Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1317: Vực đại thành chân chính



Tu sĩ có thể xé rách được hư không của Tu Chân giới hàng chục nghìn năm mới gặp được một người, cũng đã là vô cùng giỏi rồi, Diệp Mặc quả thực nghĩ không ra, hắn chỉ là độ kiếp, lại gặp được tu sĩ nghịch thiên như này.

Chỉ trong một chốc lát, hắn liền hiểu ra, hẳn là tu sĩ Hóa Chân trung niên vừa nãy sau khi sử dụng phá không phù, tạo thành giới diện không gian không ổn định, tu sĩ phía sau đuổi theo mới có thể xé rách được không gian. Một khi đợi không gian ổn định rồi, thì chắc là đối phương không thể nào xé rách được.

Nhưng cho dù là vậy, cũng quá kinh khủng rồi, vì thông qua xé rách không gian đến một thế giới khác, cần phải đi qua không gian hư vô, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, là có thể mất mạng trong không gian đó rồi. Người này có thể đến được đây, chứng tỏ hai vấn đề, thứ nhất là thực lực của gã cũng cường hãn đến cực điểm, thứ hai là thù hận giữa gã và người đàn ông trung niên kia tuyệt đối cũng là huyết hải thâm thù, nếu không sẽ không mạo hiểm như vậy truy sát đến tận nơi này.

Diệp Mặc vừa mới hiểu đạo lý này, thì một bóng người màu đỏ rơi xuống trước mặt mấy người, người này không ngờ là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong. Đầu tóc rất thưa thớt, thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi, da dẻ trắng nõn, đôi mắt mang thần sắc kiêu ngạo, giống như trong thế giới này chỉ có một mình y thôi vậy, người khác cũng chỉ là con kiến hôi.

Tên tu sĩ này vừa rơi xuống, Diệp Mặc liền từ người của y cảm nhận được một sự uy áp kinh người. Diệp Mặc trong nháy mắt biết được, vực của người này cũng đã đại thành rồi, nếu không không thể nào có uy áp như vậy được.

Người đàn ông trung niên lúc trước thông qua phá không phù đến đây thấy tu sĩ mặc áo đỏ này lập tức sắc mặt đại biến, sau đó lại lạnh lùng nói:

- Phương Ức Tông, không ngờ anh có thể xé rách giới diện?

- Xé rách giới diện?

Tên nam tu trẻ tuổi mặt chữ điền Hóa Chân tầng thứ tư cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta nhìn thấy bóng người màu đỏ lửa này đi ra từ cái khe hư không kia, sắc mặt cũng đại biến.

Nhưng ngay sau đó thì anh ta căn bản cũng không nghĩ ngợi gì, liền bắn ra một phi kiếm truyền tin, rõ ràng anh ta cho rằng mình cũng không phải là đối thủ của tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong xé rách giới diện này.

Tên tu sĩ tên Phương Ức Tông đứng trên Sa Hà, không ngờ lại không thèm để ý đến tên nam tu trung niên kia, mà lại vẻ mặt lộ vẻ vui mừng hớn hở, sau khi nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Nơi này không ngờ có thể thăng cấp được, không ngờ lại có thể thăng cấp được, ha ha…

Mấy người nhìn thấy tên tu sĩ mặc áo đỏ chỉ lo cười ha hả, không hiểu y có ý gì.

Nhưng Diệp Mặc lại rất rõ, giới diện mà Phương Ức Tông đến chắc chắn cũng không thể thăng cấp được, y đến nơi này chắc hẳn cũng như Tạ Chính Sư lúc trước, cũng nhận được sự kêu gọi thăng cấp.

Tu sĩ trung niên kia hình như biết được lúc này cho dù gã có muốn trốn cũng không trốn thoát được, dứt khoát nắm chặt lấy pháp bảo của mình trầm mặt không nhúc nhích gì.

- Mông Chẩm, Phương Ức Tông tôi cũng phải cám ơn anh. Nếu không phải là phá không phù của anh, thì cũng không thể xé rách được giới diện, tôi không xé rách được giới diện, thì cũng không biết được nơi này không ngờ lại có thể thăng cấp được. Ha ha ha…

Tu sĩ áo đỏ nói xong lại điên cuồng cười lớn.

Tên tu sĩ trung niên tên Mông Chẩm nghe thấy vậy sắc mặt trở nên khó coi, gã không ngờ cuối cùng cũng vẫn là mình giúp.

Tên tu sĩ áo đỏ Phương Ức Tông sau khi nói xong, lại nhìn mấy người Diệp Mặc một lượt. Bỗng nhiên ánh nhìn lại dừng lại trên người con gái cực kỳ xinh đẹp mặc váy xanh, ánh mắt có chút háo sắc nói:

- Đúng là một người con gái xinh đẹp, nếu không phải quá nhiều người đàn ông dùng qua rồi, thì người con gái này đúng là cực phẩm.

Người thanh niên mặt chữ điền nghe xong lời này rồi, sắc mặt lập tức biến đổi, gã nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ mặc áo đỏ lạnh lùng nói:

- Anh bạn xin tự trọng chút.

- Tự trọng?

Tên tu sĩ mặc áo đỏ bỗng nhiên lại cười ha hả một tiếng, sau đó nhìn người tu sĩ trung niên đứng cách đó không xa cười nói:

- Mông Chẩm, nể tính anh tặng người phụ nữ của mình cho tôi, lại để tôi có cơ hội thăng cấp, tôi sẽ giết anh sau cùng. Tôi giết hai con kiến hôi này trước đã, còn người con gái cực phẩm kia, tôi vẫn muốn sử dụng.

Mông Chẩm sắc mặt âm trầm, cũng không nói câu nào.

Còn nam tu trẻ tuổi mặt chữ điền thì lại không nhẫn nhịn được sự tức giận trong lòng mình, giơ một tay lên, một đường đao màu vàng được phóng ra. Đường đao màu vàng đó vừa phóng ra, thì mang theo một đường cầu vồng màu vàng tươi đẹp, bao phủ toàn bộ xung quanh, ngay sau đó, thì đường cầu vồng màu vàng tươi đẹp đó cũng đã bổ về phía tu sĩ mặc áo đỏ.

Diệp Mặc vốn dĩ chuẩn bị dạy cho tên thanh niên mặt chữ điền này một trận, sau khi nhìn thấy đường cầu vồng màu vàng tuyệt đẹp này lại thầm than thở một câu. Người thanh niên mặt chữ điền cũng là tu sĩ dùng pháp bảo hình đao, hơn nữa đao pháp lại còn rất hung mãnh. Đối với những tu sĩ dùng pháp bảo giống mình, Diệp Mặc cũng luôn chú ý đến.

Từ đường cầu vồng màu vàng này, Diệp Mặc có thể nhìn ra, người thanh niên mặt chữ điền này có thể dễ dàng giết chết được tu sĩ Hóa Chân tầng thứ bảy Mục Phi Hoàn lúc trước ra tay với gã.

Tên tu sĩ mặc áo đỏ kia thấy đường cầu vồng màu vàng tiến đến, trong mắt lập tức lộ vẻ kinh dị, thậm chí còn á lên một tiếng.

Dường như ngay trong lúc này, gã phóng ra một đường Càn Khôn Quyển. Đường Càn Khôn Quyển đó cũng giống như màu áo cuả gã vậy, vừa được phóng ra, lập tức hình thành một cầu vồng màu đỏ hình tròn, hoàn toàn bao lấy đường đao cầu vồng màu vàng của người thanh niên kia.

- Sa…sa…

Từng tiếng nghiến răng truyền đến, đường đao màu vàng của người thanh niên mặt chữ điền kia bị Càn Khôn Quyền của tu sĩ kia vây lấy, sau khi phát ra những âm thanh sa sa đơn giản, trong nháy mắt biến mất trong không trung.

Tên tu sĩ mặc áo đỏ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tha, Càn Khôn Quyền trong tay lại phóng ra lần nữa, lần này Càn Khôn Quyền của gã hóa thành một cái búa màu đỏ cực lớn hướng về phía người thanh niên mặt chữ điền kia, bổ đến đỉnh đầu.

Người thanh niên mặt chữ điền kia kinh hãi, một pháp bảo hình ô màu đen được gã bất ngờ phóng ra, Càn Khôn Quyển của tu sĩ tóc đỏ này đập lên trên pháp bảo hình ô đen kia, nhất thời phát ra những âm thanh thịch thịch.

Chỉ răng rắc một tiếng, pháp bảo phòng ngự hình ô đen kia lại xuất hiện những vết nứt thật sâu, còn người thanh niên mặt chữ điền kia thì lại bị đánh bay ra mấy trăm mét, ngã trên mặt cát, điên cuồng phun ra một ngụm máu.

- Hả, tu sĩ Hóa Chân nơi này không ngờ lại lợi hại như vậy?

Tên tu sĩ tóc đỏ thấy lần tấn công thứ hai của mình, cũng chỉ khiến cho tu sĩ thanh niên mặt chữ điền Hóa Chân tầng thứ tư kia phun ra một ngụm máu, cũng không thể lấy được mạng của gã, lập tức kinh dị lại lần nữa ồ lên một tiếng.

Chính vào lúc gã muốn ra tay lần thứ ba, thì có bốn đường độn quang bay đến, trong nháy mắt liền hạ xuống trước mắt mọi người.

Bốn gã tu sĩ này Diệp Mặc biết hai người trong đó, Tam thần chủ Giao Hoán Chấn của Thần Thú sơn mạch, thành chủ Tạ Chính Sư của Tây Tu thành. Hai người còn lại một người thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, thậm chí giống một cô gái yếu đuối, một người còn lại là một đại hán ngang tàng mình đồng da sắt.

Bốn người đó ngoại trừ Tam thần chủ Giao Hoán Chấn, đều là tu vi Hóa Chân đỉnh phong.

- Cậu đã là Hóa Chân rồi?

Tạ Chính Sư không chú ý đến những người còn lại, cái đầu tiên gã nhìn thấy chính là Diệp Mặc, tu vi Hóa Chân của Diệp Mặc nhất thời khiến gã kinh ngạc thốt lên.

Cho dù lúc trước gã khẳng định mình nhìn không sai, bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Phải nói Diệp Mặc mới có mười mấy ngày thôi, từ Kiếp Biến tầng thứ bảy thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ nhất, gã cũng tuyệt đối không thể nào tin được. Khả năng duy nhất có thể là, lúc trước gã nhìn nhầm rồi. Nghĩ tới đây, gã thậm chí thầm nhủ may mắn, may là mình không tìm tới Diệp Mặc, nếu lúc trước tìm đến hắn, có khả năng hậu quả cũng không đơn giản như vậy.

Thấy Diệp Mặc hứng thú nhất chính là Tam thần chủ Giao Hoán Chấn, gã kinh ngạc chạy đến trước mặt Diệp Mặc nói:

- Anh Diệp, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, thật may mắn quá. Tôi đã nghe Tra Kỳ Phụ nói rồi, lần trước đã làm phiền anh nhiều, cám ơn anh, quả thực cám ơn anh nhiều.

Nói xong gã không đợi Diệp Mặc trả lời, lại chỉ tu sĩ hiền lành như con gái kia nói với Diệp Mặc:

- Đây chính là Yết Kiếm, Nhị thần chủ của Thần Thú sơn mạch chúng tôi.

Vừa nói vừa chỉ vào đại hán ngang tàng kia nói:

- Đó là Chi Nam thành chủ Quý Trường Thiên của rừng rậm Vô Tâm, Tạ thành chủ thì anh biết rồi, tôi không giới thiệu nữa.

Quý Trường Thiên và Yết Kiếm cũng khách khí gật đầu với Diệp Mặc, hiển nhiên bọn họ đã nhìn ra tu vi của Diệp Mặc cũng không thấp, nhưng Diệp Mặc cũng là một tông sư trận pháp nữa.

Diệp Mặc cũng chỉ gật gật đầu, cũng không để ý lắm. Một tông sư trận pháp, có lúc cũng không kém so với những con người khí phách một phương như bọn họ.

- Là anh động thủ với Tu Dương?

Quý Trường Thiên vừa đến thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào tu sĩ mặc áo đỏ kia.

Tên tu sĩ mặc áo đỏ kia khinh thường liếc nhìn Quý Trường Thiên, lạnh giọng nói:

- Anh coi mình là ai, Phương Ức Tông tôi ra tay với ai cũng còn phải cho anh biết nữa sao?

Nói xong gã không đợi Quý Trường Thiên phóng ra pháp bảo, Càn Khôn Quyển trong tay cũng đã hướng về phía Quý Trường Thiên. Đồng thời nhảy ra, trực tiếp xông về phía tu sĩ trẻ tuổi mặt chữ điền đang lóp ngóp bò dậy kia.

Quý Trường Thiên thấy đối phương không ngờ lại khinh rẻ gã, lập tức giận tím mặt, một nhánh cây đen nhánh trong nháy mắt được phóng ra, nhánh cây này vừa mới phóng ra, thì biến hóa thành vô số bóng cây lớn chọc trời bao phủ về phía Côn Khôn Quyển. Đồng thời thân người của gã cũng thoắt một cái, muốn trực tiếp ngăn cản lại tên tu sĩ mặc áo đỏ kia lại.

- Ha ha ha…

Tên tu sĩ mặc áo đỏ bỗng nhiên cười lớn, khí thế cả người lại tăng vọt, xung quanh gã thậm chí hình thành một đường rung động mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Quý Trường Thiên còn chưa tiếp cận đến đường rung động đó, thì lại cảm thấy thân thể từng trận chậm rãi lại, trong mắt gã lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, liên tiếp phun máu, miễn cưỡng lùi bước lại.

Mà lúc này tên tu sĩ mặc áo đỏ căn bản cũng không quản Quý Trường Thiên, trực tiếp xông đến trước mặt tên tu sĩ trẻ tuổi mặt chữ điền, không ngờ lại giơ tay ra đánh một chưởng.

Người thanh niên mặt chữ điền thấy nắm đấm này tới, lập tức muốn tránh né, nhưng anh ta không ngờ cũng giống như Quý Trường Thiên, trong nháy mắt cứ như bị trói lại vậy.

Là một người có thể dễ dàng khiêu chiến với Hóa Chân tầng thứ chín, người thanh niên này rõ ràng không phải là người tầm thường, anh ta lập tức biết được mình đã lọt vào vực của đối phương. Loại vực kinh khủng như này, anh ta cũng là lần đầu tiên gặp. Nói cách khác, vừa nãy tên tu sĩ mặc áo đỏ này chiến đấu với anh ta cũng chưa ra toàn lực.

Tên tu sĩ mặt chữ điền tên Tu Dương kinh hãi, anh ta vội vàng muốn đốt tinh huyết của mình để chạy trốn khỏi sự trói buộc của ‘vực’ của đối phương, nhưng phản ứng của anh ta quá chậm. Một đấm của tên tu sĩ mặc áo đỏ đã đánh vào ngực của anh ta, lập tức đánh bay nửa bên mặt của anh ta.

Không đợi Tu Dương rơi xuống, tên tu sĩ mặc áo đỏ này lại bị đá một phát nữa vào ngực, một âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền tới, những người tại đó cũng nghe thấy rất rõ.

Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích, nhưng hắn cũng hiểu lúc trước mình đã đoán nhầm rồi, ‘vực’ của tên tu sĩ mặc áo đỏ trước mặt mình đây quả thực quá lợi hại, đây mới chính là ‘vực’ chân chính.