Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1496: Giết người đoạt cung



Tên phó thành chủ Hóa Chân tầng chín cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng nhiên lại lấy ra một cái Cương Tán (Ô/ dù bằng thép), rồi nói với hai tên tu sĩ Kiếp Biến đằng sau:

- Bắt hai cô gái kia mang về rồi nói tiếp.

Nói xong thì chiếc Cương Tán trong tay y đã phát ra một tiếng nổ, sau đó phần ô trùm mầu đen đã biến ảo thành một màn lưới đen thật lớn và biến mất. Mà chiếc Cương Tán sau khi mở ra thì chợt lóe lên những luồng bạch quang, nhưng luồng bạch quang này sau khi bắn ra thì lại lập tức biến ảo. Mỗi một luồng đều phân liệt thành vô số luồng sát khí mầu bạc, rất giống với 'Huyễn vân phân liệt đao' của Diệp Mặc. Chỉ trong nháy mắt thì nó đã hoàn toàn bao phủ lấy không gian xung quanh Diệp Mặc rồi.

Mà lúc này tên tu sĩ Hóa Chân kia cũng không hề ra tay. Hiển nhiên là y đang chờ đợi thời cơ, hoặc là y cho rằng chỉ như vậy thôi là đủ rồi, không cần thiết phải ra tay.

Không gian xung quanh theo chiêu thức của tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín kia liền đọng lại trong nháy mắt, dường như là đã bị những luồng sát khí mầu bạc kia kềm giữ lại.

Một màn lưới với đường kính hơn mười trượng cùng với vô số sát khí mầu bạc chiếu xạ trên đỉnh đầu của Diệp Mặc. Rất rõ ràng là chiếc lưới lớn này do chính phần ô trùm mầu đen của chiếc Cương Tán biến ảo thành. Chỉ là sau khi biến ảo thì nó đã lớn lên mấy lần, hơn nữa còn trói buộc không gian xung quanh Diệp Mặc lại.

Dưới tình huống này, thì cho dù là có thể chạy ra khỏi những luồng sát khí kinh khủng mầu bạc kia, thì cũng sẽ bị chiếc lưới khổng lồ mầu đen chờ đợi sẵn bao phủ lại. Có lẽ dù không bị nó bao phủ, thì bên cạnh cũng vẫn còn một cán dù đen nhánh đang nhắm thẳng vào.

Hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia thấy phó thành chủ đã ra tay, thì càng không chút khách khí nào, hai bên trái phải lách qua những luồng sát khí mầu bạc kia tiến về phía Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Khi những luồng sát khí mầu bạc còn đang biến ảo, thì Tử Đao của hắn đã phóng ra. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn xem chiếc Cương Tán kia biến ảo ra những luồng sát khí mầu bạc như thế nào, cứ như vậy mà thi triển ra một đao. Với lý giải về 'Cảnh' của hắn, thì một đao này căn bản là không cần phải nhìn.

Ánh tím của một đao này hiện lên, còn những luồng bạch quang kia thì cứ tự đưa đến trước Tử Đao, rồi bị ánh tím phá tan.

Một âm thanh ‘ken két’ chói tai truyền đến, chiếc Cương Tán gẫy đôi, vô số sát khí mầu bạc nhất thời tiêu tán hoàn toàn. Nhưng ánh đao tím cũng không hề dừng lại, chỉ là đột nhiên tách ra hai bên, trái phải mỗi bên một đường.

Phập... Phập

Hai tia máu tươi bắn ra. Hai tên tu sĩ Kiếp Biến mới vừa rồi còn chia hai hướng lao tới, lúc này đã bị ánh tím biến thành hai vũng máu rồi, ngay cả Nguyên Thần cũng bị ánh tím hòa tan.

Sắc mặt tên phó thành chủ Hóa Chân tầng chín kia liền đại biến, cũng không dám giữ chiếc ô đen nhánh trong tay nữa, càng không dám do dự mà đâm ra, đồng thời màn lưới lớn mầu đen cũng cấp tốc hạ xuống. Chiếc ô trong tay y lúc trước không đâm ra, thì cũng không phải là vì lưu tình mà là y muốn chờ thời cơ tốt nhất. Một khi Diệp Mặc muốn né tránh những sát khí mầu bạc, thì y sẽ khống chế cho màn lưới mầu đen kia trói buộc lấy Diệp Mặc.

Cứ như vậy thì Diệp Mặc nhất định là sẽ phải chọn một hướng mà chạy trốn. Lúc đó thì chính là thời cơ để cho y giết chết Diệp Mặc. Nhưng khiến y không ngờ chính là Diệp Mặc đã cường hãn hơn xa dự liệu của y. Hắn căn bản là không cần né tránh, mà chỉ cần một ánh tím thì đã phá vỡ được không gian sát khí mầu bạc của y rồi. Vẫn chưa từng có ai có thể dùng một chiêu mà phá vỡ được không gian sát khí mầu bạc của y cả, nhưng một ánh tím của Diệp Mặc chẳng những làm được mà còn trực tiếp phá hủy cả chiếc Cương Tán ở trên tay y.

Chính vì như vậy, cho nên tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này mới có thể tự tin như thế. Cũng vì dạng này mà sau khi Diệp Mặc phá vỡ chiếc Cương Tán thì y mới thất kinh mà trực tiếp đâm chiếc ô tới.

Chiếc ô kia vừa đâm ra, thì đã mang theo một đạo ô sắc chói lóa, đồng thời một tiếng vang lớn phát ra, dường như là muốn biến cả mảnh không gian này thành bột mịn.

Diệp Mặc vươn tay ra, trực tiếp chộp tới trung tâm của vụ nổ, đồng thời Tử Đao cũng không dừng lại mà lần nữa chém xuống.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này thấy Diệp Mặc dám lấy tay mà bắt chiếc ô của mình, thì trong lòng nhất thời cảm thấy vui mừng.

Một tiếng ‘răng rắc’ nhẹ nhàng vang lên. Cái ô đen nhánh kia nổ tung trong tay Diệp Mặc. Còn Tử đao của Diệp Mặc cũng đã phá nát màn lưới mầu đen trên không trung.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này hoàn toàn ngây dại, y căn bảo là không thể nào tin được vào mắt của mình, không ngờ là có người có thể dùng tay không mà nắm lấy chiếc ô của y đang tự bạo. Y lúc này mới hiểu được thực lực bản thân kém xa đối phương, căn bản là không hề cùng một đẳng cấp. Lúc này thì y thậm chí còn không có thời gian cầu xin tha thứ, mà chỉ có thể cắn răng xuất ra một chiếc cung tên lớn mầu đỏ trong tay, đồng thời phía trên chiếc cung tên cũng lập tức xuất hiện một mũi tên mầu đỏ thật lớn.

Căn bản là không nhìn rõ được động tác tay của y, chỉ có thể nhìn thấy y liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, đồng thời mũi tên lớn kia đã được bắn ra. Một âm thanh phá thiên chói tai vang lên. Mũi tên màu đỏ mang theo một đạo hồng quang bắn ra, trong nháy mắt thì đã trói buộc toàn bộ không gian xung quanh lại.

Lần đầu tiên Diệp Mặc lộ ra biểu tình ngưng trọng trên mặt. Tu vi của tên phó thành chủ này thì cũng bình thường, nhưng chiếc cung tên kia thì rất đặc biệt. Lúc này thì hắn liền thu hồi Tử Đao lại, đồng thời hai tay vươn ra, không gian xung quanh trong nháy mắt liền ngưng đọng lại, giống như là dòng nước đang chạy bị chặn lại vậy.

Từng đợt âm thanh ‘ken két’ vang lên. Tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín kia đột nhiên cảm giác được 'Vực' của mình đang vỡ tan thành từng khúc, mà mũi tên lớn mầu đỏ vừa được bắn ra kia cũng trở nên trắc trở.

Hóa ra đối phương vừa rồi còn chưa toàn lực xuất thủ. Sau khi hiểu được đạo lý này thì tên phó thành chủ lập tức kinh hãi kêu lên:

- Anh bạn xin hãy dừng tay, Phong mỗ chịu thua...

Diệp Mặc cười nhạt. Mày nói đánh thì đánh, dừng thì dừng sao? Trên thế giới này có nhiều chuyện tốt như vậy sao? Hắn căn bản là không thèm để ý chút nào, 'Chân nguyên thủ' đã chộp tới mũi tên lớn mầu đỏ kia.

Tên phó thành chủ họ Phong lập tức đã biết Diệp Mặc muốn giết mình rồi, nên trong lòng y lập tức muốn tự bạo. Nhưng y rất nhanh đã phát hiện rằng ngay cả tự bạo thì y cũng không thể làm được. 'Vực' của đối phương quá cường đại, hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn.

- Vị bằng hữu kia, Phong thành chủ đã nhận thua, xin hãy dừng tay lại đi...

Lại có một âm thanh vang lên, cùng với nó là một đạo thân ảnh đang cấp tốc bay tới.

Diệp Mặc giống như là không nghe thấy gì cả, 'Chân nguyên thủ' đã thong thả tóm lấy cái mũi tên lớn mầu đỏ kia. Cho dù là mũi tên lớn mầu đỏ kia đã bị 'Vực' của hắn trói buộc chặt, nhưng khi Diệp Mặc hắn nắm lấy cái mũi tên này, thì 'Chân nguyên thủ' vẫn trở nên tán loạn. Thậm chí chân nguyên trong cơ thể hắn cũng trở nên nhộn nhạo. Lúc này thì Diệp Mặc không chút do dự nào mà trực tiếp đưa tay tới, lại lần nữa bắt lấy mũi tên kia, đồng thời còn đánh ra một quyền.

- Tên cũng tốt, Cung cũng tốt, đáng tiếc là ngươi quá yếu. Ngay cả chiếc Cung cũng không kéo lên được, vậy mà cũng muốn dùng nó đề giết người sao?

Khi tên phó thành chủ họ Phong thấy một cái 'Chân nguyên thủ' đang hướng tới đan điền của mình, thì đồng thời cũng nghe được những lời này của Diệp Mặc.

Đây là một câu nói sau cùng mà kiếp này y có thể nghe được, vì y chẳng bao giờ ngờ được một tu sĩ Hóa Chân tầng chín như y lại có ngày bị một 'Chân nguyên thủ' đánh chết.

Răng rắc.

Máu huyết phun ra, tên phó thành chủ họ Phong đã bị một quyền của Diệp Mặc biến thành một vũng máu, còn chiếc Cung lớn màu đỏ và nhẫn trữ vật của tên họ Phong này cũng đã rơi vào trong tay Diệp Mặc.

Lúc này thì bóng người kêu gọi Diệp Mặc dừng tay mới tới trước mặt Diệp Mặc. Y ngơ ngác nhìn một vũng máu trên mặt đất, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Từ khi y kêu một một câu kia tới khi y qua đây, thì nhiều nhất cũng chỉ tốn hai lần hít thở. Nhưng chỉ với cái thời gian ngắn ngủi này, mà Diệp Mặc đã có thể giết tên Phong phó thành chủ Hóa Chân tầng chín kia rồi. Đây không phải là cường hãn, mà thực sự là quá cường hãn.

Diệp Mặc lúc này thì vẫn đang chơi đùa với bộ Cung Tiễn mầu đỏ trong tay. Hắn càng xem càng cảm thấy bộ Cung Tiễn này không đơn giản, sau một hồi lâu thì hắn mới chậm rãi thu lại nó.

Lúc này thì những tu sĩ vây xem xung quanh đều câm như hến. Ở Hải Giác đảo này thì Phong phó thành chủ chính là kẻ mà căn bản là không có ai dám nói chuyện thẳng mặt. Y nhìn trúng đồ vật gì ở Hải Giác đảo này, thì dù chỉ là thoáng qua thôi anh cũng sẽ phải đem cái đồ vật đó mà dâng tặng cho y. Mà đừng nói là đồ vật, cho dù là y có nhìn trúng bất kỳ một cô gái nào, thì cô gái đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi bồi tiếp y mà thôi.

Hải Giác đảo căn bản chính là một ‘Tử thành’, vì ở đây không có hy vọng phi thăng, cũng không có linh khí tu luyện, không có nơi phát ra linh mạch. Cho dù là nữ nhân thì cũng là của hiếm ở đây. Chỉ cần là cô gái nào có tư sắc tốt một chút, thì không có ai có thể trốn khỏi bàn tay của tên Phong phó thành chủ này, hoặc là mấy tên thủ hạ của y.

Nếu như tại nơi khác, thì chắc là sẽ chẳng có mấy người trầm mê vào nữ sắc, nhưng ở Hải Giác thành không thể tu luyện không thể phi thăng này, thì có lẽ nữ nhân chính là lạc thú duy nhất mà họ có.

Mộc Vô Hồn càng kinh hãi sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi. Y cảm thấy may mắn là chính mình vừa rồi còn chưa đắc tội cái tên tu sĩ ngoại lai hung ác này. Sau này thì cái tên tu sĩ ngoại lai kia nhất định sẽ là đệ nhất nhân của Hải Giác đảo rồi. Nếu như đắc tội hắn, thì còn không bằng đi tự sát còn sảng khoái hơn.

- Ngươi là thành chủ sao?

Diệp Mặc đưa mắt nhìn sang tên tu sĩ mới tới hỏi một câu. Cái tên tu sĩ trước mặt này cũng có tu vi Hóa Chân tầng chín. Khi mà hắn và tên tu sĩ họ Phong kia tranh đấu, thì tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này vẫn luôn đứng một bên nhìn, thẳng tới khi hắn sắp giết tên họ Phong kia thì mới chịu đi ra. Nhưng y không biết rằng thần thức của Diệp Mặc cường hãn nhường nào, vì cho dù là có trận pháp ẩn nấp, thì thần thức đao của hắn cũng có thể dễ dàng công phá được.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng chín này nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì liền vội vã ôm quyền nói:

- Vâng, kẻ hèn này chính là Vương Cảnh thành chủ của Hải Giác đảo. Chẳng lẽ bằng hữu là người vừa mới tiến vào Hải Giác này sao?

Giọng điệu của Vương Cảnh rất khách khí, giống như là cái tên Phong phó thành chủ vừa rồi không phải là do Diệp Mặc giết vậy. Mà Diệp Mặc chỉ là một vị khách mới tới mà thôi.

Tuy rằng y cũng không nói gì, nhưng những người xung quanh thì đều hiểu rằng Vương Cảnh y đang sợ Diệp Mặc. Chỉ trong thời gian ngắn, thì Diệp Mặc đã giết được tên Phong phó thành chủ rồi, nếu như y mà dám đắc tội với Diệp Mặc thì căn bản chính là đi tìm chết.

- Không sai, ta vừa mới tiến vào Hải Giác này, hơn nữa còn vừa chụp chết mấy con ruồi đáng ghét nữa.

Diệp Mặc bình thản nói. Cái loại địa phương bị phong tỏa ‘Nội bất xuất’ này thì hoàn toàn không có bất cứ đạo lý nào đáng nói cả.

Vương Cảnh ngượng ngùng cười:

- Không sai, tên Phong Tiển kia ỷ vào tu vi cao, ức hiếp các tu sĩ khác ở Hải Giác đảo này, còn dung túng cho thủ hạ của y đi ức hiếp người khác nữa. Nếu như không phải là ở đây không có nơi nào để trốn, thì tu sĩ của Hải Giác đảo đã sớm bỏ đi hết rồi.

Thấy Diệp Mặc cũng không biểu hiện gì, thì Vương Cảnh không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:

- Hiện tại anh bạn đã giết Phong Tiển, thì cũng coi như là trả lại cho Hải Giác đảo sự an bình vốn có. Sau này thì anh bạn chính là thành chủ của Hải Giác đảo này, còn Vương mỗ xin nguyện ý làm một phó thành chủ. Chỉ là còn chưa biết quý tính đại danh của anh bạn xưng hô như thế nào?

Diệp Mặc vừa tới đã cường thế mà giết chết Phong Tiển, chắc chắn sẽ tạo thành danh tiếng vang dội trong Hải Giác đảo này. Còn một thành chủ như y thì cũng không có bao nhiêu linh thạch dùng để lôi kéo Diệp Mặc, vì ở Hải Giác đảo này rất ít tu sĩ có thể lấy ra hơn một trăm ngàn linh thạch. Cho nên y chỉ có thể nhường cái vị trí thành chủ này cho Diệp Mặc mà thôi.