Ma thành, sau đó Vu Ma thành cũng bị hủy hoại, em lại đến Giang Xuyên thành mới gặp được anh.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong thị trấn, đều là một số người bình thường, không có cách nào tu luyện được. Hắn cũng chưa đi vào, chỉ nói với Tô Tĩnh Văn:

- Tĩnh Văn, em dẫn anh đến chỗ mà Ức Mặc lúc trước tu luyện công pháp lôi hệ xem nào.

Hai người vừa mới quay người, đi chưa được bao xa, thì lại có hai bóng đen đáp xuống trước mặt Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn.

Vì quan tâm Ức Mặc, thần thức của Diệp Mặc chỉ quét bên trong thị trấn, cũng không quét ra chỗ khác nữa. Khi hai tên tu sĩ bay đến, Diệp Mặc mới biết, thực ra không đợi hai người này đáp xuống, Diệp Mặc đã nhận ra một trong hai người đó.

Đó là một nam một nữ, người con gái rất xinh đẹp, chỉ kém hơn Tô Tĩnh Văn một chút mà thôi, là tu vi Kim Đan tầng thứ sáu. Còn người đàn ông thì lại rất đẹp trai, tu vi cao hơn người con gái kia một chút, cũng đã là tu vi Kim Đan viên mãn rồi.

- Tên họ Diệp kia, anh đứng lại

Nữ tu ngăn đường đi của Diệp Mặc lại, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh xuất hiện ở đây làm gì?

Cô gái này sau khi hỏi xong lập tức nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, nhất thời ánh mặt hiện lên tia kinh dị, rõ ràng cảm thấy Tô Tĩnh Văn còn đẹp hơn cô ta. Một người luôn tự phụ dung mạo như cô ta, lập tức có chút không được tự nhiên.

Diệp Mặc nhăn mày một chút, lạnh lùng nhìn nữ tu này nói:

- Tôi xuất hiện ở đây thì liên quan gì đến cô? Tôi cũng thấy lạ, vì sao lần trước tôi gặp cô, bên cạnh cô là Dư Như Ngọc, mà hôm nay thấy bên cạnh cô lại là một người khác rồi?

Người nữ tu này chính là Hải Đồng, người mà lần trước Diệp Mặc gặp ở Nam Sơn phường thị, là đệ tử của tông môn năm sao Song Tâm cốc ở Bắc Vọng châu, Diệp Mặc nhớ cô còn một người anh trai tên Hải Tân. Diệp Mặc biết Hải Tân, người đàn ông đi cùng Hải Đồng trước mặt hắn này không phải là Hải Tân.

Lúc trước Diệp Mặc và Dư Như Ngọc thành bạn bè, Dư Như Ngọc còn tặng cho hắn một viên Tinh Thần Sa hạ phẩm. Chỉ có điều tên Dư Như Ngọc kia quá thật thà đàng hoàng, đối xử với Hải Đồng trước mặt này muốn gì được đó. Bây giờ Hải Đồng lại đi cùng người đàn ông này, không biết có phải là đá Dư Như Ngọc rồi không. Cô có thể biết mình họ Diệp, rõ ràng là do Dư Như Ngọc nói cho cô ta biết.

Đối với Dư Như Ngọc, Diệp Mặc cũng rất thích, không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ là quá đàng hoàng chút thôi. Đối với Hải Đồng đứng trước mặt này, Diệp Mặc nhìn cũng không thuận mắt. Lúc đó Diệp Mặc còn nói một câu “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm”, bây giờ xem ra hai người đúng là đã chia tay thật.

Nam tu kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, bọn họ không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, nhưng Tô Tĩnh Văn còn xinh hơn cô Hải Đồng kia, rõ ràng lai lịch cũng không bình thường, gã lúc này mới nhẫn nhịn không nói câu nào.

Nhưng gã cũng nhìn ra Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng còn rất trẻ, nói không chừng hai người đều dùng công pháp ẩn nấp gì đó, nên mới khiến gã nhìn không ra tu vi của bọn họ, cũng không phải là tu vi cao hơn gã. Tư cách của gã rất cao, hơn nữa lại xuất thân từ một tông môn lớn, những người cũng lớn tương đương gã, muốn vượt mặt gã về tu vi, thì cũng rất khó.

Hải Đồng nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì vẻ mặt lập tức trở nên không được thoải mái, cô liền lạnh giọng nói:

- Anh đừng nói lung tung, tôi và Dư Như Ngọc không có bất kỳ mối quan hệ nào. Gã là gã, tôi là tôi.

Diệp Mặc lại gật đầu thở vào nhẹ nhõm nói:

- Như vậy là tốt nhất, tôi sợ anh Dư nhìn nhầm người, hủy hoại cả một đời. Anh ta có thể kìm cương bên bờ vực thẳm, rời xa cô, quả thực là một chuyện tuyệt vời.

Nói xong Diệp Mặc căn bản cũng không thèm hỏi cô, mà lại nói với Tô Tĩnh Văn:

- Tĩnh Văn, dẫn anh đến ngọn núi nhỏ kia.

- Uhm.

Tô Tĩnh Văn dịu dàng đáp lại, kéo tay Diệp Mặc rồi quay người rời đi.

- Hừ.

Hải Đồng nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Tô Tĩnh Văn với Diệp Mặc liền cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên nói:

- Có công pháp ẩn nấp khiến tôi không nhìn ra tu vi thì giỏi lắm sao? Tôi nghĩ mấy năm trôi qua rồi, anh chắc hẳn không phải là Trúc Cơ.

Hải Đồng sau khi châm chọc Diệp Mặc một câu, nhưng Diệp Mặc vẫn không thèm nhìn cô, lại càng khó chịu lạnh giọng nói:

- Anh cho dù không nói, tôi cũng biết các anh là đang đến dãy núi Vạn Dược. Còn nữa, anh cũng cần phải xin lỗi với tôi rồi mới đi, nếu không hôm nay anh cũng không đi được.

Đến dãy núi Vạn Dược làm gì? Diệp Mặc nghe thấy có chút ngạc nhiên, hắn vừa muốn hỏi một chút, tên nam tu đó bỗng nhiên ngăn lại trước mặt Diệp Mặc nói:

- Anh không biết điều, xin lỗi Đồng muội, sau đó rồi đi.

Lúc trước gã cũng không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mặc dù nghi ngờ cũng không dám khẳng định, bây giờ Hải Đồng lại nói ra, gã cũng không có chút cố kị gì nữa.

Diệp Mặc nhìn nam tu tu vi Kim Đan đứng trước mặt này, có chút ngạc nhiên. Mình là một tu vi Thừa Đỉnh không ngờ lại bị một tu sĩ Kim Đan ngăn lại bắt xin lỗi, trong lòng hắn cũng không biết nói gì.

Hắn liếc nhìn tên nam tu này lạnh giọng nói:

- Anh thật sự muốn tôi xin lỗi?

- Vừa nãy Đồng muội nói rồi, nếu như tai anh không bị điếc thì cứ làm vậy đi.

Nam tu bình thản nói.

Diệp Mặc bỗng nhiên cười nói:

- Nói về giả vờ, anh còn có nghề tôi hơn, tôi sẽ không xin lỗi, tôi chỉ có cái tát này thôi.

Nói xong Diệp Mặc giơ tay lên tát một cái, cái tát kia cũng không đánh tới mặt của nam tu kia nhưng chân nguyên đã bay đến.

Nam tu kia thấy Diệp Mặc động thủ, lập tức phóng ra pháp bảo. Nhưng lập tức gã lại phát hiện ra mình căn bản cũng không thể nhúc nhích được.

Bốp một tiếng.

Cái tát này của Diệp Mặc trực tiếp khiến gã bay xa vài trăm mét, rơi xuống một mương ruộng, tóe nước bẩn lên, lập tức lại nhổ ra mấy chiếc răng. Lúc này vẻ mặt bình thản của tên nam tu này sớm đã biến mất, mà thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi.

Một một tu sĩ chỉ cần dùng cái tát chân nguyên mà có thể đánh gã bắn xa ra mấy trăm mét, hơn nữa lại có thể trói buộc được gã, khiến gã không có cách nào nhúc nhích được, đây là tu vi gì vậy? Nguyên Anh? Tuyệt đối không chỉ là Nguyên Anh, Hư Thần, cũng chắc chắn không phải. Khi gã hiểu được tu vi của Diệp Mặc là Ngưng Thể thậm chí trên mức Ngưng Thể, thì ánh mắt gã lộ ra tia cực kỳ kinh hãi.

Đắc tội với một tu sĩ Ngưng Thể, người ta giơ tay ra là giết được gã. Gã cho dù xuất thân từ tông môn sáu sao, nhưng môn phaí cũng không thể vì gã mà đắc tội với một tu sĩ Ngưng Thể được. Huống chi, người thanh niên trước mắt này chưa chắc đã là Ngưng Thể, thậm chí còn cao hơn tu vi Ngưng Thể.

Diệp Mặc lắc đầu lạnh lùng nhìn Hải Đồng cũng đã ngây ra bên cạnh lạnh giọng nói:

- Nể mặt Dư Như Ngọc, tôi hôm nay sẽ tha cho cô một lần. Cô hẳn là may mắn, gặp được tôi, tôi cũng không thích những người con gái so đo tính toán. Nếu như là người khác, tôi sớm đã giết chết cô rồi. Còn nữa, nếu như cô gặp phải người khác, khi cô sắp chết, có lẽ cô cũng biết, Dư Như Ngọc quan trọng với cô thế nào.

Lời này của Diệp Mặc mặc dù có chút châm biếm, nhưng chưa chắc đã có ý khuyên nhủ trong đó. Dư Như Ngọc là bạn của hắn, hắn có thể cảm thấy Dư Như Ngọc thích Hải Đồng. Rất hiển nhiên loại con gái ngang ngược như Hải Đồng, đi cùng Dư Như Ngọc còn an toàn một chút. Nếu như đi sau người đàn ông giả tạo, thì chết rất nhanh. Ví dụ như ngày hôm nay, nếu như đổi lại là ngời khác, nói không chừng đã ra tay giết chết hai người rồi.

Tu Chân giới, chuyện như này cũng không có đạo lý nào có thể nói được.

Thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi khỏi, một hồi lâu sau Hải Đồng mới phản ứng lại. Cô sờ sờ mặt mình, dường như cảm thấy có chút may mắn. Nhưng trong lòng cô lại rất kinh ngạc về tu vi của Diệp Mặc, vừa nãy hành động trong chốc lát đó của Diệp Mặc ít nhất cũng là tu vi Hư Thần trở lên, còn tu vi Song Tâm cốc bọn cô cao nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi.

Cô mặc dù ngang ngược, nhưng cũng có thể hiểu được câu nói cuối cùng của Diệp Mặc. Đó chính là ở cùng Dư Như Ngọc, rất nhiều thị phi mà cô gây ra, Dư Như Ngọc đều có thể hóa giải giúp cô. Giống như lần trước ở Nam Sơn phường thị, cô liên tiếp gây rắc rối cho Diệp Mặc, còn Dư Như Ngọc thì lại không ngừng chịu nhận lỗi. Cuối cùng Dư Như Ngọc lại còn trở thành bạn của người ta, còn mình thì lại là một nguồn tai họa.

Hải Đồng cho rằng, Diệp Mặc bây giờ cũng trên tu vi Hư Thần rồi, khi ở Nam Sơn phường thị, hắn ít nhất cũng là tu vi Nguyên Anh rồi.

Nghĩ tới đây, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Cô theo bản năng quay người lại nhìn đồng bọn bị Diệp Mặc tát cho ngã xuống mương, trong lòng lại có chút chua xót.

Chuyện vừa rồi, nếu như là Dư Như Ngọc, cho dù không nhận ra đối phương, cũng chắc chắn sẽ không ngăn đối phương lại, yêu cầu đối phương xin lỗi mình. Gã nhất định sẽ chủ động xin lỗi đối phương, sau đó nói mình không hiểu chuyện.

Hải Đồng càng nghĩ trong lòng lại càng cảm nhận được, lúc trước cô luôn cho rằng Dư Như Ngọc không có khí phách, giống như một con côn trùng vậy, đến đâu cũng xin lỗi rối rít lên, thấp đầu cúi mình, khiến cô cảm thấy Dư Như Ngọc làm mất hết mặt mũi của Thần Kiếm tông, sau đó cô và đệ tử nòng cốt Cố Danh Hòa của La Đàm kiếm tông tông môn sáu sao cùng ngoa du Tu Chân giới, mới cảm nhận được cái gì là sảng khoái thoải mái.

Nhưng đó là thoải mái thật sao? Người mà lúc trước bọn họ dạy dỗ chỉ là sức mạnh không bằng bọn họ, hoặc là tu vi thấp hơn bọn họ mà thôi, một khi gặp được cao nhân như Diệp Mặc đây, người ta tùy tay cũng có thể giết được bọn họ, mất mạng rồi, thì còn gì là thoải mái nữa?

Hải Đồng rùng mình một cái, vừa rồi Diệp Mặc muốn giết cô, có thể nói cô căn bản không có cách nào thoát thân được, cũng không có cách nào uy hiếp được sức mạnh của đối phương. Bàn về môn phái, người ta một mình nói không chừng có thể đấu được với tông môn của cô, nếu như chẳng may gặp phải tu sĩ lợi hại như vậy, cô chết rồi có lẽ là chuyện nhỏ, cuối cùng nói không chừng còn liên lụy đến tông môn.

Vừa rồi người ta nói, là nể mặt Dư Như Ngọc, tha cho cô và Cố Danh Hòa. Hải Đồng nhìn Cố Danh Hòa đang lóp ngóp bò lên, cũng không còn cảm giác thoải mái xông xáo ngoa du Tu Chân giới nữa, cô chẳng qua chỉ là sợ nhiều hơn.

Lúc này cô cuối cùng cũng hiểu được Dư Như Ngọc tại sao lại giúp cô xin lỗi khi đi bên cạnh cô rồi, tại sao lại giống một con côn trùng đến vậy, còn nữa, gã tại sao luôn nói tiền bối đã nói, cao thủ của Tu Chân giới nhiều như mây trên trời.



Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đứng trên một đỉnh núi nhỏ, Diệp Mặc nhặt một tảng đá Tô Tĩnh Văn nói, trên tảng đá đó còn có dấu tích, Tô Tĩnh Văn nói, đây chính là dấu tích năm đó Ức Mặc luyện công pháp lôi hệ để lại.