Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1294: Vực thứ ba mươi bảy



- Tiến vào vực thứ hai mươi chín rồi…

Những tu sĩ trong quan vực điện lại lần nữa nhốn nháo lên, điểm sáng đã tiến vào vực thứ hai mươi chín rồi, hơn nữa chỉ dừng lại ở vực thứ hai mươi tám một ngày, còn ngắn hơn thời gian ở vực thứ hai mươi bảy.

Nhưng đây cũng không phải là điều khiến cho những tu sĩ trong quan vực điện kinh ngạc nhất, khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhất chính là ngày thứ hai mươi hai, điểm sáng ở vực thứ hai mươi chín kia lại lần nữa tiếp tục xông vào vực thứ ba mươi.

Diệp Mặc trong thời gian ngắn như vậy đã tiến vào vực thứ ba mươi rồi, cá cược trong quan vực điện của Thiên Cương Vực cũng bắt đầu hạ xuống, cuối cùng một ăn một, còn đang tiếp tục hạ xuống.



Vực thứ ba mươi của Thiên Cương Vực, Diệp Mặc lúc này hoàn toàn coi thường sức đè ép và trói buộc của không gian trong nháy mắt đã khiến những tu sĩ Hóa Chân ngã xuống. Hắn thậm chí nhắm mắt lại, sau khi qua ‘vực’ thứ hai mươi tám, rồi vực thứ hai mươi chín, hắn hoàn toàn nắm được sự trói buộc và công kích của ‘vực’. Lúc này hắn đang kết hợp những gì lĩnh ngộ ‘cảnh’ và ‘vực’ lại, một khi hắn kết hợp hai cái này lại, Diệp Mặc cảm giác được ‘vực’ của hắn có khả năng sẽ tăng lên một chất khác.

Sự ác liệt không gian của ‘vực’ thứ ba mươi còn mạnh hơn nhiều lần so với ‘vực’ thứ hai mươi tám, Diệp Mặc chắc rằng nếu như không phải hắn có cách hiểu hoàn toàn bất đồng về ‘vực’, đối với ‘vực’ có nhận thức chân chính, cho dù ‘vực’ của hắn vốn dĩ là đại thành rồi, thì ở ‘vực’ thứ ba mươi vẫn không dùng được, cũng sẽ bị xé nát trong nháy mắt.

Diệp Mặc lắc đầu, nếu như nói hai mươi bảy vực phía trước đối với tu sĩ lĩnh ngộ ‘vực’ cũng còn sự giúp sức nhất định, thì sau ‘vực’ thứ hai mươi tám, căn bản chính là một không gian chết chóc. Trong không gian này, đừng nói là lĩnh ngộ ‘vực’, cho dù bảo đảm được tính mạng của mình cũng khó lắm rồi. Chẳng trách có rất ít người tiến được đến sau ‘vực’ thứ ba mươi, nơi này ngoại trừ mình ra, thì đúng là rất khó mà có người tiến vào được.

Diệp Mặc cũng không cảm ngộ nữa, mà chỉ là dựa vào ‘vực’ mà tự rèn luyện mình, tốc độ tiến lên càng lúc càng nhanh, ngày thứ hai mươi ba, hắn lại tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi mốt, ngày thứ hai mươi tư tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi hai…

Lúc này một bên của trận cá cược bên ngoài sớm đã đóng cửa cái, trận cá cược này muốn mở ra, thì không biết phải bồi thường bao nhiêu. Hơn nữa bây giờ linh thạch đặt Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu cũng khiến Thiên Cương Vực phá sản một nửa rồi. Mặc thù bên Thiên Cương Vực rất muốn Diệp Mặc lúc này bước ra ngoài, nhưng cũng biết theo tình hình hiện tại, khả năng Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu cực kỳ lớn.

Tô Tĩnh Văn thấy tốc độ Diệp Mặc càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng thở phào. Cô lại lần nữa buông lỏng cơ thể, mới có thời gian nói chuyện vài câu với Đường Mộng Nhiêu.

Ngày thứ hai mươi tám, Diệp Mặc tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi năm.

Theo những gì Diệp Mặc nghĩ, trong ‘vực’ thứ ba mươi năm chắc hẳn không gian vặn vẹo mô phỏng kia lại càng mãnh liệt hơn mới đúng, vì ‘vực’ thứ ba mươi tư cũng khiến hắn tốn mất một ngày. Cho nên khi hắn vừa mới vào, đã mở rộng vực của mình. Nhưng khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, ‘vực’ thứ ba mươi năm không ngờ lại không có chút động tĩnh gì. Căn bản không có sự dao động của không gian, nói cách khác nơi này chẳng khác gì một nơi bình thường.

Thần thức của Diệp Mặc phóng ra ngoài, quả thật phát hiện ra ‘vực’ thứ ba mươi năm là một ‘vực’ rỗng. Hắn lắc lắc đầu, đang định tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu, nhưng ngay lập tức hắn lại cảm giác không đúng, ‘vực’ thứ ba mươi năm này không ngờ lại che giấu một trận pháp.

Nếu như hắn không phải là một tông sư trận pháp cấp chín, thì trận pháp này căn bản cũng không nhìn ra. Nhưng cho dù hắn nhìn ra đây là một trận pháp, thì cũng không có cách nào, vì trận tâm của trận pháp này không ở đây. Nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy trận pháp này rồi, nếu như lại khiến hắn đền nơi trận tâm này tồn tại, thì hắn liệu có chắc rằng tìm được và phá vỡ hay không.

Trận pháp này không liên quan đến mình, Diệp Mặc không để ý, trực tiếp bước vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu. Diệp Mặc vừa tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu, lập tức cảm giác được chỗ không giống với ‘vực’ trước đó, nơi này cũng có sự trói buộc không gian, có không gian uốn khúc và dao động, hơn nữa sát ý cũng không kém phía trước. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy rất rõ, trong này mới là ‘vực’ thực sự, hoàn toàn không giống với ‘vực’ lúc trước.

Cảm nhận được chỗ khác nhau và giống nhau của ‘vực’ nơi này và sự lĩnh ngộ về ‘vực’ của mình, Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ đối với tu sĩ khác mà nói, ‘vực’ thứ ba mươi sáu lại chính là nơi lĩnh ngộ vực chân chính?

Từng đường công kích bị ‘vực’ mô phóng ra và nhằm vào lôi kéo, trói buộc, đè ép khiến Diệp Mặc trở nên hưng phấn, chỉ có nơi có mô phỏng vực chân chính như này, hắn mới có thể dùng ‘vực’ và ‘cảnh’ của mình kết hợp lại.



Tin tức Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu, trong thời gian ngắn ngủi đã được truyền khắp Tây Tu thành, thậm chí đến những tu sĩ không có mặt trong Tây Tu thành cũng đều biết được tin này.

Tây Tu thành xuất hiện một tu sĩ nghịch thiên, trong vòng ba mươi ngày, tiến vào vực thứ ba mươi sáu.

Lúc này những tu sĩ đến đây cũng đã không vì nhìn điểm sáng nữa rồi, mà là muốn đến nhìn tên tu sĩ xông vào được ‘vực’ thứ ba mươi sáu rốt cục là ai?

Tô Tĩnh Văn lại càng trở nên vui vẻ, cô cho rằng Diệp Mặc sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi, cũng đã tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu rồi mà.

Nhưng người vui mừng nhất lại không phải là Tô Tĩnh Văn, mà là Nguyệt Thiền và Ngôn Nghiên.

Đường Mộng Nhiêu nhìn thấy Ngôn Nghiên mừng rỡ, tiện hỏi một câu:

- Con vừa rồi đặt cược cửa nào?

Nguyệt Thiền lập tức hưng phấn nói:

- Con cược một triệu, cá Diệp sư thúc có thể tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu. Chị Ngôn đặt hai trăm nghìn linh thạch và cũng giống như con, nhiều nhất chính là chị Tĩnh Văn, trong nhẫn trữ vật có khoảng mười triệu linh thạch, toàn bộ đều cược vào trận ‘vực’ thứ ba mươi sáu.

- Cái gì?

Đừng nói là Đường Mộng Nhiêu ngây người, đến Tô Tĩnh Văn cũng sững sờ. Mười triệu đặt vào cửa một đền một trăm, cuối cùng có thể lấy được bao nhiêu linh thạch đây? Một tỉ? Cho dù Diệp Mặc trước giờ cũng chưa từng có nhiều linh thạch như vậy.

Tô Tĩnh Văn vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại dừng lại, cô nhìn thấy điểm sáng trên hình ảnh trận pháp biến mất rồi.



Ầm một tiếng, một đường hồng tím xoẹt qua, đây là Tử Đao Diệp Mặc phóng ra lần thứ nhất từ sau khi tiến và ‘vực’ thứ hai mươi tám.

Tử Đao bổ ra, đao khí mà Huyễn Vân Toái Vực Đao phóng ra va đập vào với không gian xung quanh, không gian trói buộc xung quanh thân người hắn cũng chỉ buông lỏng một chút, nhưng tiếng vang lại cực lớn.

Diệp Mặc thầm lau mồ hôi, vừa nãy hắn còn cho rằng nơi này chính là thế này, đang không nhanh không chậm thông quan ‘vực’ của mình tiến hành chống đỡ ‘vực’ xung quanh, nhưng cái khiến hắn không ngờ được chính là, không gian trói buộc xung quanh hắn không ngờ lại biến đổi, hoàn toàn khác với không gian trói buộc ‘vực’ của hắn vừa nãy. Cái này còn không tính, sự công kích của ‘vực’ cũng thay đổi hoàn toàn khác.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Mặc căn bản cũng không có cách nào lại lần nữa hình thành ‘vực’ đã bị vỡ tan của mình, chỉ có thể phóng ra Tử Đao bổ ra ngoài.

Huyễn Vân Toái Vực Đao của hắn đã gần đến đại thành, nhưng đao này cũng chỉ có thể chém tan đường công kích ‘vực’ của hắn, có thể thấy công kích của ‘vực’ này vô cùng mạnh. Nếu như hắn không có đao này, cũng không có cách nào tránh né được, hắn chỉ có thể đợi chết, đến đường lui cũng không có cách nào tìm được.

Bị ‘vực’ thứ ba mươi sáu đánh lén, mặc dù Diệp Mặc hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại vui mừng nhiều hơn. Hắn cuối cùng cũng nắm được điểm kết hợp giữa ‘vực’ và ‘cảnh’, đồng thời cũng nắm được một thủ đoạn khác của ‘vực’.

‘Vực’ thứ ba mươi sáu quả nhiên không uổng phí, Diệp Mặc sau khi Tử Đao tạo một kẽ hở, lại nhanh chóng hình thành ‘vực’ của mình.

Lần này hắn đã có sự phòng bị, lại lần nữa đối kháng với không gian ‘vực’ xung quanh, cảm ngộ của Diệp Mặc lại càng lúc càng lớn. ‘Vực’ thứ ba mươi sáu này, mới là nơi lĩnh ngộ ‘vực’ thực sự.

Đến cuối cùng, Diệp Mặc hoàn toàn có thể nắm được sự dao động và tùy ý còn có độ mạnh yếu của ‘vực’. Ngay lập tức trong khi hắn ý động, ‘vực’ của mình hình thành đột nhiên thay đổi lớn nhỏ và phương hướng, thậm chí đến phạm vi khống chế cũng trở nên chặt chẽ hơn.

Diệp Mặc thét lên một tiếng, đến tay cũng không cần động đến, ‘vực’ của hắn lập tức khuếch tán ra ngoài, những không gian ‘vực’ xung quanh lại lần nữa phát ra những âm thanh ken két, giống như khi hắn ở ‘vực’ thứ hai mươi bảy lĩnh ngộ ‘vực’ chân chính, sau đó ‘vực’ cũng tiểu thành vậy. Một ý niệm quen thuộc và minh ngộ dâng lên, Diệp Mặc biết, ‘vực’ của hắn đã đại thành rồi.

Đây mới là ‘vực’ thực sự, không phải loại ‘vực’ mà những tu sĩ khác nói, những tu sĩ khác lĩnh ngộ được ‘vực’ tiểu thành đó, đối với hắn mà nói cũng chưa có nhập môn.

Lúc này Diệp Mặc tùy ý có thể khống chế được sự kéo dài và khuếch tán của ‘vực’ của mình, những không gian ‘vực’ vô cùng cường hãn xung quanh vừa nãy, liền vỡ tan như sứ bị vỡ, từng mảnh vỡ vụn.

Đây mới gọi là ‘vực’, Diệp Mặc trong lòng vô cùng hài lòng, lần này hắn đến Thiên Cương Vực cũng không uổng công, không ngờ lại lĩnh ngộ được ‘vực’ chân chính, hơn nữa ‘vực’ còn là đại thành nữa.

Mặc dù hắn không hiểu Thiên Cương Vực này tại sao lại có thể dẫn dắt được những sai lầm mà hắn không hiểu, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm. Vực thứ ba mươi sáu hắn đã không cần tiếp tục ở lại nữa rồi, nên ra ngoài rồi, Diệp Mặc biết rời khỏi Thiên Cương Vực thì phải lùi về một vực.

Diệp Mặc quay người đi về phía vực thứ ba mươi năm, nhưng khi hắn đến ranh giới giữa vực thứ ba mươi năm và vực thứ ba mươi sáu, lại phát hiện vực thứ ba mươi năm đã hoàn toàn biến mất. Nói cách khác hắn ở vực thứ ba mươi sáu không cảm nhận được vực thứ ba mươi năm nữa, đây rốt cục là chuyện gì?

Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm thấy Thiên Cương Vực này có chút cổ quái, có chút khác biệt với quan niệm Đại Năng thượng cổ để lại cho những tu sĩ sau này tu luyện.

‘Vực’ thứ ba mươi năm biến mất, chỉ có một khả năng, là trận pháp tạo nên, ngay lập tức hắn liền nhớ ra cái trận pháp trong ‘vực’ thứ ba mươi năm. Diệp Mặc lập tức quay đầu lại, trận tâm của trận pháp trong ‘vực’ thứ ba mươi năm không có trong ‘vực’ thứ ba mươi năm, trận tâm đó rất có khả năng là ở trong ‘vực’ thứ ba mươi sáu này.

Công kích không gian trong ‘vực’ thứ ba mươi sáu lúc này dưới ‘vực’ của Diệp Mặc, cũng không còn chút uy hiếp nào nữa, chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc liền tới được điểm cuối cùng của ‘vực’ thứ ba mươi sáu.

Diệp Mặc cũng không tìm thấy trận tâm, nhưng lại nhìn thấy một đường ranh giới mới xuất hiện trước mặt. Đường ranh giới này Diệp Mặc cũng nhìn nhiều lần rồi, hắn mỗi lần thông qua một ‘vực’, thì đường ranh giới kiểu này cũng xuất hiện một lần.

Chẳng lẽ còn ‘vực’ thứ ba mươi bảy?

Diệp Mặc có chút không hiểu, hắn chỉ nghĩ trong chốc lát rồi nhảy vào vực thứ ba mươi bảy. ‘Vực’ của hắn đã là đại thành rồi, cho dù có ‘vực’ thứ ba mươi bảy, hắn cũng không sợ.

Diệp Mặc vừa mới tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi bảy, thần thức cũng chưa kịp quét ra, thì cảm giác toàn thân bị xé rách và đau đớn truyền đến, sát cơ kinh khủng đó căn bản không phải tu sĩ Tu Chân giới có thể chống đỡ được.

Không có chút do dự, Diệp Mặc lại tiến vào thế giới trang vàng. Trong này chỉ cần do dự một chút, là hắn sẽ chỉ có chết.