Kinh Trác Tương cũng chấn động vô cùng, chỉ một đường đao gió đã giết chết một yêu thú cấp chín, thì ngay cả cha của cô cũng không chắc đã làm được.
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không hề giấu diếm Kinh Trác Tương:
- Tôi đã có tu vi Hóa Chân rồi, cho nên cô không cần phải lo lắng. Cái lão khốn kiếp Ung Lam Y kia tôi chắc chắn sẽ phải giết rồi.
Trong lòng Kinh Hải hít vào một hơi lạnh. Người có thể tiến vào 'La khúc thập bát bàn' thì cần phải tuân thủ mức hạn chế của nó, chỉ có tu sĩ nào chưa đạt tới độ tuổi một trăm, thì mới có thể tiến vào 'La khúc thập bát bàn' mà thôi. Diệp Mặc có thể đi vào, cũng đồng nghĩa với việc Diệp Mặc còn chưa tới trăm tuổi, vậy một tu sĩ Hóa Chân còn chưa đến trăm tuổi... Kinh Hải đã không dám nghĩ tiếp nữa, vì y có nghe cũng chưa từng nghe qua cái loại tu sĩ trâu bò như thế này.
Y đương nhiên là không biết, mặc dù hiện tại Diệp Mặc còn chưa tới trăm tuổi, nhưng khi hắn tiến vào trong 'La khúc thập bát bàn' thì xác thực tu vi còn chưa đạt tới Hóa Chân, bằng không thì với tính cách của hắn, sao có thể nhẫn nhục trước mặt Ung Lam Y được?
- Hóa ra anh là tu sĩ Hóa Chân, vậy mà anh trai tôi còn muốn bảo cha tôi giúp đỡ anh nữa chứ...
Kinh Trác Tương sợ hãi than một tiếng.
Diệp Mặc không hề giải thích, hắn biết ngày đó nếu như hắn không thể thoát đi từ 'La khúc thập bát bàn', thì Kinh Học Thành thực sự là có khả năng giúp được hắn. Chỉ là hắn lại không biết cha của Kinh Học Thành có thể vì mình mà khai chiến với Ung Lam Y hay không. Nhưng bất luận là có hay không, thì đối với Diệp Mặc hắn mà nói, đều là một con đường sống. Cho nên dù là Diệp Mặc không được Kinh Học Thành hỗ trợ, thì hắn vẫn vô cùng cảm kích Kinh Học Thành, đồng thời trong thâm tâm luôn coi Kinh Học Thành là bạn.
...
Pháp bảo phi hành của Diệp Mặc lướt đi trong không trung. Lộ trình mà Kinh Hải va Kinh Trác Tương phải mất một năm thời gian mới đi được thì giờ chỉ chưa tới nửa tháng, thì tầm mắt đã có thể thấy được khu vực quần đảo liên miên trải dài trên biển.
Diệp Mặc khống chế cho tốc độ chậm lại, còn Kinh Trác Tương đứng ở đầu phi thuyền chỉ vào một cái bóng to lớn ở phía xa xa nói: - Nơi ấy chính là Hoàng Kim Đại Điện của ba vị điện chủ Thương Hải Điện, cha tôi chính là bị ác tặc Ô Bân giết chết ở đây.
Kinh Trác Tương vừa nói xong, thì một đạo độn quang đã hiện ra phía trước phi thuyền của Diệp Mặc. Đó là một pháp bảo linh khí cực phẩm Phi Xa, ở trên là một gã đàn ông trung niên hơn ba mươi. Khi tên trung niên này thấy phi thuyền của Diệp Mặc, thì trong mắt hiện lên một tia kinh dị.
Ngay sau đó thì y lại nhìn thấy Kinh Trác Tương nên liền kinh ngạc:
- Phía trước có phải là Trác Tương tiểu thư...
Kinh Trác Tương nghe được thanh âm này, thì lập tức kinh hỉ:
- Đúng là tôi, anh là Vương tuần vệ...
Thấy được y là người có quen biết với Kinh Trác Tương cho nên Diệp Mặc cũng không vội động thủ. Vốn là hắn đang định bắt người này qua để tra hỏi vài câu đấy.
- Thực sự là Trác Tương tiểu thư, vậy thì cô đi nhanh lên, cô còn quay về đây làm gì?
Tên trung niên kia sau khi nghe được lời khẳng định của Kinh Trác Tương, thì lập tức vội vàng nói, biểu tình cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
- Cảm ơn Vương tuần vệ, anh cho tôi hỏi, mẹ tôi và anh trai tôi hiện giờ như thế nào rồi?
Vành mắt của Kinh Trác Tương liền đỏ lên. Trong lòng hiện đang rất cảm kích người gọi là Vương tuần vệ này, đồng thời câu hỏi đầu tiên của cô cũng là hỏi về tình hình của mẹ và anh trai mình.
Ánh mắt của Vương tuần vệ dừng lại trên người Diệp Mặc một chút, rồi ôm quyền hướng về phía Kinh Hải chào một cái. Lúc này thì y mới nói với Kinh Trác Tương:
- Trác Tương tiểu thư, xin lỗi cô, sau khi Đại điện chủ bị mưu hại, thì Vương Hàn tôi thật sự là không còn cách nào, hiện tại chỉ có thể tiếp tục lưu lại đây mà thôi...
Kinh Trác Tương ừ một tiếng rồi nói:
- Vương đại ca, tôi không trách anh, anh không hề sai, có sai thì chính là cái tên ác tặc Ô Bân kia...
Kinh Trác Tương cũng không tiếp tục nói cho hết, vì cô cũng biết, dẫu có nói nhiều hơn thì cũng không có tác dụng gì, cho nên lại đổi giọng:
- Mẹ của tôi và anh trai tôi...
Vương tuần vệ lại một lần nữa cúi thấp đầu xuống, giọng nói trầm hẳn đi:
- Điện chủ phu nhân vì không muốn bị Ung Lam Y làm nhục, cho nên đã tự vẫn rồi... Thiếu điện chủ thì hiện còn đang bị giam giữ. Về phần tại sao chúng không động tới thiếu điện chủ thì tôi lại không biết...
Thấy Kinh Trác Tương mặt đầy nước mắt, thì Vương tuần vệ liền thở dài nói với Kinh Hải:
- Kinh huynh, anh nhanh tranh thủ thời gian đưa Trác Tương tiểu thư rời khỏi đây đi, qua một thời gian ngắn nữa, tôi dự định sẽ cùng với mấy người bằng hữu đi Nam An Châu thử thời vận. Thương Hải Điện từ lâu đã không còn là Thương Hải Điện trước đây nữa rồi, hazzz....
Kinh Hải vẫn chưa kịp nói gì, thì đã nhìn thấy vẻ mặt của Vương tuần vệ biến đổi. Không đợi cho Vương tuần vệ kịp phản ứng, thì đã lại có thêm một đạo độn quang nữa hạ xuống trước phi thuyền của Diệp Mặc.
- Vương Hàn, tao đã sớm hoài nghi mày là kẻ nằm vùng rồi, hiện tại xem ra tao cũng không hề nhìn lầm. Ha ha, ngày hôm nay tao xem Vương Hàn mày còn giải thích được thế nào nữa. Dám một mình để cho dư nghiệt của Kinh gia chạy trốn, thực sự là rất can đảm.
Cái đạo độn quang kia vừa dừng lại, thì đã phát ra một cái thanh âm vô cùng kiêu ngạo rồi.
Sắc mặt Vương Hàn đại biến, nhưng cũng không giải thích, y biết rằng loại chuyện này cho dù có giải thích, thì cũng không có chút tác dụng nào.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, hắn đã sớm nhìn thấy cái tên vừa mới tới này rồi. Vương Hàn là tu sĩ Kiếp Biến tầng bốn, còn cái tên vừa tới là tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể thăng cấp lên Kiếp Biến hậu kỳ rồi.
- Kinh huynh, tên này là Quế Nghĩa của Thông Hải Giáo, y ở Thương Hải Điện làm ác đã lâu, hãm hại rất nhiều huynh đệ Thương Hải Điện chúng ta, chúng ta sau khi liên thủ giết y, thì Vương Hàn tôi sẽ lập tức rời khỏi đây cùng với hai người.
Vương Hàn rất nhanh đã bình tĩnh lại, đồng thời nhanh chóng đưa ra quyết định.
Diệp Mặc âm thầm gật đầu. Anh chàng Vương Hàn này quả là rất quyết đoán, không thể nghi ngờ gì rằng quyết định này chính là quyết định chính xác nhất, còn hơn là cố gắng đi giải thích mà không có kết quả gì. Kinh Trác Tương thì đã thương tâm quá rồi, hiện tại không có cách nào đưa ra quyết định cả, cho nên Vương Hàn nói với Kinh Hải chứ không nói với cô cũng là hợp lý.
Kinh Hải nhìn Vương Hàn gật đầu, nhưng cũng không trả lời, mà lại quay ra nhìn về phía Diệp Mặc rồi nói:
- Diệp thiếu chủ, ý của cậu là...
Diệp Mặc là bạn của Kinh Học Thành, có ngọc bài của Kinh Học Thành, hơn nữa Kinh Hải biết Diệp Mặc có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, thậm chí còn là một tu sĩ Hóa Chân. Cho nên Kinh Hải thẳng thắn gọi Diệp Mặc là thiếu chủ giống như xưng hô với Kinh Học Thành. Đương nhiên trong đó còn có một tầng ý tứ khác, đó chính là muốn nói với Diệp Mặc rằng ‘Cậu là người bạn tốt nhất của thiếu chủ tôi, cậu không thể thấy chết mà không cứu được’.
Vương Hàn thì lại ngây dại. Y biết Kinh Hải chính là quản gia của Đại điện chủ, nhưng sao lại gọi một người mà y chưa từng gặp mặt là thiếu chủ?
Diệp Mặc đương nhiên hiểu ý của Kinh Hải, mặc dù vậy thì hắn cũng chẳng hề tức giận. Kinh Hải nghĩ thế nào là chuyện của y, còn bản thân mình làm thế nào là chuyện của mình. Nếu như mình không muốn ra tay trợ giúp, thì cho dù Kinh Hải có nói ba hoa cái gì cũng chẳng thế khiến hắn động tay. Nếu như hắn đã muốn giúp, thì căn bản cũng không cần Kinh Hải phải nói nửa chữ.
Nhưng hiện tại Kinh Hải đã hỏi, thì Diệp Mặc cũng thản nhiên đáp:
- Cái này thì có gì mà phải do dự, cứ trực tiếp giết đi là được.
Trực tiếp giết là được sao? Vương Hàn nhìn thấy Diệp Mặc còn trẻ hơn mình nhiều, thì miệng không thốt lên nổi một chữ. Lời này nếu như là do một tu sĩ Hóa Chân đỉnh nói ra, thì đó chính là khí phách. Nhưng người như Diệp Mặc nói ra, thì lại thấy rõ là một kẻ ngu ngốc.
Tên Kiếp Biến tầng sáu vừa tới nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì liền cười ha hả, khoát tay một cái phóng ra một đạo pháo hoa hoa mỹ.
Diệp Mặc biết tên này chính là đang báo tin, cho nên cũng không thèm để ý, chỉ là phóng ra 'Chân nguyên thủ' hướng về phía tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu kia.
Khi 'Chân nguyên thủ' của Diệp Mặc phóng tới, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu kia liền kinh hãi, lúc này thì y làm sao mà còn không biết Diệp Mặc là một tu sĩ Hóa Chân chứ, cho nên lập tức muốn chạy trốn. Chỉ là y rất nhanh đã phát hiện ra mình hoàn toàn không thể cử động chút nào cả.
'Vực', 'Vực' thật cường hãn’.
Trong mắt tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu kia liền hiện lên một tia tuyệt vọng, trơ mắt ra nhìn 'Chân nguyên thủ' kia nắm lấy mình.
Một tiếng ‘Răng rắc’ vang lên, tên tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu đã hóa thành hư vô trong 'Chân nguyên thủ' của Diệp Mặc, chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật bị Diệp Mặc thu vào trong nhẫn trữ vật của mình.
- Tu sĩ Hóa Chân...
Vương Hàn khiếp sợ kêu lên một tiếng, lúc này thì y mới hiểu được cái tên tu sĩ còn trẻ tuổi hơn y nhiều này thực sự là một tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa còn là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh cấp. Chứ tu sĩ Hóa Chân bình thường thì sao có thể dễ dàng bóp chết một tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu được? Khó trách vì sao mà hắn lại dám nói cái lời đầy khí phách vừa rồi. Trong lòng Vương Hàn lúc này đang bắt đầu cảm thấy kinh hoàng.
Kinh Hải lần thứ hai thấy Diệp Mặc xuất thủ, trái tim cũng cảm thấy rất kinh hoàng, vì y đã khẳng định là Diệp Mặc tuyệt đối không kém hơn so với lão điện chủ. Vừa rồi Diệp Mặc vừa trực tiếp dùng 'Chân nguyên thủ' bóp chết một tu sĩ Kiếp Biến tầng sáu, việc này thì ngay cả lão điện chủ Thương Hải Điện cũng không nhất định làm được.
Kinh Hải tu vi tuy chỉ là Kiếp Biến tầng bẩy, nhưng đối với sự lý giải về 'Vực' thì vẫn còn chưa nhập môn. Việc mà Diệp Mặc vừa làm thì không phải là lão điện chủ của y không nhất định làm được, mà là khẳng định là không thể làm được. Loại 'Vực' đạt tới trình độ như Diệp Mặc, thì tại Vô Tâm Hải này thật sự là khó có người nào có thể so sánh được.
Ngay cả Kinh Trác Tương hiện đang bi thương cũng ngơ ngác nhìn Diệp Mặc phát uy. Một tu sĩ Kiếp Biến mà lại không hề có nổi sức phản kháng trong tay Diệp Mặc, thật không biết là anh trai của mình đã kết bạn với loại người nghịch thiên như thế nào đây?
Kinh Hải phản ứng lại, đồng thời trong lòng cũng đại hỉ. Vì tu vi của Diệp Mặc càng cường đại, thì hi vọng có thể cứu được thiếu chủ ra càng lớn. Đồng thời cũng có nghĩa là bọn họ lại càng an toàn hơn.
Vương Hàn lúc này cũng từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, lập tức nói:
- Trác Tương tiểu thư, Vương Hàn nguyện ý cùng mọi người đi cứu thiếu chủ, sống chết không màng.
Nói xong Vương Hàn lại khom người thi lễ với Diệp Mặc:
- Vương Hàn xin ra mắt tiền bối, vừa rồi nếu như không phải có tiền bối xuất thủ, thì Vương Hàn khẳng định không phải là đối thủ của tên kia.
Diệp Mặc gật đầu:
- Ừ, anh cũng không tồi.
Vương Hàn chịu làm thủ hạ cho tên Tam điện chủ, hiển nhiên cũng không phải là thật tâm. Dưới tình huống như vừa rồi, mà y còn không hề báo tin, trái lại còn khuyên bảo Kinh Trác Tương nhanh chóng chạy trốn, cũng coi như là không quên đi gốc gác của một tu sĩ rồi.
Kinh Trác Tương lúc này mới phản ứng lại, lập tức hơi khom người với Vương Hàn, lại dùng âm thành có chút khàn khàn vì khóc nhiều nói:
- Cảm ơn Vương đại ca trợ giúp, Trác Tương thực vô cùng cảm kích.
Vương Hàn chỉnh sắc rồi nói:
- Lúc trước tôi khuyên tiểu thư rời đi, là vì biết cho dù hai người có đi Thương Hải Điện thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Hiện tại đã có vị tiền bối Hóa Chân này, thì chúng ta sao lại không liều mạng một phen. Cái lão khốn kiếp Ung Lam Y kia hiện giờ không có ở Thương Hải Điện, huống chi người còn trung thành với lão điện chủ cũng còn nhiều lắm. Rất nhiều người đều giống như Vương Hàn tôi, chỉ là không có chút năng lực nào để phản kháng lại mà thôi.
Vương Hàn dùng giọng điệu cứng rắn nói xong, thì đã có thêm mười đạo độn quang bay tới, đảo mắt đã hạ xuống trước mặt mấy người Diệp Mặc rồi. Diệp Mặc vừa nhìn cũng biết, những người này hẳn là tới đây theo pháo hiệu truyền tin vừa nãy.