Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1351: Phá 'Vực' đoạt 'Lôi châu'



Lúc này thì y rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Mặc có thể sống sót ở 'Vết nứt hư không' này rồi, hắn không chỉ luyện thể tới Vương Cảnh, hơn nữa thân thủ của hắn tuyệt đối cũng không kém hơn so với y. Tu vi của Diệp Mặc chỉ có Hóa Chân tầng một, nhưng 'Vực' của hắn không ngờ đã đạt tới trình độ này rồi.

Liên tưởng đến một đao kinh diễm vừa rồi của Diệp Mặc, Cảnh Học Minh chán nản phát hiện, nếu như bản thân y đánh nhau với Diệp Mặc, thì phải đến tám phần y không phần y không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Cảnh Học Minh đương nhiên không biết lúc này 'Vực' mà Diệp Mặc thi triển ra cũng không phải là toàn bộ thủ đoạn của hắn, nhiều nhất thì cũng chỉ mới là một phần ba mà thôi.

Lúc này thì Diệp Mặc và Cảnh Học Minh tuy rằng đã có thể hành động dễ dàng hơn trong 'Vực' của Tác An Sơn, nhưng nếu muốn phóng pháp bảo của mình ra thì vẫn không thể được, bởi vì Diệp Mặc phá ra một phạm vi của 'Vực' trói buộc vẫn quá nhỏ.

Khi 'Vực' của mình bị người khác phá mở ra, thì Tác An Sơn đương nhiên là người phát hiện ra trước tiên rồi, sở dĩ lão ta đến tận bây giờ vẫn còn chưa ra đòn sát thủ, xác thực đúng với những gì mà Diệp Mặc nghĩ, chính là muốn bắt sống hắn và Cảnh Học Minh. Sau đó mới đưa hai người họ về Hắc Thạch thành rồi từ từ mà trừng trị.

Nhưng lúc này thì lão lại phát hiện 'Vực' của Diệp Mặc còn có thể phá mở 'Vực' của mình, tuy rằng 'Vực' của Diệp Mặc còn chưa hoàn toàn phá tan 'Vực' của lão, để có thể phóng ra pháp bảo công kích ngược lại lão, nhưng có thể có bản lĩnh thoát ra khỏi 'Vực' trói buộc của lão ta thì cũng đã là rất giỏi rồi.

Tác An Sơn đang muốn dùng một thủ đoạn khác, thì đột nhiên lại phát hiện ra một cái bóng mầu xanh lục từ phía không gian đao gió mầu đỏ sậm bay tới. Nhưng khi bóng sáng mầu xanh lục kia sắp thoát ra khỏi không gian mầu đỏ, thì đã bị từng đạo lốc xoáy đao gió ngăn trở lại. Sau khi cái bóng mầu xanh lục kia bị ngăn trở lại, thì liền cố hết sức để vùng vẫy ra.

- 'Hư không sinh cơ tủy'...

Tác An Sơn và Cảnh Học Minh liền kêu lên một tiếng kinh ngạc, Diệp Mặc cũng vì hai người kêu lên kinh ngạc như vậy, thì mới nhận ra được đấy là 'Hư không sinh cơ tủy'.

Với 'Hư không sinh cơ tủy' thì có thể nói là ngoại trừ 'Khổ trúc' ra, thì chính là thứ trân quý hơn nhiều so với tất cả các thứ mà Diệp Mặc hiện có. Trên người hắn thì những vật có giá trị cũng rất nhiều, nhưng 'Hư không sinh cơ tủy' thì tuyệt đối có thể xếp hàng thứ nhất. Đương nhiên Thế giới trang vàng, 'Khổ trúc' và trận bàn thời gian thì không tính. 'Khổ trúc' căn bản chính là loại linh căn trong thiên địa, cho nên mang 'Khổ trúc' so sanh với 'Hư không sinh cơ tủy' thì căn bản là không thể so sánh được. Độ trân quý của 'Hư không sinh cơ tủy' không thể nào bì kịp với một phần vạn 'Khổ trúc'.

'Hư không sinh cơ tủy' sinh trưởng trong hư không. Mầu sắc càng đậm thì càng trân quý. 'Hư không sinh cơ tủy' trước mắt này đã đạt tới mầu xanh lục rồi, cho nên giá trị căn bản là không thể nào đánh giá được. Tu sĩ bình thường uống 'Hư không sinh cơ tủy' mầu tím vào, thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm trăm ngàn năm nữa, nhưng đương nhiên là sẽ không có tu sĩ nào ngu ngốc cầm 'Hư không sinh cơ tủy' dùng trực tiếp như vậy. Bình thường đều sẽ dùng để luyện chế thành đan dược, còn không thì chỉ có thể là không thể nào luyện chế nó thành đan dược thì mới sử dụng trực tiếp 'Hư không sinh cơ tủy' mà thôi.

'Hư không sinh cơ tủy' có tác dụng chính là sinh thịt mọc xương người chết. Công dụng của việc sinh thịt mọc xương người chết này thì chỗ trân quý hoàn toàn khác với các loại linh thảo nghịch thiên khác. Hết thảy các loại linh thảo và linh vật trong thiên hạ đều là từ Nguyên Thần mà cứu sống người. Còn 'Hư không sinh cơ tủy' thì có thể chân chính mà cứu sống cả một người đã không còn Nguyên Thần nữa, thậm chí còn có thể hồi sinh cả một thi thể. Bởi vì 'Hư không sinh cơ tủy' có thể để cho người khác một lần nữa tái sinh lại Nguyên Thần từ đầu, hơn nữa còn có thể dần dần khôi phục lại ký ức và năng lực.

Đây mới là chỗ trân quý chân chính của 'Hư không sinh cơ tủy', nhưng muốn đạt tới loại trình độ đó, thì 'Hư không sinh cơ tủy' cũng nhất định phải là mầu tím thì mới được.

Khi Diệp Mặc thấy 'Hư không sinh cơ tủy' thì lập tức nhớ tới Nhiếp Song Song. Trước đây hắn đã từng nhờ Giao Hoán Chấn, nhưng cũng không tìm được ‘Hoàn hồn quả’. Nếu mà có được loại 'Hư không sinh cơ tủy' này, thì liệu Nhiếp Song Song có thể sống lại không? Thậm chí còn có cả Lạc Nguyệt sư tỷ của Lạc Huyên cũng có thể một lần nữa tái sinh lại Nguyên Thần.

Nhưng trong nháy mắt, thì Diệp Mặc cũng biết rằng đây là chuyện không thể. Bởi vì thứ này đã bị Tác An Sơn nhìn thấy rồi, mà hiện giờ thì hắn khó có thể cướp đoạt từ tay Tác An Sơn mà chạy trốn được, cho nên lại càng không thể nói tới việc giết lão ta để đoạt 'Hư không sinh cơ tủy' rồi.

Khi Tác An Sơn nhìn thấy 'Hư không sinh cơ tủy', thì hai mắt liền tỏa sáng, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh hỉ. Lão nghĩ tới đứa con trai Tác Chi Duyệt của mình, nếu lão có được 'Hư không sinh cơ tủy' này, thì nói không chừng con lão có thể được cứu sống. Tuy rằng đẳng cấp 'Hư không sinh cơ tủy' này còn hơi thấp, nhưng so với không có thì vẫn tốt hơn nhiều. Huống chi là lại có một đoàn 'Hư không sinh cơ tủy' lớn như vậy nữa.

Tác An Sơn nhìn thoáng qua Diệp Mặc và Cảnh Học Minh đang bị lão vây khốn, cũng không lập tức đi đoạt lấy 'Hư không sinh cơ tủy', mà lại phóng ra hơn mười mồi lửa mầu lam. Nhưng mồi lửa này vừa ra tới, thì trong nháy mắt đã kết hợp với mười hai viên 'Lôi châu' tạo thành một vòng vây mồi lửa mầu lam.

Những ngọn lửa kia giống như là có linh tính, bao quanh bên ngoài mười hai viên 'Lôi châu' mà vây khốn Diệp Mặc và Cảnh Học Minh. Cho dù Diệp Mặc và Cảnh Học Minh có thể thoát ra khỏi 'Vực' của Tác An Sơn, thì cũng không thể nào lao ra khỏi vòng vây khốn trận lôi hỏa của 'Lôi châu' và mồi lửa kia được.

Thấy một màn này, thì sắc mặt của Cảnh Học Minh lập tức trắng bệch, thậm chí còn tự than vãn một câu:

- ‘Thiên hỏa chi ngục’, ta không ngờ rằng lão già khốn kiếp này còn có 'Ly minh hỏa', thậm chí còn là 'Ly minh hỏa' mầu lam...

Diệp Mặc thấy một màn này, thì ánh mắt cũng ngưng tụ lại. Không phải là hắn sợ ‘Thiên hỏa chi ngục’, vì hiển nhiên là hắn hiểu được rằng đây chỉ là một cách vận dụng Thiên hỏa bình thường mà thôi. Sử dụng Thiên hỏa để tạo thành một cái lao ngục, đem đối thủ vây khốn lại, trong không gian lao ngục của Thiên hỏa, thì không có người nào có thể chạy trốn cả. Trừ phi người đó có bản lĩnh xông qua Thiên hỏa mà chạy, nhưng mà Thiên hỏa này đã là mầu lam, thì làm như vậy chẳng khác nào tìm chết cả.

Diệp Mặc đương nhiên không sợ ‘Thiên hỏa chi ngục’, bởi vì hắn có biện pháp để thoát khỏi ‘Thiên hỏa chi ngục’ một cách đơn giản, chính là dùng 'Vụ liên tâm hỏa' cao cấp hơn mà phá vây.

‘Thiên hỏa chi ngục’ tuy rằng lợi haị, thì cũng chỉ là một cách vận dụng của mồi lửa kỳ dị mà thôi, so với Cửu Dương thiên hỏa của hắn thì còn kém quá xa. Cửu Dương thiên hỏa của hắn tuy rằng còn ở trình độ ban đầu, nhưng khi hắn có thể phóng ra Cửu Dương thiên hỏa mầu tím đỏ, thì hắn tin tưởng người như Tác An Sơn cũng có thể bị Thiên hỏa của hắn đốt thành tro. Thứ mà hắn kinh ngạc chính là không ngờ Tác An Sơn lại có Thiên hỏa xếp thứ chín 'Ly minh hỏa', hơn nữa đã đem Thiên hỏa này thăng cấp tới mầu lam rồi.

Tuy rằng ‘Thiên hỏa chi ngục’ phá giải rất đơn giản, nhưng cũng cần phải có Thiên hỏa cao cấp hơn thì mới có thể làm được, hoặc là tu vi phải cực kỳ cường hãn. Diệp Mặc âm thầm cảm thấy may mắn, vì Thiên hỏa của hắn hiện cũng đã là mầu lam, hơn nữa thứ hạng còn cao hơn 'Ly minh hỏa' của Tác An Sơn rất nhiều. Bằng không thì thật sự là có chút khó khăn.

Nếu như hắn nguyện ý, thì hắn cũng có thể dùng 'Vụ liên tâm hỏa' để tạo thành một cái 'Thiên hỏa chi ngục' đề vây khốn người khác. Điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối chính là chờ tới khi hắn thoát khỏi 'Vực' của Tác An Sơn rồi, thì hắn tuyệt đối không có thời gian để thu lấy Thiên hỏa của Tác An Sơn, bởi vì với bản lĩnh của Tác An Sơn, thì chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn này, lão ta đã có thể thu được 'Hư không sinh cơ tủy' rồi.

Cho nên thời gian còn lại, đối với Cảnh Học Minh và Diệp Mặc mà nói, thì chỉ có thể phá vỡ 'Thiên hỏa chi ngục' mà thôi, sau đó có bao xa thì trốn đi bấy nhiêu xa.

- Làm sao bây giờ?

Tuy rằng Cảnh Học Minh vì 'Vực' của Diệp Mặc cho nên đã hành động dễ dàng hơn một chút, nhưng khi y thấy 'Thiên hỏa chi ngục', thì đã lâm vào tuyệt vọng rồi.

Diệp Mặc không trả lời Cảnh Học Minh, vì hắn không muốn làm cho Tác An Sơn có chút sự đề phòng nào với hắn cả.

Tác An Sơn nghe xong lời Cảnh Học Minh nói, thì cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không thèm nhìn Cảnh Học Minh và Diệp Mặc nữa mà xông về phía không gian lốc xoáy đao gió đang ngăn trở 'Hư không sinh cơ tủy' kia.

Lúc này thì Diệp Mặc mới truyền âm cho Cảnh Học Minh:

- Lão Hắc, anh hãy theo sát tôi, đưng rời nửa bước, hiện tại chúng ta sẽ bỏ chạy.

Tuy rằng Cảnh Học Minh rất muốn nói với Diệp Mặc rằng ở trong 'Thiên hỏa chi ngục' này thì làm sao chạy trốn đây? Nhưng y cũng biêt lời nói này hoàn toàn là vô ích, vì bất luận là trốn hay không thì cũng chỉ có một con đường chết, so với việc bị lão Hắc Diêm Vương kia bắt, thì chết ở trong Thiên hỏa còn tốt hơn nhiều. Y cười khổ một tiếng rồi nói:

- Trước tiên cứ thoát khỏi vòng vây của mười hai viên 'Lôi châu' này rồi nói sau, bằng không chúng ta coi như là muốn chết dưới 'Thiên hỏa chi ngục' cũng không có cơ hội nữa...

Nhưng Cảnh Học Minh lại đột nhiên câm lặng, vì lúc này y đã thấy được khí thế trên người Diệp Mặc bỗng nhiên tăng vọt, đồng thời mở rộng 'Vực' ra, hơn nữa 'Vực' của hắn lúc này đâu chỉ mạnh hơn trước đó mấy lần? Trong nháy mắt thì Cảnh Học Minh liền hiểu ra rằng Diệp Mặc vẫn còn bảo lưu thực lực chân chính, cho nên nhất thời kinh hỉ hẳn lên.

Y không ngờ rằng Diệp Mặc lại nghịch thiên như vậy, ở trước mặt Hắc Diêm Vương Tác An Sơn mà còn dám bảo lưu lại thực lực của mình.

Gần như cùng lúc hai người thoát ra khỏi sự trói buộc của 'Vực' của Tác An Sơn, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại một lần nữa được phóng ra, 'Huyễn vân toái vực đao'.

Ánh đao tím trong nháy mắt liền phóng qua khoảng cách gần mười trượng, trong nháy mắt thì 'Vực' vẫn vây khốn hai người đã bị Diệp Mặc đánh ra một cái thông đạo.

Từng đợt âm thành ‘Ken két’ vang lên, một cái khe mà mắt thường nhìn không thấy hiện ra trong thần thức của Cảnh Học Minh. Thật giống như giữa vùng băng giá vô biên vô hạn, lại đột nhiên vỡ vụn ra một cái thông đạo, cái thông đạo này hiện ra, thì băng đá trong nháy mắt liền biến mất, mà thuyền của bọn họ bị mặt băng ngăn trở, lại có thể tiếp tục đi dạo trong nước sông như bình thường.

Có thể đi, thì Cảnh Học Minh liền mừng rỡ, lập tức thu hồi lại Phiên Thiên Ấn, nhưng cũng nhớ tới mười hai viên 'Lôi châu' kia. Giờ thì y mới hiểu được rằng y và Diệp Mặc mới chỉ phá được một vòng vây đơn giản đầu tiên mà thôi.

Mười hai viên 'Lôi châu' và 'Thiên hỏa chi ngục' phía trước mới chân chính là thứ không thể phá vỡ. Nhưng lập tức, Cảnh Học Minh đã cảm thấy kinh dị rồi, không ngờ rằng Diệp Mặc lại xông về phía mười hai viên 'Lôi châu' kia. Nhìn dáng vẻ của hắn, thì giống như là nhất định phải cướp bằng được mười hai viên 'Lôi châu' kia trở về vậy.

- Điên rồi...

Cảnh Học Minh tự thì thào một câu, rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc.

Chính bản thân Tác An Sơn trong nháy mắt khi bị Diệp Mặc phá vỡ 'Vực', thì lão đã phát hiện rồi, nhưng lão thậm chí cũng không thèm liếc nhìn Diệp Mặc, vẫn cứ tiến về phía không gian lốc xoáy đao gió để thu lấy 'Hư không sinh cơ tủy'. Với lão mà nói, thì Diệp Mặc đã có thể phá được 'Vực' của lão một lần, thì sau khi lão rời đi, hắn lại có thể lần thứ hai phá vỡ được 'Vực' của lão thì cũng không hề đáng ngạc nhiên.

Tác An Sơn tin rằng, cho dù Diệp Mặc có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng một, sẽ không thể nào phá vỡ được khốn trận do mười hai viên 'Lôi châu' của lão tạo thành.