Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1361: Giết Thi khôi



Diệp Mặc đến kinh ngạc cũng không kinh ngạc, vô số trận kỳ trong tay được vứt ra, những trận kỳ này trong nháy mắt bị hắn ném hết ra ngoài.

Thạch Đạp thấy Diệp Mặc không ngừng ném trận kỳ ra ngoài, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Tôi nói trước đó thấy anh lén la lén lút ở nơi này, hóa ra là bố trí trận pháp. Trận pháp này của anh không bị tôi nhìn thấy, cũng coi là có bản lĩnh, nhưng cho dù anh bố trí ra…

Trận kỳ cuối cùng của Diệp Mặc được vứt xuống, lời nói của Thạch Đạp lập tức dừng lại, ngay sau đó vẻ mặt của gã lộ ra vẻ kinh hãi, gã thậm chí không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt. Tên tu sĩ chỉ mới Hóa Chân tầng thứ hai trước mặt, sao lại có thể ẩn nấp một trận pháp cấp chín mà ngay đến gã cũng không nhìn ra?

Thạch Đạp phát hiện ra gã chẳng những không nhìn ra trận pháp cấp chín này, hơn nữa khi trận pháp cấp chín này khởi động, gã cũng không nhận ra.

- Không ngờ anh cũng là một tông sư trận pháp cấp chín…

Thạch Đạp kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói.

Lúc này gã đã chắc chắn Diệp Mặc chẳng những là một tông sư trận pháp cấp chín, thậm chí còn là một tông sư trận pháp cấp chín còn lợi hại hơn cả gã.

Vì lúc trước khi mình bố trí trận pháp, Diệp Mặc bị gã vây khốn trong trận pháp nhưng sắc mặt bình thản không thay đổi, rõ ràng là không sợ trận pháp của gã. Trên thực tế cũng như vậy, trận pháp của gã phát nổ, đến một sợi tóc của Diệp Mặc cũng không bị thương hại gì. Còn trận pháp mà Diệp Mặc bố trí gã chẳng những không nhìn ra, bây giờ khi Diệp Mặc khởi động, gã thậm chí đến trận pháp cũng không nhận ra nữa.

Nhưng ngay sau đó Thạch Đạp biết bây giờ không phải là lúc bận tâm đến chuyện này, trong miệng gã phát ra từng âm thanh như gió rít, đồng thời cũng ném ra ngoài mấy trận kỳ.

Những Thi khôi vốn dĩ lộn xộn kia lập tức trở nên có trật tự, thậm chí hợp thành một trận pháp hình thù ký dị, hơn nữa một phần thi khôi cũng đã phóng ra pháp bảo hướng về phía Diệp Mặc.

Sắc mặt Diệp Mặc liền biến sắc, nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy cùng xông về phía hắn, một khi những Thi khôi Hóa chân này cùng phóng ra pháp bảo tấn công hắn, cho dù hắn bây giờ đã là Hóa Chân đỉnh phong có ba đầu sáu tay, thì cũng chết là cái chắc. Lúc này hắn căn bản cũng không do dự chút nào, liền khởi động pháp bảo.

Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận trong nháy mắt được khởi động, Diệp Mặc đã định sẵn học theo hành động tự phát nổ trận pháp vừa nãy của Thạch Đạp. Nhiều thi khôi Hóa Chân như này cùng tấn công hắn, đó có thể nói là kinh thiên động địa. Ngoài tự phát nổ trận pháp, Diệp Mặc cũng không nghĩ ra được cách nào có thể ngăn cản lại được.

Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận trong nháy mắt được khởi động, vô số Huyễn Vân Đao quang và đao khí khuấy động toàn không gian. Cái lợi hại nhất của trận pháp này là những Huyễn Vân đao quang này ngoại trừ thần thức có thể quét đến bộ phận bên ngoài, còn có vô số đao quang bí mật, thậm chí mắt thường căn bản cũng không nhìn thấy được.

Một khi bị đao quang bí mật này quét trúng, chỉ cần bị thương một chút, thì tất sẽ bị ngưng lại trong chốc lát. Trong khoảnh khắc này, cũng đã có thể khiến vô số đao quang quét đến. Những đao quang này thần thức đều không thể quét đến được, sao mà trốn thoát được? Cho dù có bản lĩnh thông thiên, thì cũng chỉ có chết.

Đặc điểm này của Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận khi Diệp Mặc mới gặp Kế Trí Nguyên, lĩnh ngộ được từ trong kiếm quang vô hình vô ảnh của anh ta. Chỉ có điều khi Diệp Mặc bố trí, so với Kế Trí Nguyên ngày trước không biết mạnh đến mức nào rồi.

Đây cùng là vì Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, bất cứ thứ gì, chỉ cần bị hắn nhìn thấy, chỉ cần hắn muốn có được, thì có thể thông qua Tam Sinh quyết diễn sinh thành đồ của mình.

Thạch Đạp là tông sư trận pháp cấp chín, mặc dù gã hoàn toàn không hiểu tính năng của Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận của Diệp Mặc, nhưng lốc xoáy đao quang và đao khí trên bề mặt, cũng đã khiến gã biết được trận pháp này tuyệt đối không kém gì so với Hồi Hoàn Lục Tiên trận khi trước gã bố trí.

Gã không chút do dự hét lên một tiếng, triệu tập gần trăm thi khôi từng đoàn từng đoàn vây lấy gã, toàn bộ những thi khôi đó đều phóng ra pháp bảo, hình thành một góc chết được xung quanh nơi mà Thạch Đạp đang đứng khiến Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận không thể nào tấn công.

Còn lúc này Diệp Mặc lại kinh dị phát hiện ra, vài trăm thi khôi khác cũng không phóng ra pháp bảo tấn công hắn như những gì hắn nghĩ, mà lại chỉ có mười mấy thi khôi phóng ra pháp bảo đơn giản tấn công hắn. Phần lớn thi khôi ngoại trừ ngây dại ra xông về phía hắn, thì cũng không có hành động nào khác.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn gần trăm thi khôi bảo vệ Thạch Đạp, lập tức hiểu ra đây là chuyện gì. Lúc này sắc mặt Thạch Đạp tái nhợt, hơn nữa lại không ngừng dùng đan dược.

Rất rõ ràng là những thi khôi này của Thạch Đạp cũng không hoàn toàn bị gã điều khiển được, gã chỉ là bước đầu điều khiển được lũ này thôi. Bất luận thần thức của gã vẫn đang chỉ huy những thi khôi này, bây giờ cũng chưa thể mượt mà như ý được. Hiểu được điểm này, Diệp Mặc nhất thời cảm thấy yên tâm.

Nếu như hắn không có trận pháp, hoặc những thủ đoạn khác, một khi bị những thi khôi chỉ biết xông đến theo bản năng này vây lại, quả thực là khó có thể thoát thân được. Nhưng bây giờ hắn có trận pháp cấp chín, còn Thạch Đạp vẫn còn vì trận pháp của hắn mà tự vệ, lại cần phải dùng phần lớn thần thức để điều khiển gần trăm thi khôi này bảo vệ mình, những thi khôi dư thừa lại căn bản cũng không có gì là uy hiếp cả.

Chả trách Thạch Đạp lúc trước không dùng thi khôi vây tấn công Tác An Sơn, còn tự phát nổ trận pháp của mình. Cái này cũng không phải nói thi khôi của Thạch Đạp không có cách nào giết được Tác An Sơn, mà là vì một khi Thạch Đạp dùng những thi khôi này tấn công Tác An Sơn, cho dù giết được Tác An Sơn, gã bị thương càng bị nghiêm trọng hơn mà thôi, hơn nữa còn là thần thức bị thương, thần thức bị thương so với thân thể hoặc kinh mạch bị thương còn khó chữa hơn nhiều.

Đồng thời chỉ huy mấy trăm thi khôi vẫn chưa được luyện hóa hoàn toàn tấn xông một người còn mạnh hơn gã, tiêu hao thần thức cũng không phải là chút đỉnh, nói không chừng cần phải dùng bí pháp mới có thể giữ vững được. Huống chi một khi những thi khôi này vượt khỏi tầm khống chế, khi không còn cách nào khống chế được, ngay cả bản thân Thạch Đạp, cũng có khả năng bị thi khôi này cắn trả.

Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc lại phát hiện ra, những thi khôi này mặc dù không có cách nào phát huy được 1/100 sức mạnh, nhưng cũng không sợ đao quang của hắn một chút nào, bất luận là đao quang huyễn hóa, hay là đao quang ẩn hình hoặc đao khí, đánh vào những thi khôi này, chẳng qua chỉ phát lên những âm thanh như sắt thép mà thôi.

Diệp Mặc cũng đồng thời phát hiện ra, những thi khôi này không thể nào hoàn toàn bộc phát hết sức mạnh, nhưng một khi hắn bị những thi khôi này vây lại, bản năng những thi khôi này kích thích, khi không còn bị Thạch Đạp điều khiển nữa, gã thậm chí cũng sẽ bị giết chết.

Mặc dù Diệp Mặc không biết Thạch Đạp tại sao không để lại một phần thi khôi, chỉ khống chế một phần tấn công hắn, mà hắn lại biết bất luận thế nào, cũng không thể bị những thi khôi này vây khốn lại.

Tốc độ của những thi khôi này mặc dù nhanh, nhưng sát trận ở chỗ này là của Diệp Mặc, cho nên Diệp Mặc chỉ cần trong nháy mắt là có thể thoát được vòng vây của thi khôi, đồng thời hai tay giơ lên, hơn mười tia sét liền đã tấn công đến.

Ầm, ầm, ầm…

Những tia sét này của Diệp Mặc vô cùng mạnh, thậm chí còn có thể sánh với độ kiếp của tu sĩ Hóa Chân, nhưng Diệp Mặc phát hiện ra hơn mười tia sét của hắn đánh lên người mấy thi khôi kia, chỉ có một thi khôi bị hắn đánh tan thành tro bụi, còn những con còn lại chỉ mất đi một cánh tay hoặc một chân mà thôi, còn có thi khôi còn không bị mảy may tổn hao một cái lông chân nào.

Nói cách khác hắn cần phải giết chết toàn bộ thi khôi này, thậm chí hàng trăm hàng nghìn lần phóng lôi kiếm ra. Diệp Mặc hít một hơi dài, phóng ra nhiều lôi kiếm như vậy, hắn vẫn chưa giết hết đám thi khôi kia, bản thân hắn cũng đã xong đời rồi.

Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện ra bất luận trận pháp hay là lôi kiếm của hắn, đối với những thi khôi này không ngờ là vô hiệu.

Ngay sau đó Diệp Mặc lại phóng mấy chục đường lôi kiếm tấn công Thạch Đạp đang ngây dại kia, nhưng những đường lôi kiếm này còn chưa rơi xuống đỉnh đầu Thạch Đạp, thì gần trăm thi khôi xung quanh gã lại phóng ra tấm lá chắn, nhiều tấm lá chắn chân khí như này lập tức hình thành lên một vòng tầng ngự vô cùng kiên cố.

- Thịch thịch thịch…

Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh lên trên tầng phòng ngự kia, giống như đá ném vào biển vậy, không tóe lên chút bọt sóng nào.

Diệp Mặc nhất thời im lặng, may nhờ tên Thạch Đạp này còn chưa khống chế hoàn toàn được lũ thi khôi này, một khi gã hoàn toàn điều khiển được lũ thi khôi này, thì mình làm gì còn chút cơ hội ngăn cản nào nữa? Ngoại trừ tự phát nổ trận pháp của mình ra, hắn cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn có thể thoát được từ tay Thạch Đạp.

Diệp Mặc bất mãn không nói được câu nào, nhưng không biết Thạch Đạp đã chấn động đến một câu cũng không nói ra được, nếu nói biểu hiện lúc trước của Diệp Mặc đã vô cùng kinh diễm rồi, lôi kiếm của Diệp Mặc phóng ra kinh khủng như vậy, cũng đã khiến gã hoàn toàn đơ người ra.

Trên đời này làm gì có tu sĩ Hóa Chân tầng thứ hai biến thái như này? Thạch Đạp khẳng định cho dù ở đại lục Tu Chân của bọn họ, từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện tu sĩ Hóa Chân tầng thứ hai như Diệp Mặc.

Nếu như không phải lúc trước gã lo lắng Diệp Mặc cũng học kiểu tự nổ trận pháp của gã, đem gần hơn nửa trăm thi khôi đến bảo vệ quanh mình. Thì lúc này, gã cũng đã bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh thương rồi, lại thêm trận pháp cấp chín, hôm nay Thạch Đạp gã cũng chỉ có chết.

Thạch Đạp lúc này mới sợ hãi thực sự, thủ đoạn của gã cũng đã lấy ra hết, nếu tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ hai biến thái này còn thủ đoạn nào khác, thì gã hôm nay đúng là khó có thể sống sót rời khỏi nơi này được.

Cho dù hắn không còn thủ đoạn nào khác, thì bản thân mình cũng không kiên trì được bao lâu nữa, vì bây giờ những thi khôi dưới sự điều khiển của gã đều tiêu hao quá nhiều chân nguyên thần thức của gã. Một khi đến một mức độ nhất định, không đợi Diệp Mặc đến giết gã, thì mình cũng không thể kiên trì thêm được nữa.

Vốn dĩ Diệp Mặc định khi giằng co với Thạch Đạp thì để Vô Ảnh ra giúp, nhưng không ngờ, lúc này Vô Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc hoàn toàn chiếm thế thượng phong, lại không tiếp tục ẩn nấp nữa, lại trực tiếp xông về một trong số những thi khôi kia.

Chỉ trong chốc lát, Vô Ảnh liền từ trong thân thể của thi khôi kia xông ra, xông vào thi khôi khác.

Lúc Diệp Mặc đang không biết chuyện gì xảy ra, thì thi khôi vừa nãy bị Vô Ảnh xông vào đã không có chút dấu hiệu nào mà ngã xuống, dường như biến thành một khoáng thạch cứng.

Lúc này Diệp Mặc căn bản cũng không cần kết nối với Vô Ảnh, cũng biết Vô Ảnh vừa nãy đã cắn nuốt nguyên thần của thi khôi này.

Cùng với thi khôi kia ngã xuống, Diệp Mặc hoàn toàn hiểu ra, những thi khôi này mặc dù mạnh, nhưng lại cùng có một sơ hở lớn giống nhau, chỉ cần có cách nuốt được nguyên thần không có thần trí của những thi khôi này, thì những thi khôi này đều biến thành một tảng đá.

Diệp Mặc biết một khi những thi khôi này bị Vô Ảnh giết chết, thì Thạch Đạp kia cũng không cần phải lo lắng nữa. Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy thân mình rùng lạnh, một sát cơ trước nay chưa từng có trong nháy mắt tràn vào trong thần trí của hắn.