Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1486: Làm ni cô



Từ Diễm Hải cấm địa đến Cụ Phù sơn thì cũng không phải là khoảng cách gần, cho dù là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc thì cũng phải đi mất hai ba ngày mới tới.

Đối với việc Thôn Hỏa Trùng Ma chạy ra từ Ma Ngục cấm địa, thì Diệp Mặc rất khó chịu. Trước đây là vì tu vi của hắn mới chỉ có Hóa Chân tầng ba, không có năng lực để ngăn cản Thôn Hỏa Trùng Ma chạy trốn. Nhưng hiện tại thì hắn đã đạt tới tu vi Hóa Chân tầng tám rồi, chỉ cần Thôn Hỏa Trùng Ma gặp phải hắn, thì hắn sẽ không thể để cho việc lần trước lặp lại lần nữa.

Sau một ngày, thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng lại, vì thần trí của hắn đã thấy được một vị tiểu ni cô bên trong một cái am ở một thôn làng của những người bình thường.

Vốn việc thấy được một tiểu ni cô ở trong một thôn làng thì cũng là bình thường. Nhưng đối với Diệp Mặc thì lại không bình thường, bởi vì trong thần trí hắn thấy lại chính là Trình Na Na.

Chỉ là lúc này thì mái tóc đen trên đầu Trình Na Na đã bị cắt bỏ đi rồi. Cô dĩ nhiên đã trở thành một ni cô.

Thấy ánh mắt trống rỗng của Trình Na Na đang đờ đẫn cầm một cái mõ, căn bản là không hề tụ khí để tu luyện, thì Diệp Mặc khẳng định là Trình Na Na đã xảy ra chuyện rồi.

Trình Na Na xảy ra chuyện, thì Diệp Mặc đương nhiên là sẽ không mặc kệ. Hắn lập tức thu hồi lại 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', không chút do dự nào đi về phía am ni cô kia. Chỉ là hắn chưa đi tới cửa của am ni cô, thì đã có một cô gái nông thôn với khuôn mặt tàn nhang đứng ra ngăn cản hắn lại rồi nói:

- Các ngươi, những tên đàn ông thối này, lẽ nào không sợ chết sao? Mỗi tên đều là sắc quỷ đầu thai tới à? Đã chết mấy tên rồi, mà vẫn còn có người muốn... muốn...

- Tránh ra...

Diệp Mặc trầm giọng nói, giọng nói của hắn đã có chút lạnh lùng.

Cô gái nông thôn kia thấy bộ dạng hung ác của Diệp Mặc, thì hừ một câu rồi nói:

- Ngươi đã không sợ chết, vậy thì cứ vào đi.

Thấy Diệp Mặc đi về hướng am ni cô kia, thì cô gái nông thôn kia còn khinh thường mỉa mai:

- Trông như vậy hóa ra cũng là hình người dạng chó mà thôi, thấy một tiểu ni cô xinh đẹp như vậy, thì sắc tâm đã đại động rồi. Chờ lát nữa ngươi chết rồi, lại phiền lão nương phải nhặt xác cho ngươi.

Diệp Mặc vừa mới đi tới cửa am ni cô, thì đã có một đạo đao gió phóng tới. Đạo đao gió kia hiển nhiên là do Trình Na Na phát ra, chỉ là cô không hề ý thức gì về đạo đao gió này cả, dường như là bất luận người nào muốn đi vào am ni cô này thì đều sẽ nhận được sự chiêu đãi này của cô.

Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu được ý tứ của cô gái nông thôn kia. Hóa ra là Trình Na Na không cho phép ai tiến vào trong am ni cô này cả, chỉ cần đi vào thì sẽ bị cô giết.

Trình Na Na cũng đã đạt tu vi Nguyên Anh tầng năm. Muốn giết một người thôn dân bình thường, thì xác thực là không cần phải động não, thậm chí cũng không cần thi triển tới chiêu thứ hai.

Diệp Mặc đưa tay ra hất văng đạo đao gió kia, sau đó tiếp tục đi vào bên trong am ni cô.

Trình Na Na dường như cảm giác được có người đã đi vào, liền đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Diệp Mặc. Nhưng cô cũng không hề nói gì, dường như là không hề nhận ra Diệp Mặc vậy.

Diệp Mặc biết rằng Trình Na Na không phải là không nhận ra hắn, mà là tâm thần của cô đã nhận được một đả kích rất lớn, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, thì chân nguyên sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, Trình Na Na chắc chắn sẽ phải chết.

Diệp Mặc cũng không hề suy nghĩ nghiều, liền đưa tới mấy đạo thanh thần quyết. Với tu vi của Diệp Mặc, hơn nữa với sự lĩnh ngộ về thanh thần quyết của hắn, thì đừng nói là mấy đạo, mà chỉ cần một đạo thanh thần quyết thôi, cũng đã đủ để khiến Trình Na Na tỉnh táo lại rồi.

Quả nhiên, khi thanh thân quyết của Diệp Mặc vừa đưa ra, thì Trình Na Na liền thở dài một hơi, sau đó lại mở mắt ra. Chỉ là ánh mắt của cô lúc này đã có chút biến hóa khác với lúc trước.

Cô cũng nhanh chóng nhận ra Diệp Mặc, lập tức đứng lên rồi sợ hãi kêu một câu:

- Đại ca...

Diệp Mặc nhíu mày:

- Na Na, cô rốt cuộc làm sao vậy? Không ở Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện, lại chạy tới đây để làm ni cô là sao?

Trình Na Na sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt bỗng nhiên rơi đầy lệ. Cuối cùng thì càng khóc nhiều hơn, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang ‘Lạch tạch’ của nước mắt rơi trên cái bồ đoàn phía trước cô.

Rốt cuộc thì cô cũng không thể nào khắc chế được nội tâm kích động của mình, nhào lên cái bàn ở bên cạnh rồi gục xuống mà khóc nức nở.

Diệp Mặc không biết Trình Na Na rốt cuộc là vì sự tình gì mà thương tâm như vậy. Hắn không tiếp tục hỏi nữa, mà chờ cho tới khi Trình Na Na an ổn xuống rồi mới hỏi cũng không muộn.

Thời gian nửa nén hương qua đi, thì lúc này Trình Na Na mới có chút bình tâm lại. Cô ngẩng đầu lên rồi nức nở nói:

- Đại ca, xin lỗi, em...

- Có chuyện gì, cô cứ nói đi. Ở Mặc Nguyệt Chi Thành có người nào khiến cho cô phải chịu ủy khuất hay sao?

Diệp Mặc không biết phải nói gì. Hắn gặp phải loại chuyện này, thì thật đúng là hết cách.

Trình Na Na vội vàng nói:

- Không phải, chỉ là vì em không muốn tu luyện nữa...

Thấy Trình Na Na không muốn nói ra nguyên nhân, thì Diệp Mặc cũng bất đắc dĩ. Hắn thở dài:

- Nếu nói như vậy, thì cô cùng tôi đi đi, chẳng lẽ tính ở lại cái am ni cô này cả đời hay sao?

Lần này thì Trình Na Na lại lắc đầu:

- Đại ca, xin lỗi, em, em cũng không muốn quay trở về, em cảm thấy cứ ở đây cả đời cũng...

Lời còn chưa nói hết, thì cô đã lại cúi đầu xuống khóc nức nở.

Diệp Mặc lại cau mày rồi nói với giọng điệu có chút cường ngạnh:

- Không được, cô nhất định phải đi cùng tôi. Nhìn bộ dạng hoang mang lo sợ của cô, ở lại đây sao có thể đảm bảo không xảy ra sự tình gì chứ?

Khi hắn vừa tới đây, thì ánh mắt của Trình Na Na trống rỗng vô hồn, hiển nhiên là đã bị đả kích tâm hồn tới mức không muốn sống nữa. Mặc dù là chỉ hai đạo thanh thần quyết của mình thì đã làm cho cô tỉnh lại, nhưng ai biết cô có thể trở lại như vậy lần nữa không?

Nơi này là chỗ ở của những người dân thường, tuy rằng Trình Na Na thương tâm quá độ, nhưng với tu vi Nguyên Anh của cô, thì chắc chắn sẽ không tự chủ được ý thức phòng thủ. Nhưng một khi gặp tu sĩ có tu vi cao một chút, thậm chí chỉ cần tu sĩ Kim Đan thôi, thì cô cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Chưa nói tới sự xinh đẹp của cô, ngay cả nhẫn trữ vật trong tay của cô cũng có thể khiến cho vô số tu sĩ nhìn mà thèm.

Vốn Diệp Mặc còn đang suy nghĩ nếu như Trình Na Na vẫn không muốn đi cùng hắn, thì hắn sẽ phải dùng biện pháp gì tiếp đây? Nhưng không ngờ là Trình Na Na lần này lại ừ một tiếng rồi nói:

- Vâng thưa đại ca.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô nguyện ý đi cùng là tốt rồi. Hắn chỉ sợ Trình Na Na vẫn không muốn di. Nếu thật như vậy, thì hắn không thể không dùng biện pháp mạnh với Trình Na Na rồi. Dù sao thì Trình Na Na cũng không còn là trẻ con nữa, hơn nữa lúc này cô cũng đã thanh tỉnh hơn trước nhiều rồi.

Diệp Mặc và Trình Na Na vừa đi tới cửa am, thì đã có một tên tu sĩ Trúc Cơ và một tên tu sĩ Kim Đan lao đến. Khi hai người thấy Diệp Mặc và Trình Na Na đi ra, thì đều sửng sốt một chút.

- Đại ca, chính là cô gái kia, anh xem trên tay của cô ta...

Tên tu sĩ Trúc Cơ kia sau khi thấy Trình Na Na, thì lập tức nói với tên tu sĩ Kim Đan bên cạnh, sau đó ánh mắt đã nhìn thẳng vào nhẫn trữ vật trên tay của Trình Na Na.

Tên tu sĩ Kim Đan gật đầu, bỗng nhiên ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Anh bạn, thứ tốt thì mọi người đều có phần. Huống chi cô gái này là do huynh đệ của tôi thấy trước, cô ta xác thực là vô cùng xinh đẹp nhưng mà chúng tôi cũng không hề muốn thân thể của cô ta, cho nên xin chúc mừng anh bạn rồi. Chỉ là nhẫn trữ vật trên tay của cô ta thì có thể lưu lại cho chúng tôi hay không, hoặc là chia cho chúng tôi một phần?

Diệp Mặc không ngờ rằng, hắn vừa nghĩ tới Trình Na Na có thể gặp nguy hiểm, thì thực sự đã có người tới rồi. Hắn lắc đầu không biết phải nói gì. Nếu như hắn không tới, thì khẳng định là với cái trạng thái lúc trước của Trình Na Na thì khẳng định là sẽ không có kết quả tốt dưới cái nhìn chằm chằm của hai tên tu sĩ kia rồi.

Thấy Trình Na Na bộ dạng có chút ngạc nhiên, thì Diệp Mặc liền thở dài:

- Do trạng thái hoang mang lo sợ của cô, cho nên tên tu sĩ Trúc Cơ kia mới muốn đoạt đi nhẫn trữ vật của cô đấy. Chỉ là y đã bị đạo đao gió mà cô phòng thủ trong lúc vô thức đánh lui mà thôi. Hiện tại y tìm thêm người qua đây, hiển nhiên là vì muốn cướp đi đồ đạc của cô rồi. Cô rốt cuộc là đã tới đây mấy ngày rồi?

Trình Na Na giờ mới hiểu được, bản thân mình là một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, lại bị một tên tu sĩ Kim Đan tầng một và một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng tám đến đánh cướp.

Trình Na Na đến Tu Chân Giới này cũng không phải là ngày một ngày hai rồi, cho nên gặp phải loại chuyện này thì cô cũng tuyệt đối không hề nương tay. Không chút do dự nào lấy ra một thanh phi kiếm rồi nhanh chóng đánh ra một đạo quang mang nhanh như thiểm điện về phía tên tu sĩ Kim Đan kia.

Tên tu sĩ Kim Đan này chỉ kịp kêu lên một câu ‘Tu sĩ Nguyên Anh...’ thì đã bị kiếm quang của Trình Na Na giết chết rồi. Còn tên tu sĩ Trúc Cơ còn lại ngay cả nói một câu cũng không kịp, đã bị phi kiếm bay trở lại giết chết rồi.

Sau khi giết hai tên tu sĩ này, thì sự phiền muộn trong lòng Trình Na Na có chút giảm bớt, tinh thần cũng khá hơn một chút. Cô thu hồi phi kiếm lại, sau đó e dè nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Đại ca, xin lỗi...

Diệp Mặc khoát tay:

- Không nên nói xin lỗi, tốt xấu gì cô cũng gọi tôi là đại ca, chỉ chút chuyện mà cứ nói xin lỗi mãi làm gì. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cô nói cho tôi nghe một chút được không?

Đối với việc Trình Na Na ra tay giết hai tên tu sĩ kia, thì trong lòng Diệp Mặc cũng rất hài lòng. Trình Na Na vẫn luôn rèn luyện bên ngoài, cho nên ra tay cũng rất nhanh chóng và quả quyết, so với tu sĩ bình thường thì sắc bén hơn nhiều.

Trình Na Na lần này không tiếp tục nức nở nữa, cô chỉ do dự một chút rồi nói:

- Đại ca, em, em...

Diệp Mặc nhìn ra được là Trình Na Na không muốn nói, vì việc này liên quan đến chuyện riêng tư của Trình Na Na, cho nên Diệp Mặc cũng không muốn gặng hỏi nữa. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:

- Nếu không muốn nói, vậy thì tạm thời không cần nói nữa. Chờ khi nào cô muốn nói cho tôi biết, thì lại nói tiếp. Nếu như có chỗ nào không tiện nói cho tôi, thì trở về nói với Ánh Trúc hoặc là Tĩnh Văn cũng được.

- Vâng.

Trình Na Na ừ một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa.

Sau khi Diệp Mặc đưa Trình Na Na lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì liền đẩy nhanh tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', sau đó mới lên tiếng:

- Tôi muốn đi Cụ Phù sơn giết Thôn Hỏa Trùng Ma, cô cứ ở trên này tu luyện, có chuyện gì thì nói cho tôi biết.

Nói xong thì Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Trình Na Na:

- Ở đây có rất nhiều tài nguyên tu luyện, mà tu vi của cô thì còn quá thấp. Với tư chất của cô thì không nên chỉ có chừng ấy tu vi, cho nên cô hãy nắm chặt thời gian mà tu luyện đi.

Lần này thứ hắn đưa cho Trình Na Na còn nhiều hơn so với lần rời khỏi Ma Ngục cấm địa nhiều.

Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là sau khi Trình Na Na tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, thì vành mặt lại đỏ lên rồi tiếp tục thút thít.

...

Cụ Phù sơn vốn là một nơi rất bình thường, chỉ là sau khi nơi này trở thành địa bàn của một tông môn, thì mới được người khác biết đến. Mà cái tên của tông môn này cũng rất bình thường, thậm chí là giữ nguyên ba chữ ‘Cụ Phù sơn’

Sở dĩ hiện tại Cụ Phù sơn rất nổi danh, đương nhiên không phải là vì cái tông môn này quật khởi. Mà là vì Cụ Phù sơn hiện tại đã bị một tên gọi là Thôn Hỏa Trùng Ma ma đầu tiêu diêt rồi. Mà cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma này sau khi tiêu diệt môn phái Cụ Phù Sơn, thì vẫn không hề rời đi mà lưu lại Cự Phù sơn này.

Thôn Hỏa Trùng Ma ai mà không biết? Y chính là lão ma trong truyền thuyết mà trăm ngàn năm trước đã từng tiêu diệt cả tông môn chín sao. Nghe nói lúc đó y nhìn trúng cái sơn môn của tông môn chín sao kia, nhưng người ta lại không cho, cho nên Thôn Hỏa Trùng Ma đã giận giữ mà tiêu diệt cả cái tông môn đó. Trăm ngàn năm sau, Thôn Hỏa Trùng Ma lại lần nữa xuất hiện, lại thích đi diệt tông môn của người khác, hơn nữa sau khi tiêu diệt Cự Phù sơn, thì y vẫn lưu lại Cụ Phù sơn. Xem ra y có vẻ rất thích cái sơn môn này.

Chuyện tình trăm ngàn năm trước Thôn Hỏa Trùng Ma bị Sở Cửu Vũ tiêu diệt thì rất nhiều người biết. Nhưng không ngờ là lão ma đầu này căn bản là chưa hề chết, vẫn có thể xuất hiện lần nữa tại Nam An Châu.