Nói tới đây, Diệp Mặc lại ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:
- Nếu tôi toàn lực ra tay, rất có khả năng sẽ phá vỡ được màn hào quang kia. Còn bên trong quả cầu thứ bảy kia có ba viên linh tinh rất tuyệt, tôi nhắm trúng nó rồi.
- Bạo Chân Châu?
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia ngạc nhiên lặp lại một câu, Bạo Chân Châu gã đương nhiên biết, là pháp bảo dùng một lần được tu sĩ Hóa Chân ngưng luyện ra, có được những thứ như Bạo Ngân Châu này, nhưng cấp bậc lại cao hơn Bạo Ngân Châu nhiều.
Nếu Diệp Mặc dùng Bạo Chân Châu đối phó với gã, gã bị đánh bất ngờ mà không có đề phòng gì, thậm chí còn có thể bị thương. Mặc dù gã đoán chừng Diệp Mặc không phải là đối thủ của gã, nhưng Diệp Mặc nếu như có Bạo Chân Châu, vậy thì lại khác.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín này sắc mặt không ngừng biến đổi, một hồi lâu sau thở dài một tiếng nói:
- Không ngờ anh đến loại pháp bảo dùng một lần có tính uy hiếp lớn như vậy cũng có, anh lãng phí một viên Bạo Chân Châu để phá tan màn hào quang trong này tôi đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ có điều màn hào quang còn lại…
Diệp Mặc không đợi gã nói hết câu, liền khua tay lên nói:
- Màn hào quang còn lại, tôi đảm bảo không cần, chỉ cần cái thứ bảy này thôi, huống chí tôi toàn lực ra tay cũng chỉ có thể phá tan được một cái trong đó, sau khi đánh tan cái thứ bảy này rồi, những cái khác tôi cũng không đánh vỡ được.
- Vậy được, tôi không có ý kiến gì, anh đến mà phá. Nhưng dùng Bạo Chân Châu rất có khả năng những thứ bên trong quả cầu đó sẽ bị hỏng đấy.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh không chút do dự trả lời lại.
Mặc dù Diệp Mặc nói chỉ có một viên Bạo Chân Châu, ai mà biết được Diệp Mặc hắn có mấy viên? Gã không tin Diệp Mặc sẽ dùng viên Bạo Chân Châu duy nhất mà hắn có. Nếu như mình đổi lại là đối phương, gã nhất định sẽ không dùng Bạo Chân Châu để phá tan quả cầu kia, mà là dùng Bạo Chân Châu làm thương người có tu vi cao nhất trong này rồi tính tiếp.
Cho nên Diệp Mặc dùng Bạo Chân Châu, gã cũng vô cùng mong đợi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi chỉ cần quả cầu thứ bảy, nếu như tự tôi không cẩn thận mà làm hỏng những thứ có trong quả cầu này, tôi đương nhiên sẽ không lại đi muốn quả cầu khác.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia trong lòng mừng rỡ, cái mà gã cần chính là câu nói này của Diệp Mặc. Đang lúc gã cho rằng tiếp theo Diệp Mặc sẽ đến phá tan quả cầu thứ bảy này, thì không ngờ Diệp Mặc lại quay đầu lại nhìn một lượt những tu sĩ Hư Thần còn lại hỏi:
- Tôi chỉ cần quả cầu thứ bảy này, các vị có ý kiến gì không?
Một tu sĩ Thừa Đỉnh chỉ cần một quả cầu trong đó, những tu sĩ Hư Thần còn lại muốn có ý kiến, thì mới là chuyện lạ. Nhưng Diệp Mặc lại cứ nhìn từng người một hỏi, khi hắn đến hỏi Tiêu Y, Tiêu Y lại cười khúc khích nói:
- Diệp đại ca có thể lấy được một trong những quả cầu kia, tôi cũng rất mong đợi đấy, sao lại có ý kiến gì được?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Vậy thì tốt.
Nói xong Diệp Mặc lại hỏi sư phụ của Chu Ngữ Sương, người nam tu có khuôn mặt tang thương đó hai mắt chằm chằm nhìn Diệp Mặc, dường như muốn nhìn ra động cơ mà Diệp Mặc muốn hỏi thăm, nhưng ngữ khí mà Diệp Mặc hỏi y cũng giống như hỏi những người khác, căn bản không có chút đặc biệt nào cả.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín âm thầm lắc đầu, gã cho rằng, một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy như Diệp Mặc muốn có một quả cầu, chỉ cần mình đồng ý, thì trong này có người nào dám phản đối? Cách làm này của Diệp Mặc quả thực rắc rối, làm chuyện thừa.
Nhưng cho dù là như vậy, gã cũng chỉ nhíu nhíu mày, cũng không đứng ra phản đối. Dù sao hỏi một lượt như này, cũng không cần nhiều thời gian. Gã còn muốn đợi Diệp Mặc sau khi lấy đồ của quả cầu thứ bảy ra rồi, lại xin Diệp Mặc giúp gã mở những quả cầu còn lại. Gã thậm chí còn định cho Diệp Mặc chút ưu đãi, lúc này đương nhiên sẽ không đắc tội với Diệp Mặc về những chuyện râu ria này.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương thấy Diệp Mặc hỏi y, y thản nhiên nói:
- Anh cho dù lấy hết những quả cầu ở đây làm của riêng anh, thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Giọng nói của Diệp Mặc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, cũng không còn cái thái độ mềm mỏng một câu tiên sinh hai câu tiên sinh như vừa nãy nữa, mà lại lạnh lùng nhìn sư phụ của Chu Ngữ Sương nói:
- Anh trực tiếp nói có ý kiến hay là không có ý kiến, nếu như tôi phát hiện khi tôi lấy đồ trong quả cầu ra, có người gây bất lợi cho tôi, thì tôi bây giờ sẽ ra tay giết chết tên gây bất lợi cho tôi trước đấy.
Diệp Mặc không muốn khi hắn lấy đồ trong đó ra, lại có người quấy rầy, nên bây giờ mới bày ra trò thăm hỏi ý kiến. Thực ra chủ ý của hắn chính là muốn hỏi hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh này, còn những tu sĩ Hư Thần còn lại, chẳng qua chỉ là tiện hỏi mà thôi. Nếu như sư phụ của Chu Ngữ Sương không nể mặt hắn, thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Hắn tin rằng nếu hắn muốn đối phó với sư phụ của Chu Ngữ Sương, thì hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh còn lại cũng sẽ không xen vào. Huống chi, cho dù chen vào thì hắn cũng không sợ. Đối với hắn mà nói, tuyệt đối sẽ không cho phép khi mình lấy đồ lại bị người khác quấy rầy, nếu như có người quấy rầy, thì cũng không bằng trước khi hắn lấy đồ ra hắn sẽ giết chết tên đó.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương nghe thấy Diệp Mặc lạnh lùng nói vậy thì thu hồi ánh mắt lại, y thậm chí chắc rằng Diệp Mặc đã nhìn ra tu vi của y rồi, nếu không mình chỉ là một tu sĩ Hư Thần mà thôi, thì làm sao lại khiến hắn lãng phí thời gian đến vậy?
Ý tứ câu này của Diệp Mặc chính là, nếu như y dám nói không bằng lòng, hoặc là nói khó nghe, thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương vốn định khi Diệp Mặc phá vỡ quả cầu thứ bảy thì sẽ ra tay với hắn, bây giờ Diệp Mặc lại tìm đến thăm hỏi, khiến y lại có cảm giác bị người khác nhìn thấu.
Thấy ánh mắt của Diệp Mặc càng ngày càng lạnh lùng, sư phụ của Chu Ngữ Sương cuối cùng cũng gật gật đầu:
- Tôi không có ý kiến gì, bảy quả cầu trong này, tiền bối dù sao cũng chỉ lấy một quả…
Diệp Mặc biết ý tứ của y, lập tức lạnh lùng nói:
- Anh nói không sai, tiền bối tôi chỉ lấy một quả.
Hắn tự xưng là tiền bối, hiển nhiên là đang châm chọc sư phụ của Chu Ngữ Sương.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương gật đầu, không nói gì thêm, nếu như trong này chỉ có một mình Diệp Mặc, y sớm đã trở mặt động thủ rồi. Diệp Mặc châm chọc y không phải là y không nghe ra, y đoán chừng Diệp Mặc trên 60% đã nhìn ra tu vi của mình rồi.
Bây giờ Diệp Mặc muốn lấy quả cầu thứ bảy kia, bên trong quả cầu đó mặc dù có ba viên tinh thạch, nhưng đối với bảy quả cầu trong này mà nói, ba viên tinh thạch này cũng không phải là đồ quý giá gì.
Cái quan trọng hơn chính là, kẻ địch lớn nhất bây giờ của y chính là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, một khi y đánh nhau với Diệp Mặc, thì tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia chắc chắn sẽ giúp Diệp Mặc đối phó với một mình y. Y mặc dù là Thừa Đỉnh viên mãn, nhưng một Thừa Đỉnh tầng thứ chín cộng với một Thừa Đỉnh tầng thứ bảy, thì y cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Huống chi, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy này vừa còn nói mình có Bạo Chân Châu.
Nếu là Bạo Chân Châu thật, cho dù là y cũng không dám trực tiếp đối diện.
Mấy đối thủ trọng yếu cũng đã đồng ý yêu cầu của mình rồi, Diệp Mặc dẫn Tô Tĩnh Văn đến bên cạnh quả cầu màu vàng kim thứ bảy. Mặc dù hắn bây giờ đã thống nhất với ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh còn lại rồi, nhưng để phòng ngừa chẳng may, chẳng may khi mình lấy đồ trong đó ra, những người còn lại lại ra tay với Tô Tĩnh Văn, vậy thì cũng không được.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia vốn muốn đi nghiên cứu quả cầu, thấy Diệp Mặc bước tới trước quả cầu thứ bảy, gã cũng không nhúc nhích gì, chỉ chằm chằm nhìn Diệp Mặc nhìn uy lực cực lớn của Bạo Chân Châu, khoảng cách giữa bảy quả cầu này lại không xa, nếu như mình bây giờ đến đó, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao gã cho rằng, đợi sau khi tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy này lấy quả cầu thứ bảy rồi, thì gã cũng còn nhiều thời gian đi nghiên cứu những quả cầu còn lại kia.
Còn những tu sĩ Hư Thần còn lại, cũng đã bị gã coi như là người chết rồi. Trước khi đồ trong quả cầu mình vẫn chưa lấy được, những tu sĩ trong này thì cũng không ai có thể đi được, ai đi, thì gã sẽ giết người đó.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương thầm ngó chừng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín, y định khi tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia lấy quả cầu thì sẽ đánh lén gã, chỉ cần đánh thương được y, những quả cầu còn lại chẳng phải là của y sao? Thậm chí cái mà Diệp Mặc lấy đi chỉ là một quả cầu có linh tinh, thì đối với y mà nói cũng chẳng đáng gì.
Tiêu Y đứng một bên chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, không có ai có thể nhìn ra được cô rốt cục đang nghĩ cái gì.
Diệp Mặc bước đến bên cạnh quả cầu, nhưng căn bản cũng không lấy ra Bạo Chân Châu như dự liệu của mọi người, mà lại lấy trận kỳ ra, bố trí một trận pháp xung quang quả cầu. Sau đó lại phóng ra một đao pháp như con dao thái rau, trực tiếp bổ về phía quả cầu kia.
Một âm thanh thình thịch vang tới, quả cầu kia không ngờ bị Tử Đao của Diệp Mặc khoét một lỗ thủng, nhưng cái lỗ này rất nhỏ. Theo như suy đoán của những tu sĩ xung quanh lúc trước và trên thực tế, sau khi lỗ thủng này xuất hiện, thì nó sẽ từ từ khép lại. Nhưng rất nhanh những tu sĩ xung quanh lại ngây người, vì cái lỗ thủng này không bị khép lại, chẳng những không khép lại mà lại còn từ từ mở lớn. Từ lúc đầu chỉ có vết nứt nho nhỏ, thì dần dần hình thành một lỗ thủng mà bàn tay người lớn có thể cho vào được.
Mà lúc này sắc mặt Diệp Mặc lại càng tái nhợt, không ai biết lúc này hắn đã dốc hết sức lực ra rồi. Lúc trước hắn sở dĩ muốn thỏa thuận xong với ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia, chính là vì lúc này, lúc này là lúc mà hắn yếu nhất, thần thức hóa hình cũng đã dùng đến cực hạn rồi. Cái lỗ càng lúc càng lớn kia không phải hắn dùng chân nguyên kéo ra, mà là hắn dùng thần thức kéo ra.
Lúc trước hắn cũng thử qua những quả cầu này mà dùng chân nguyên thì cũng không có tác dụng gì, loại vòng bảo hộ phòng ngự này, chân nguyên càng mạnh thì phản chấn càng mạnh, chỉ dùng thần thức mới có thể phá tan được. Trên thực tế bây giờ đã nói cho hắn biết, cách nghĩ của hắn là đúng đắn. Nhưng cách này cũng chỉ có hắn mới có thể dùng được, vì hắn dùng thủ pháp thần thức hóa hình, những tu sĩ khác thì lại không có.
Lúc này, nếu như ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia đánh lén hắn, hắn chẳng những công toi, mà còn bị trọng thương. Cho nên hắn tìm ba tên tu sĩ đó thương lượng ổn thỏa xong, nếu như khi hắn thương lượng mà có người không đồng ý, thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương khi thương lượng với Diệp Mặc có chút do dự, Diệp Mặc đã chuẩn bị ra tay rồi. Giết một tu sĩ Thừa Đỉnh viên mãn đối với y mà nói cũng không có gì khó khăn, nhưng y không muốn chẳng có cớ gì mà tự nhiên lại đi giết người.
Cũng may cuối cùng sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng đồng ý, sợ hắn và tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia liên thủ lại, ngược lại lại đồng ý yêu cầu của hắn.
Thấy cái lỗ trên quả cầu màu vàng kim trước mặt Diệp Mặc kia càng lúc càng lớn, chẳng những tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ nhín ngây ngẩn cả người, cho dù là sư phụ của Chu Ngữ Sương và Tiêu Y cũng ngây ra. Bọn họ đều cho rằng Diệp Mặc sẽ dùng Bạo Chân Châu, không ngờ Diệp Mặc lại có thể trực tiếp phá tan được vòng bảo hộ của quả cầu.
Ánh mắt của tên tu sĩ Thừa Đỉnh lóe lên không ngừng, dường như đang còn do dự có cần đánh lén Diệp Mặc hay không. Nếu như không phải Diệp Mặc lúc trước nói có Bạo Chân Châu, thì gã quả thực cũng ra tay rồi.
Không đợi gã quyết định, tay Diệp Mặc đã lấy được ba viên linh tinh, một luồng linh khí cực kỳ thoải mái tản ra, khiến Diệp Mặc thoải mái suýt chút nữa thì rên rỉ thành lời. Hắn với tốc độ nhanh nhất cất ba viên linh tinh đó vào Thế giới trang vàng, đồ tốt như thế này mà để vào nhẫn trữ vật thì hắn cũng không yên tâm.
Diệp Mặc xoa xoa tay một chút, quả cầu màu vàng kim trong nháy mắt đóng lại, Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, lấy ra một viên Phục Thần đan nuốt.
- Ha ha…
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín thấy Diệp Mặc nuốt một viên đan dược, bỗng nhiên cười ha ha.