Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1428: Buôn chuyện



Thấy Diệp Mặc trực tiếp ném một đoạn linh mạch cực phẩm chuẩn bị bố trí một trận pháp, ngay cả Thiện Băng Lam cũng chặc lưỡi hít hà. Diệp Mặc chẳng những giàu có, hơn nữa còn không tiếc như vậy, bố trí một trận pháp cho lối vào Ma Ngục cấm địa, không ngờ đến một linh mạch cực phẩm cũng lấy ra. Phải biết rằng, ở Nam An châu cho dù là tông môn chín sao cũng chưa chắc có linh mạch cực phẩm. Cứ lấy Thanh Mộng Trai của các cô làm ví dụ, toàn sơn môn cũng chỉ có một đoạn linh mạch cực phẩm, mà còn là tiền bối của Thanh Mộng trai để lại nữa.

Diệp Mặc hào phóng như vậy, một là trong thế giới trang vàng của hắn toàn bộ là linh mạch cực phẩm, trong mắt Tác An Sơn linh mạch căn bản cũng chỉ là rác rưởi, điều này so với linh mạch thượng phẩm của Diệp Mặc lại càng là râu ria

Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác chính là Diệp Mặc lo lắng những tà linh trong Ma Ngục cấm địa lọt ra ngoài, sự lợi hại của tà linh Diệp Mặc còn rõ hơn người khác nhiều. Đừng nói là thần thức của tu sĩ Hóa Chân không thể nhìn thấy, cho dù là nhìn thấy, thì nhũng tu sĩ Hóa Chân bình thường cũng không thể nào trực tiếp giết chết được tà linh. Ai dám chắc không có tà linh từ trong Ma Ngục cấm địa ra?

Diệp Mặc có thể không có sự cao thượng như Thiện Băng Lam, nhưng làm việc tuyệt đối còn thực tế hơn Thiện Băng Lam nhiều. Một khi trong Ma Ngục cấm địa có tà linh thoát ra ngoài, hoặc là những ma linh còn lợi hại hơn những ma linh thông thường, thì trận pháp đơn sơ này bên ngoài Ma Ngục cấm địa cũng chắc chắn không thể nào chặn lại chúng được. Một khi những thứ này xông ra Nam Thiệm Thiên, tiến vào Nam An châu, thì đúng là tai họa rồi.

Cho dù Mặc Nguyệt Chi Thành có kiên cố, cho dù Diệp Mặc hắn có lợi hại đi nữa, tổ chim bị phá vỡ rồi thì trứng có yên ổn được không? Nam An châu sẽ bị tà linh hủy diệt, chẳng lẽ chỉ còn trông cậy vào mỗi mình Mặc Nguyệt Chi Thành sao?

Diệp Mặc cũng biết khả năng này là rất nhỏ, cho dù là Tây Tích châu, những tà linh này cũng chỉ sống được trong Sa Hà, không thể nào rời khỏi sa mạc được, những ma linh ở Ma Ngục cấm địa chắc cũng không thể nào rời khỏi xung quanh đây được. Nhưng chuyện gì cũng chỉ sợ chẳng may, một đoạn linh mạch đối với hắn mà nói là chuyện nhỏ, chẳng may những ma linh đó rời khỏi Nam Thiệm Thiên, đó mới là chuyện lớn.

Thấy Diệp Mặc lấy ra linh mạch cực phẩm bố trí trận pháp, Thiện Băng Lam cũng thay đổi cách nhìn về Diệp Mặc. Lúc trước cô cũng đã nói, loại người như Diệp Mặc đây không phải là ngọn nguồn tai họa của toàn giới Tu Chân, mà chính là anh hùng cứu cả giới Tu Chân. Cho nên nhiều lúc, cô tận lực đi giúp Diệp Mặc, hơn nữa còn thúc giục Thanh Mộng trai giúp Diệp Mặc. Thanh Mộng trai sở dĩ có thể ủng hộ Diệp Mặc khi ở Huyền Băng phái, cũng có liên quan đến Thiện Băng Lam cô.

Cô giỏi về việc suy đoán ý nghĩ của người khác, khi lần đầu gặp Diệp Mặc, lúc đó tu vi của Diệp Mặc còn thấp, tâm tình cũng có lúc sơ hở. Bị cô trong chốc lát đã nhìn ra hết những gì mà trong lòng Diệp Mặc nghĩ. Mặc dù lúc đó cô bình tĩnh trực tiếp nói ra những gì mà Diệp Mặc đang nghĩ trong lòng, nhưng trong lòng cô cũng không thích, lần đầu Diệp Mặc và cô gặp nhau đã có ý nghĩ xấu xa đó, nhưng sau đó, cô lại không thể nhìn trộm được nửa suy nghĩ của Diệp Mặc.

Còn hôm nay cô lại nhìn thấy Diệp Mặc lấy linh mạch ra bố trí trận pháp, cô mới biết, mình quả thật không hiểu tí gì về Diệp Mặc.

Từng trận kỳ được Diệp Mặc ném xuống, Diệp Mặc bố trí trận pháp này cũng không đơn giản, cho đến ba ngày sau, khốn sát trận cấp chín này mới dần dần lộ ra.

Lúc này người trong Ma Ngục cấm địa lại càng nhiều, một số tu sĩ biết Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương chỉ chào hỏi, rồi trực tiếp tiến vào Ma Ngục cấm địa. Đối với bọn họ, sức hấp dẫn của tiên ma tinh không thể nào lớn hơn được nữa.

Ngày thứ tư, Diệp Mặc hoàn tất trận pháp, từng đợt răng rắc giòn tan vang lên. Linh khí tràn ra ngoài cũng đã biến mất, còn bên trong Ma Ngục cấm địa tối như mực không ngờ lại lóe lên một tia sáng. Trong tia sáng đó, một lối vào cực lớn màu đen xuất hiện trước mặt Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương. Mặc dù dùng thần thức cũng có thể quét vào được, nhưng dùng mắt thường để nhìn, thì càng trực quan hơn.

- Diệp sư huynh, anh dùng linh mạch cực phẩm bố trí trận pháp này, chẳng may nơi này có người biết được, bọn họ muốn lấy linh mạch cực phẩm đi thì thế nào?

Lăng Hiểu Sương cuối cùng cũng nói nghi vấn trong lòng mình ra.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

- Bọn họ sẽ không làm vậy.

Cũng không giải thích tại sao là sẽ không làm vậy, Diệp Mặc quả thực không lo lắng chút nào, khốn sát đại trận cấp chín này hắn dùng mất mấy ngày, cộng thêm một linh mạch, cho dù là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ năm tầng thứ sáu tấn công, cũng chưa chắc phá được, mà những tu sĩ Hóa Chân thấp hơn có thể bị giết chết.

Tu sĩ Hóa Chân có thể tu luyện đến Hóa Chân, Diệp Mặc tin rằng cũng không ngu si đến vậy, cũng sẽ không nhìn ra tác dụng của trận pháp này? Trận pháp này đối với những tu sĩ ra vào cũng không có chút trở ngại nào, chỉ có điều khốn sát ma linh và tà linh không có thân thể. Nếu như có loại tu sĩ có mắt như mù đến phá trận, Diệp Mặc cũng biết, anh ta sẽ bị đánh dấu thần thức trong trận pháp này, đến lúc nào ra khỏi cũng sẽ bị giết chết.

Những tu sĩ tới đây càng lúc càng đông, tu sĩ của tông môn chín sao, tông môn tám sao, thậm chí là tông môn thấp hơn sáu sao bảy sao cũng đến hết. Thậm chí còn có rất nhiều tán tu, bọn họ sau khi nghe thấy tin tiên ma tinh đều vội vã chạy tới. Đến tu sĩ của Vô Tâm Hải cũng biết, Tán tu của Nam An châu cũng đến, Diệp Mặc cũng không để ý lắm.

Diệp Mặc bố trí trận pháp cũng không dùng thủ đoạn ẩn giấu, rất nhiều tu sĩ nhìn thấy Diệp Mặc bố trí khốn sát trận, nhưng những tu sĩ này cũng biết trận pháp bên ngoài Ma Ngục cấm địa chắc chắn cũng không phải vì đẹp mắt mà tùy tiện bố trí, nên cũng không ai động vào.

Ba người Diệp Mặc và Thiện Băng Lam lúc này cũng tiến vào cửa vào của Ma Ngục cấm địa. Nơi này có nhiều tu sĩ đến như vậy, có lẽ chỉ có Diệp Mặc là vì tiên tinh trong ấn kỳ mà đến.



Khưu Kiều thành, nơi này cũng chỉ là một thành phố nhỏ của Nam An châu, phần lớn đều là người thường cư trú, cũng có một số tu sĩ, nhưng chủ yếu là tu sĩ cấp thấp.

Lúc này trong một quán rượu không nhỏ của Khưu Kiều thành, một số tu sĩ đang nói chuyện trời cao đất rộng, từ Nam chí Bắc không chỗ nào là không nói.

- Các anh biết không? Thành chủ Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Chi Thành đã quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, tu sĩ Hóa Chân của Đan thanh diễu võ dương oai, hai ba chục tên tu sĩ Hóa Chân vây khốn lại Diệp Mặc, các anh đoán bọn họ cuối cùng thế nào?

Một tên nam tu gầy gò sắc mặt đỏ gay khơi mào nói, phun nhổ nước bọt nói.

Quả nhiên tin kia của gã rất chấn động, lập tức có rất nhiều tu sĩ dừng bàn tán những chuyện khác lại, thậm chí có người còn vội hỏi:

- Sau đó thế nào?

Người nam tu gầy gò sắc mặt đỏ gay này cũng không thừa nước đục thả câu, lại uống hết một bầu rượu nữa, rồi nói:

- Diệp thành chủ đó công lực thông thiên, nghe nói còn có mấy cung phụng của Đan thành còn có mấy thanh tiên khí hạ phẩm, nhưng trong mắt Diệp thành chủ, đó chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi. Chân nguyên đại thủ của Diệp thành chủ trực tiếp bóp chết mấy tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn có tiên khí hạ phẩm kia, ha ha, cái uy phong đó, lợi hại…

- Cái này, không thể nào. Tu sĩ Hóa Chân viên mãn có thể dùng chân nguyên đại thủ mà bóp chết sao? Hơn nữa còn là tu sĩ Hóa Chân viên mãn có tiên khí hạ phẩm nữa? Mà cho dù Đan thành có nhiều tu sĩ Hóa Chân viên mãn như vậy, cũng không thể nào lại có nhiều tiên khí hạ phẩm như vậy chứ?

Lập tức có người nghi ngờ hỏi.

Tên nam tu gầy gò có thể biết mình lỡ miệng, vội đập bàn cái nói:

- Tiểu nhị, hết rượu rồi, mang rượu lên đây mau.

Nói xong gã lại khinh thường nhìn tu sĩ đưa lên câu hỏi nói:

- Ha ha, không thể nào, đó là vì anh không biết sự lợi hại của đại thủ chân nguyên, anh biết đại chủ chân nguyên không? Cho nên tôi nói, ếch ngồi đáy giếng mà…

Tên tu sĩ nghi ngờ sắc mặt có chút đỏ, nhưng y vẫn phản bác lại nói:

- Tu sĩ của Đan thành cũng là tu sĩ Hóa Chân, bọn họ cũng có đại thủ chân nguyên.

Nam tu gầy gò kia lại khinh thường nói:

- Có chân nguyên đại thủ thì sao? Chân nguyên đại thủ của bọn họ có thể so với của Diệp thành chủ không? Diệp thành chủ còn là Đan vương nữa, tôi nghe nói còn là Đan vương thập phẩm.

- Đan vương cấp bậc cao nhất cũng chỉ có cửu phẩm thôi chứ?

Vì khí thế nói chuyện của nam tu gầy gò kia, những người khác cho dù có nói ra nghi vấn, giọng nói cũng nhỏ hơn chút.

Nam tu gầy gò kia không thèm để ý nói:

- Vậy là Đan vương cửu phẩm, tôi nhớ không rõ lắm, lúc đó tôi chỉ thấy kiếm khí tung hoành, cuộc đại chiến đó quả thực kinh thiên động địa…

Mới vừa rồi gã còn nói Diệp Mặc dùng chân nguyên đại thủ, trong nháy mắt lại biến thành kiếm khí tung hoành xé rách không gian, nhưng những tu sĩ trong quán rượu cũng đều là tu sĩ cấp thấp, cũng không có ai dám phản bác lại.

Một nữ tu mặc váy xanh ngồi trong một góc của quán rượu, sau khi cô nghe thấy tên nam tu gầy gò này nói vậy, trong mắt lại lộ ra vẻ vui mừng. Đang lúc cô muốn tiếp tục hỏi tên nam tu gầy gò đó, lại có một lão giả nói:

- Người anh em này nói mặc dù là sự thật, nhưng có chút phóng đại rồi. Theo tôi nghe nói thì lại là, trưởng lão Hóa Chân của Đan thành muốn liên hợp với Mặc Nguyệt Chi Thành, nhưng Diệp thành chủ trước cuộc đại hội liên hợp đó, không ngờ lại đúng lúc quay về Mặc Nguyệt Chi Thành.

- Sau đó thế nào?

Lại có người vội vàng hỏi một câu, câu hỏi này chính là người con gái mặc váy xanh ngồi trong một góc đó hỏi. Rất rõ, cô cảm thấy lời nói của lão già này, còn đáng tin hơn một chút so với tên nam tu gầy gò kia.

Lão giả gật đầu, không nhanh không chậm nói:

- Lúc đó có mười tu sĩ Hóa Chân của Đan thành, uy hiếp Diệp thành chủ. Diệp thành chủ dưới cơn thịnh nộ, dùng chân nguyên đại thủ trực tiếp bóp chết một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất trong đó.

Lão già này nói đáng tin hơn nhiều, khiến cả phòng ồ lên một tiếng.

Lão già này lại tiếp tục nói:

- Lúc này một trưởng lão của Đan thành phát đi tín hiệu cầu cứu, còn cung phụng Thủy Dã của Đan thành gần đó cũng nhanh chóng chạy đến Mặc Nguyệt Chi Thành, thấy Thủy Dã cung phụng đến, trưởng lão Hóa Chân của Đan thành lại cho rằng thắng thua đã rõ. Nhưng không ngờ Thủy Dã cung phụng có tiên khí hạ phẩm trong tay cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc, lúc này, tu sĩ Hóa Chân của Đan thành nghĩ phải bắt được người nhà của Diệp thành chủ để uy hiếp, còn Diệp thành chủ vì chuyện này thì lại hoàn toàn nổi giận.

Người con gái mặt váy xanh nghe đến đây, quả đấm trong tay cũng được nắm chặt đến tái nhợt, vẻ mặt lại càng lo lắng.

Cũng may lão già kia cũng không dừng lại:

- Diệp thành chủ dưới cơn phẫn nộ, dùng trận pháp vây khốn Thủy Dã cung phụng, dùng pháp thuật lôi hệ giết liên tiếp chín Hóa Chân còn lại. Uy thế lôi đình như vậy, lúc đó những người bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành, ai ai cũng biến sắc. Thủy Dã cung phụng của Đan thành sau khi thoát được khốn trận, đồng thời cũng bị Diệp Mặc giết chết. Sau đó phó thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành là Lưu Âu Lam và sư phụ của anh ta là tiền bối Vũ Minh Lục đao rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, còn Diệp thành chủ cảm động ân tình của Ngân Nguyệt đan vương, cũng không giết chết hai người bọn họ.

Nghe đến đó, nữ tu mặc váy xanh kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.