Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1452: Tai họa Bắc Vọng



- Phiến Phất sư thúc của Vọng Nguyệt Tông cũng tới rồi.

Thấy sư phụ còn chưa phục hồi lại tinh thần, thì Nguyệt Thiền lại lần nữa vội vã nói một câu.

Đường Mộng Nhiêu lập tức nghĩ tới có phải là Phiến Phất vì chuyện các môn phái bị diệt mà tới đây không? Cô thậm chí không kịp gật đầu với Nguyệt Thiền thì đã vội chạy ra ngoài rồi.

Khi Đường Mộng Nhiêu thấy Phiến Phất, thì thậm chí cô còn không thể tin vào mắt mình nữa. Người trước mặt này là tông chủ của Vọng Nguyệt Tông sao? Cái người tên Phiến Phất trước đây luôn lưu ý tới vẻ bề ngoài của mình thì lúc này trên người lại đang đầy những vết thương, thậm chí có vẻ còn không hề có tâm tình đi chữa thương nữa. Y đi tới đi lui trong phòng khách như một con ruồi không đầu, sắc mặt thì đang vạn phần lo lắng.

- Phiến chưởng môn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đường Mộng Nhiêu vừa ra thì lập tức hỏi.

- Chính là 'Cửu đầu phệ hư trùng', tôi tận mắt nhìn thấy, cái con 'Cửu đầu phệ hư trùng' kia đã có ba cái đầu rồi. Vọng Nguyệt Tông của tôi cũng xong rồi, đã bị cái con súc sinh kia cắn nuốt toàn bộ rồi...

Sau khi Phiến Phất thấy Đường Mộng Nhiêu, thì liền nói với vẻ mặt bi thương.

- Sư phụ, ngoài trừ Vọng Nguyệt Tông, thì Luyện Cầm Tông, Thanh Hải Phái, La Đàm Kiếm Tông... Những môn phái này đều không hề có dấu hiệu nào đã bị diệt sát toàn bộ, hơn nữa Hàm Nguyên Thành cũng hoàn toàn bị cắn nuốt sạch rồi...

Nguyệt Thiền đi tới, lại lần nữa nói nhỏ bên cạnh Đường Mộng Nhiêu.

- Cái gì?

Đường Mộng Nhiêu nghe xong lời nói của hai người, thì liền ngây dại.

Một lúc lâu sau thì Đường Mộng Nhiêu mới phục hồi lại được tinh thần. Cô thấy Phiến Phất thì trong lòng lại có chút nghi hoặc. Ban đầu Phiến Phất ở Vô Tâm Hải gặp phải một kẻ hung ác là Âm Tự, nhưng kết quả là y vẫn chạy thoát được. Hiện tại gặp phải 'Cửu đầu phệ hư trùng', thì y cũng vẫn có thể trốn thoát, xem ra là bí mật trên người của y cũng không ít.

- Đường chưởng môn, làm sao bây giờ? Cái con 'Cửu đầu phệ hư trùng' còn có một chủ nhân, tôi sợ rằng hai người chúng ta cũng không phải là đối thủ của y.

Phiến Phất cuối cùng cũng khôi phục lại một chút bình tĩnh.

Đường Mộng Nhiêu lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhìn thoáng qua Nguyên Thần rồi nói:

- Lập tức thông báo toàn bộ Ngọc Nữ Phái, nhanh chóng thu thập một chút, chúng ta sẽ lập tức đem Ngọc Nữ Phái tạm thời phong núi.

- Đường sư muội...

Phiến Phất nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Mộng Nhiêu. Sau đó y liền cắt đứt lời Đường Mộng Nhiêu:

- Cho dù là cô phong núi, thì cũng không thể ngăn cản được con 'Cửu đầu phệ hư trùng' kia, huống chi chủ nhân của 'Cửu đầu phệ hư trùng' kia thì tôi hoài nghi y đã là tu vi Hóa Chân viên mãn rồi. Nếu như lúc đó không phải là khoảng cách giữa tôi và y khá xa, thì tôi căn bản là không thể phát động được độn thuật thì đã sớm chết rồi.

Đường Mộng Nhiêu liền gật đầu:

- Anh nói không sai, tôi phong núi không phải là vì muốn bỏ trốn. Tôi phải rời khỏi Ngọc Nữ sơn, bằng không thì Ngọc Nữ Phái của tôi cũng sẽ giống như Vọng Nguyệt Tông của anh, bị diệt sát toàn bộ. Không chỉ nói Ngọc Nữ Phái, ngay cả là Bắc Vọng Châu thì cũng sẽ không khá hơn chút nào.

- Có thể trốn đi đâu chứ...

Phiến Phất chỉ nói được nửa câu, thì đã lập tức hiểu.Y liền nghi hoặc nhìn Đường Mộng Nhiêu:

- Cô muốn tới Phỉ Hải thành?

- Không sai, ngoại trừ Phỉ Hải thành, thì không có bất kỳ một nơi nào có thể né tránh được 'Cửu đầu phệ hư trùng' cả. Huống chi còn có thêm một tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn nữa.

Đường Mộng Nhiêu không chút do dự nói.

Sau khi nói xong, thì cô lại bổ xung thêm:

- Trốn ở Phỉ Hải thành cũng không phải là biện pháp lâu dài. Con 'Cửu đầu phệ hư trùng' kia thì chỉ có Diệp thành chủ mới có khả năng giải quyết, toàn bộ Bắc Vọng Châu không có bất kỳ người nào có thể đối phó với 'Cửu đầu phệ hư trùng' cả.

- Cô muốn đi Nam An Châu thông báo cho Diệp thành chủ?

Phiến Phất cuối cùng đã hiểu được ý của Đường Mộng Nhiêu.

Đường Mộng Nhiêu liền gật đầu khẳng định:

- Tôi phải đi. Cũng may là tiền bối của Nam An Châu sớm đã có chuẩn bị, nên đã bố trí truyền tống trận ở Phỉ Hải thành. Tuy rằng cái truyền tống trận kia vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là có thể truyền tống tôi tới Nam An Châu.

Nghe Đường Mộng Nhiêu nói xong, thì Phiến Phất trầm mặc một lát rồi nói:

- Tốt, tôi nhận được truyền thừa của Khổng Diệp tiền bối, cho dù là Vọng Nguyệt Tông của tôi bị diệt rồi, thì tôi cũng vẫn sẽ bảo hộ Bắc Vọng Châu. Sau khi cô đi Nam An Châu, thì tôi sẽ toàn lực bảo hộ cho Phỉ Hải thành.

Đường Mộng Nhiêu ừ một tiếng rồi nói:

- Kỳ thực thì Phỉ Hải thành khác với nơi khác, cho dù tên kia là tu sĩ Hóa Chân viên mãn, thậm chí có thêm cả 'Cửu đầu phệ hư trùng', thì cũng không nhất định có thể công phá Phỉ Hải thành. Phỉ Hải thành có liên hoàn trập pháp phòng ngự cấp chín, còn có trập pháp công kích cấp chín. Chờ khi y có thể công phá được trập pháp của Phỉ Hải thành, thì tôi đã mời được Diệp Mặc từ Nam An Châu trở về rồi.



Thanh Sa Khanh Tây Tích Châu.

Theo sự luyện hóa không ngừng của Diệp Mặc đối với 'Thanh như hiểu thiên', thì nhiệt độ bên ngoài Thanh Sa Khanh đã dần dần tiêu tán, một mảnh mầu xanh bắt đầu mờ dần, cuối cùng dần biến mất. Chỉ có một tí cát đá xung quanh Thanh Sa Khanh vẫn còn phát ra mầu xanh.

Hiện tại Diệp Mặc đã gần luyện hóa hoàn thành 'Thanh như hiểu thiên' rồi. Trong nháy mắt khi 'Thanh như hiểu thiên' bị luyện hóa, thì tầng sáng mầu xanh bên ngoài 'Thanh như hiểu thiên' bỗng nhiên bộc phát ra, tạo thành một đạo ánh sáng mầu xanh ngọc xung quanh Diệp Mặc. Đạo ánh sáng mầu xanh ngọc này trong nháy mắt liền tản mát ra khắp trời đất.

Lòng bàn tay Diệp Mặc lúc này đã hoàn bị 'Thanh như hiểu thiên' hấp dẫn, căn bản là không hề chút ý tới cái quầng sáng mầu xanh ngọc kia. Cho dù là chú ý tới, thì hắn cũng không có tâm tình mà đi quản.

Trong nháy mắt luyện hóa thành công 'Thanh như hiểu thiên', thì Diệp Mặc liền đưa bàn tay ra. Một mồi lửa như nụ hoa sen mầu vàng nhạt hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Đây chính là 'Thanh như hiểu thiên' mà hắn vừa luyện hóa. Bởi vì 'Thanh như hiểu thiên' đã bị hắn luyện hóa, cho nên tầng sáng mầu xanh từ lâu đã biến mất, giống như là một cô gái vừa xuất giá về nhà chồng, không ngừng nhảy nhót trong lòng bàn tay của Diệp Mặc.

Lần này thực sự là quá đáng giá rồi. Diệp Mặc lại lần nữa cảm thán. Nếu như hắn không đi thử một chuyến này, thì đóa 'Thanh như hiểu thiên' này tuyệt đối không thể là của hắn được. Xem ra bất kỳ vật gì đều không dựa vào suy đoán được, mà cần phải tự mình đi thử một lần.

'Vụ liên tâm hỏa' của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng so với một số mồi lửa kỳ dị kinh khủng khác, thì vẫn khiếm khuyết hơn một chút. Nhưng 'Thanh như hiểu thiên' thì lại khác rồi, đây là một loại Thiên hỏa lợi hại chân chính.

...

Khi Diệp Mặc thu phục 'Thanh như hiểu thiên', thì quầng sáng mầu xanh ngọc đã chiếu xạ ra ngoài. Chỉ là Diệp Mặc lúc đó đang chìm đắm trong việc thu phục đệ nhất dị hỏa Tu Chân Giới, cho nên hưng phấn mà không hề chú ý tới gì khác.

Những tu sĩ bên trong Sa Hà lúc này đều chấn động nhìn một quầng sáng xanh ngọc chiếu rọi cả trời đất, một số tu sĩ có kinh nghiệm liền kinh hãi kêu lên:

- 'Thanh như hiểu thiên' xuất thế...

'Thanh như hiểu thiên' xuất thế, tương truyền là toàn bộ Tu Chân Giới sẽ biến thành mầu xanh. Tuy rằng điều này có chút khoa trương, nhưng lúc này thì toàn bộ Sa Hà vô cùng rộng lớn đã bị một quầng sáng mầu xanh ngọc bao phủ đã nói rõ ra vấn đề, đó chính là 'Thanh như hiểu thiên' đã xuất thế.

Cơ hồ là trong nháy mắt, thì tất cả mọi người đều đã hiểu rằng có chuyện gì xảy ra. 'Thanh như hiểu thiên' xuất thế, chỉ có một khả năng, đó là Thanh Sa Khanh.

Nhất thời, vô số tu sĩ đều chen chúc tiến về phía Thanh Sa Khanh. Thanh Sa Khanh có 'Thanh như hiểu thiên', thì bọn họ không có cơ hội lấy được, nhưng xung quanh Thanh Sa Khanh thì có vô số cát đã bị 'Thanh như hiểu thiên' luyện hóa thành khoáng thạch, và những khoáng thạch này tuyệt đối là những tài liệu thượng đẳng để luyện khí. So với việc tìm kiếm những mảnh nhỏ tiên tinh với tỉ lệ cực thấp thì còn không bằng đi thu thập những khoáng thạch kia.

- 'Thanh như hiểu thiên'...

Tạ Chính Sư chấn động nhìn chằm chằm về hướng Thanh Sa Khanh, vì y sớm đã biết nơi đó có 'Thanh như hiểu thiên'. Đáng tiếc tuy là y có tu vi Hóa Chân viên mãn, nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được Thanh Sa Khanh. Hôm nay trên bầu trời Sa Hà bị một mầu xanh ngọc bao phủ, thì chỉ có thể có một lời giải thích, đó chính là đã có người lấy đi 'Thanh như hiểu thiên' rồi. Sau khi biết 'Thanh như hiểu thiên' đã bị người khác lấy đi, thì Tạ Chính Sư càng điên cuồng lao về phía Thanh Sa Khanh.

Y sở dĩ còn chưa phi thăng, chính là vì muốn nghĩ biện pháp thu lấy 'Thanh như hiểu thiên'. Nhưng hôm nay thì 'Thanh như hiểu thiên' đã bị người khác lấy đi rồi, thì y sao có thể cam tâm được?

...

Diệp Mặc thỏa mãn đứng ở bên ngoài Thanh Sa Khanh. Sau khi hắn thu hồi 'Thanh như hiểu thiên', thì thậm chí cả khối cự thạch nuôi dưỡng 'Thanh như hiểu thiên' hắn cũng thu vào trong Thế giới trang vàng. Hắn cảm giác được khối vẫn thạch này không hề đơn giản, bằng không thì không có khả năng nuôi dưỡng ra được loại hỏa diễm như 'Thanh như hiểu thiên' này.

Lúc này thì mầu xanh bên ngoài Sa Hà đã mờ đi. Còn Diệp Mặc thì đang suy nghĩ xem có nên đi tìm Giao Hoán Chấn hỏi xem y đã tìm cho mình mấy loại linh thạch kia chưa thì đã có mấy đường độn quang phóng tới.

Diệp Mặc lập tức hiểu rằng chuyện hắn thu lấy 'Thanh như hiểu thiên' đã lộ ra rồi. Tuy rằng hắn không sợ kẻ nào, nhưng Diệp Mặc thì lại không muốn mọi người đều biết hắn có loại mồi lửa nghịch thiên như 'Thanh như hiểu thiên' này. Hắn lập tức lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra, rồi lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi, biến mất trên bầu trời Thanh Sa Khanh.

Diệp Mặc vừa rời khỏi, thì vài tu sĩ đã xuất hiện ở Thanh Sa Khanh, lập tức bọn họ biết rằng 'Thanh như hiểu thiên' đã bị người khác thu đi rồi. Bằng không thì ở đây không có khả năng không còn chút nhiệt lượng nào cả.

Nhưng những tu sĩ này liền bỏ qua chuyện 'Thanh như hiểu thiên', mà nhanh chóng cướp giật lấy những khoáng thạch mầu xanh ở Thanh Sa Khanh này. Theo thời gian trôi qua, thì tu sĩ có mặt ở đây càng lúc càng nhiều.

Khi Tạ Chính Sư tới nơi này, thì không chỉ nói 'Thanh như hiểu thiên' ở bên trong Thanh Sa Khanh, mà ngay cả cát đá xung quanh Thanh Sa Khanh cũng đã bị người khác lấy đi sạch sẽ rồi. Lúc này thì Thanh Sa Khanh và Sa Hà cũng đã không khác gì nhau nữa.

...

Ở lối vào Ma Vực tại Sa Hà, thì Lí Trường Thiên vẫn chưa hề rời khỏi. Không chỉ mình Lí Trường Thiên, mà còn có cả Thuyên Loan và Mục Phi Hoàn, và cả Ngụy Lan Phong cũng chưa rời khỏi.

Bọn họ vừa hỏi năm tên tu sĩ trước đó, nên đã biết rằng Diệp Mặc là vừa đi từ bên trong Ma Vực mà ra. Mà họ là cao thủ của Tây Tích Châu, thì đương nhiên là rất muốn biết bên trong Ma Vực xảy ra chuyện gì. Ma Vực thì căn bản là không có người nào có thể tiến vào, mà một khi tiến vào, thì không có một ai đi ra cả.

Hiện tại Diệp Mặc lại từ bên trong mà ra, thì bọn họ chỉ có thể hỏi Diệp Mặc mà thôi. Bọn họ cũng biết muốn đi tìm Diệp Mặc thì không được, còn không bằng ở lại chỗ này để chờ Diệp Mặc.

Khi mà quầng sáng mầu xanh ngọc chiếu sáng toàn bộ Sa Hà, thì mấy người ở đây trong nháy mắt đều hiểu rằng Diệp Mặc tới đây lần này chính là để thu lấy 'Thanh như hiểu thiên'.

Ngay lập tức khóe miệng họ liền lộ ra một tia cay đắng. 'Thanh như hiểu thiên' là đồ vật xuất hiện tại Tây Tích Châu, nhưng Diệp Mặc lúc này lại thu lấy 'Thanh như hiểu thiên' rồi. Đợi lát nữa gặp Diệp Mặc, thì bọn họ còn không dám hỏi.

Nhưng từ đầu đến cuối thì cả bốn tu sĩ đều không nói gì, tuy rằng bọn họ đều biết khi quầng sáng xanh ngọc kia chiếu rọi cả Sa Hà, thì chắc chắn là do 'Thanh như hiểu thiên' đã bị người nào đó luyện hóa, nhưng tất cả đều giả bộ hồ đồ.

Tốc độ 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc vô cùng kinh người, chỉ một ngày thì hắn đã về tới lối vào Ma Vực rồi.

- Các ngươi vẫn còn ở lại chỗ này làm gì?

Diệp Mặc thấy bốn người Thuyên Loan vẫn còn ở chỗ này, thì lập tức nghi hoặc. Trong lòng hắn kỳ thực không hề sợ chút nào, vì cho dù cả bốn người liên thủ, Diệp Mặc hắn cũng có thể dễ dàng chém giết cả bốn.