Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1501: Nữ tu xấu xí chờ Diệp Mặc



Giác Hồn Tảo đã rất nhiều, cho nên Diệp Mặc quyết định buông tha không tiếp tục thu thập Giác Hồn Tảo nữa. Một khi hắn đã cảm thấy đủ, thì hắn sẽ không tiếp tục nữa. Hắn liền không chút do dự nào mà xoay người biến thành một đạo độn quang rời khỏi khu vực này.

Trước đây thì hắn phải cẩn thận vạn phần, mà vẫn còn bị Giác Hồn Tảo đánh vài cái, nhưng hiện tại thì hắn dùng tốc độ này mà xuyên qua đám Giác Hồn Tảo, cũng không gặp chút sự tình nào cả. Đây chính là tác dụng của việc Diệp Mặc tu luyện công phápthần thức.

Hắn quyết định là sau khi trở về thì bất kể như thế nào cũng phải tìm một một công pháp thần thức hoàn thiện để mà tu luyện. Công pháp thần thức hiện tại của hắn hoàn toàn là nhờ hắn lĩnh ngộ được từ con ‘Tam nhãn tử oa’, cho nên không hề trọn vẹn, mà cấp bậc cũng không cao lắm.

Nếu có một môn công pháp thần thức đẳng cấp cực cao, thì Diệp Mặc khẳng định là hắn ở bên trong Hải Giác này sẽ giống như là cá gặp nước vậy. Đáng tiếc chính là người biết công pháp thần thức quá ít. Tuy là hắn cũng đã được chứng kiến vài loại pháp bảo công kích thần thức, nhưng chưa từng thấy qua người nào sở hữu công pháp thần thức cả. Người duy nhất mà hắn hoài nghi chính là cái tên Cửu Kiền. Trước đây trên ‘Mười hai bậc Đan Vương’ ở đại hội Đan Vương thì Cửu Kiền không hề bị ảnh hưởng gì cả, cho nên Diệp Mặc hoài nghi rằng cho dù y không phải là có công pháp thần thức, thì cũng phải có cách xử lý để chống lại áp lực của các 'Đan bậc'.

Diệp Mặc vừa trở lại Hải Giác đảo, thì đã thấy một tu sĩ nấp ở ngoại vi Hải Giác đảo. Sau khi tu sĩ kia thấy Diệp Mặc trở về, thì lập tức tiến tới phía trước Diệp Mặc hắn.

Đây là một cô gái tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, hơn nữa lại vô cùng xấu. Khắp nơi trên mặt đều là các vết sẹo ngang dọc. Tuy rằng tất cả đã kết thành vẩy, nhưng lại giống như những con giun mầu hồng nằm ở khắp trên mặt vậy. Thoạt nhìn thì thấy vô cùng dữ tợn, khiến cho người khác thật sự là không muốn nhìn lại lần thứ hai. Còn xấu hơn cả Cảnh Anh Ly nhiều. Hơn nữa khuôn mặt này không chỉ là xấu, mà còn phải nói là rất đáng sợ.

Không chỉ nói trên mặt của cô, mà ngay cả những nơi lộ ra da thịt trên người cô như cánh tay và cổ, thì đều là các vết sẹo mầu hồng như những con giun vậy.

Sau khi Diệp Mặc nhìn rõ, thì trong lòng thầm than một tiếng. Hắn sao có thể không biết là cô gái này đã tự biến mình thành như vậy chứ. Hơn nữa cho dù đây thực sự là những vết thương của cô, thì ở Tu Chân Giới này đều có thể chữa trị được. Nhưng cô lại giữ lại bộ dáng dữ tợn đầy rẫy vết thương này, thì hiển nhiên là vì nơi này chính là Hải Giác đảo, mà bản thân cô thì lại không có năng lực để tự bảo vệ mình.

Tu sĩ có tu vi cao hơn cô, thì khẳng định là cũng biết cô đã cố ý đấy. Nhưng chỉ cần thấy bộ dạng này của cô, thì cũng không có hứng thú mà động thủ rồi. Hơn nữa đan dược và dược liệu trong Hải Giác thành này đều là thứ vô cùng trân quý, cho nên không có người nào nguyện ý xuất đan dược ra để mà khôi phục lại dung mạo cho cô cả. Hơn nữa một cô gái có thể hủy đi dung mạo của mình như vậy, thì tuyệt đối sẽ không luyến tiếc tính mạng của mình. Người như vậy, thì cho dù là có khiến cô phục hồi lại dung mạo, thì không chừng là cô sẽ trực tiếp tự sát.

- Vãn bối Sầm Thiên Cầm xin ra mắt Diệp tiền bối.

Cô gái kia sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, thì liền kính cẩn thi lễ.

- Cô cố ý đứng đây đợi tôi sao?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại. Hắn nhìn ra rằng cô gái này hẳn là cố ý ở đây chờ hắn.

- Vâng, vãn bối xác thực là cố ý ở đây chờ tiền bối, xin tiền bối thứ tội.

Sầm Thiên Cầm cũng không có chút ý sợ hãi nào, thẳng thắn trả lời.

Diệp Mặc ừ một tiếng:

- Cô vì sao lại chờ tôi, cứ nói ra đi.

- Vãn bối cả gan muốn cùng hợp tác với tiền bối.

Sầm Thiên Cầm lập tức đáp.

Diệp Mặc nghe được hai chữ ‘Hợp tác’ này, thì sao có thể không hiểu được ý của Sầm Thiên Cầm chứ? Sầm Thiên Cầm mới chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, hơn nữa tuổi tác cũng không quá lớn. Căn bản là không phải một lão yêu quái đã sống mấy trăm năm. Diệp Mặc đoán rằng cô nhiều lắm cũng mới chỉ sống trên Hải Giác đảo này vài chục năm mà thôi.

Nếu như là người như Cố Hà Chu muốn hợp tác với hắn, thì hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ không thôi, nhưng một cô gái còn trẻ như Sầm Thiên Cầm muốn hợp tác với hắn để thoát khỏi Hải Giác này, thì Diệp Mặc cũng không thể nào cố biểu hiển ra một chút sự vui mừng nào được. Nếu như Sầm Thiên Cầm chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng ba, nhưng tuổi tác đã rất lớn rồi, thì nói không chừng là hắn có thể biểu hiện ra chút vui mừng, vì dù sao thì tuổi càng lớn, thì càng có khả năng hiểu rõ về Hải Giác này.

Đại khái là Sầm Thiên Cầm đã nhìn ra tâm sự của Diệp Mặc, nhưng cô cũng không hề có chút sợ hãi lùi bước nào, mà lại trực tiếp nói:

- Tiền bối muốn chính là cách để có thể thoát khỏi Hải Giác này, chứ không phải là tuổi tác hay đã ở Hải Giác này nhiều năm rồi. Có người đã ở Hải Giác đảo này tới mấy nghìn năm, nhưng cũng không hề có ý muốn rời đi, còn tiền bối thì vừa mới tới được hơn mười ngày, thì đã nghĩ đủ mọi biện pháp để tìm cách thoát ra rồi.

Nói tới đây, thì cô vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Mặc rồi nói tiếp:

- Vãn bối nghĩ Diệp tiền bối hẳn là hiểu được ý của vãn bối, đó chính là nếu như là tu sĩ không muốn rời khỏi nơi này, thì cho dù là tiền bối ở trong này cả một trăm ngàn năm, thì cũng không có tu sĩ nào muốn hợp tác cùng tiền bối cả.

- Không sai.

Diệp Mặc gật đầu:

- Cô nói xem, cô đối với việc thoát ra khỏi Hải Giác này có biện pháp nào không? Nếu như cô có biện pháp tốt, thì tôi hợp tác với cô cũng không có vấn đề gì.

Đồng thời trong lòng của Diệp Mặc cũng thất kinh, vì cô gái Sầm Thiên Cầm này tâm tư cũng thật là linh mẫn. Loại năng lực quan sát này thì hắn mới chỉ thấy được ở trên người Cảnh Anh Ly mà thôi, không ngờ là hôm nay hắn lại lần nữa thấy được ở một cô gái như vậy. Cô gái này giống với Cảnh Anh Ly ở chỗ chính là cả hai người bọn họ đều rất giỏi về việc quan sát, đều cực kỳ thông minh, hơn nữa dung mạo cả hai đều rất xấu. Thứ khác nhau chính là Cảnh Anh Ly vốn lớn lên đã xấu rồi, còn Sầm Thiên Cầm thì là cố ý hủy đi dung mạo của mình. Về phần dung mạo của cô như thế nào, thì Diệp Mặc nhìn cũng không đoán ra được, nhưng thực tế thì hắn cũng không muốn suy đoán.

Sầm Thiên Cầm liền nói không chút hoang mang nào:

- Hải Giác này thật là một cái tiên trận, hơn nữa còn là một cái tiên trận có cấp bậc không thấp.

Cô biết là nếu không đưa ra chút thủ đoạn, thì đối phương nhất định sẽ không tin tưởng lời cô nói.

- Làm sao cô biết được?

Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi lại.

- Bởi vì tổ tiên của tôi chính là một tiên trận sư, hơn nữa còn là một tiên trận sư cấp năm.

Sầm Thiên Cầm bình tĩnh trả lời.

Diệp Mặc không nói gì. Tiên trận sư cấp năm xuất hiện ở Tu Chân Giới thì hắn tuyệt đối không tin. Sở Cửu Vũ lợi hại như vậy, nhưng Diệp Mặc đoán là ông ta tối đa cũng chỉ là một tiên trận sư cấp một mà thôi. Tu Chân Giới không có tiên tinh để bố trí trận pháp, vậy mà có thể trở thành một tiên trận sư cấp năm thì Diệp Mặc sao có thể tin tưởng được?

Sầm Thiên Cầm thấy Diệp Mặc không nói gì, thì cũng không hề lo lắng mà nói tiếp:

- Tu Chân Giới tuyệt đối không có người nào có khả năng đạt tới trình độ tiên trận sư cấp năm, nhưng vì tổ tiên của tôi chính là một tiên nhân. Tuy rằng người chỉ là một Kim Tiên, nhưng trình độ trận pháp của người thì lại cực kỳ cao siêu. Nhưng người lại bị kẻ khác dùng thủ đoạn ép buộc tới Tu Chân Giới này bố trí trận pháp và phong ấn. Tổ tiên của tôi biết rằng, một khi người bố trí xong trận pháp, thì sẽ lập tức bị diệt khẩu. Cho nên khi người bố trí trận pháp, chỉ có thể nói là điều kiện ở Tu Chân Giới có hạn chế, cho nên không thể nào bố trí trận pháp quá cao cấp được.

- Kẻ ép buộc tổ tiên của tôi tuy rằng có tu vi cực cao, nhưng trình độ trận pháp thì lại không thể nào so sánh với tổ tiên của tôi được. Hơn nữa dù tu vi của kẻ đó rất cao, nhưng cũng không thể thông qua thủ đoạn nào mà xuống Tu Chân Giới được, nên tất cả sự tình đều chỉ có thể giao lại cho tổ tiên của tôi mà thôi. Cho nên khi tổ tiên của tôi bố trí mấy trận pháp và phong ấn đó, thì đã cố ý lưu lại lỗ hổng, bởi vì kẻ kia chỉ là muốn đem một vật để lại ở Tu Chân Giới, mà chính bản thân kẻ đó cũng phải cần vạn năm sau mới có thể xuống Tu Chân Giới được, cho nên không thể nào biết rằng tổ tiên của tôi đã động tay chân trong đó. Sau khi tổ tiên của tôi bố trí xong trận pháp cực đại kia, thì lại len lén bố trí thêm một cái Dật Thần Trận nữa.

Diệp Mặc nghe tới đây, thì lập tức nhớ tới Lục Chính Quần. Hắn cũng nhớ tới bẩy khối đá và cái tấm bia đá kia. Còn có cả những ấn kỳ nữa. Nếu thực sự là do một tiên trận sư bố trí, thì muốn ẩn nấp những cái ấn kỳ kia lẽ nào lại không thể làm được sao? Lẽ nào những thứ kia đều là do tổ tiên của Sầm Thiên Cầm bố trí ra?

- Tổ tiên của cô tên là gì? Người có còn sống hay không?

Diệp Mặc đột nhiên hỏi.

Sầm Thiên Cầm thật ra thì lại nghi hoặc mà nhìn Diệp Mặc. Cô và Diệp Mặc đang nói tới việc tìm cách thoát ra khỏi Hải Giác, thế nào mà Diệp Mặc đột nhiên lại hỏi về tên của tổ tiên cô chứ? Cái đó chẳng liên quan chút nào tới việc thoát ra ngoài cả.

Nhưng cô vẫn hồi đáp:

- Tổ tiên của tôi tên là Sầm Kim Lĩnh, người hiện tại đã không còn nữa rồi. Lúc đó kẻ đã giết người cũng chỉ là một Hư Tiên mà thôi, nhưng mà tên Hư Tiên kia không thể ngờ là tổ tiên của tôi đã sớm bố trí một ‘Dật thần trận’, giúp người đào thoát một phần của Nguyên Thần. Tổ tiên của tôi sau khi về đến nhà, thì cũng biết là một phần Nguyên Thần của mình cũng không thể nào trốn thoát được lâu dài. Cho nên người cố gắng kìm nén không để cho Nguyên Thần tan rã, dùng thời gian một tháng, để tạo ra mấy miếng ngọc giản. Một tháng sau, thì Nguyên Thần của tổ tiên của tôi liền tiêu tán.

- Ông ấy đã lưu lại mấy cái ngọc giản sao?

Diệp Mặc lại lần nữa ngắt lời của Sầm Thiên Cầm.

Sầm Thiên Cầm nhíu mày, một hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Đó là vật truyền thừa của Sầm gia, tôi cũng từ những thừ mà tổ tiên lưu lại mới biết dc. Tôi nói hợp tác cùng tiền bối, bởi vì tôi cũng là một tông sư trận pháp cấp bẩy, cũng có thể hiểu được một chút về tiên trận. Chỉ là tu vi của tôi có hạn, hơn nữa một mình tôi cũng không thể nào rời khỏi đây được.

Diệp Mặc biết ý của Sầm Thiên Cầm. Sầm Thiên Cầm đã nói rất rõ ràng, đó chính là cô đã nhận được truyền thừa của tổ tiên, cho nên có thể biết được một ít mánh khóe của Hải Giác này. Chỉ cần mình hợp tác với cô, thì cô có thể cung cấp cho mình tin tức, sau đó hai người sẽ hợp tác với nhau cùng thoát ra ngoài. Về phần những ngọc giản kia, là thứ thuộc về sở hữu tư nhân của cô, không có trong vụ hợp tác này.

Nhưng Diệp Mặc hiện tại muốn cũng không phải là những thứ này, thứ mà hắn muốn chính là ngọc giản mà tổ tiên Sầm Thiên Cầm lưu lại. Hắn biết chỗ nghịch thiên mà công pháp 'Tam sinh quyết' hắn tu luyện mang lại, nhưng nếu hắn không có sơ lược ban đầu về cách bố trí tiên trận, thì hắn cũng không thể nào diễn sinh ra bộ dạng của tiên trận và thủ đoạn để bố trí tiên trận cả. Nhưng chỉ cần hắn có thể biết được thủ đoạn chân chính của việc bố trí một cái tiên trận, thì hắn có thể thông qua 'Tam sinh quyết' mà diễn sinh ra, sáng tạo cho riêng hắn một thủ đoạn bố trí tiên trận đỉnh cấp.

Huống chi hắn thực sự là rất muốn biết cái ấn kỳ ở Tây Tích Châu, còn có cả trận pháp và phong ấn ở Ma Ngục cấm địa liệu có phải là do tổ tiên của Sầm Thiên Cầm bố trí hay không nữa.

Diệp Mặc biết mấy thứ này đối với Sầm Thiên Cầm mà nói thì đều là thứ cực kỳ trân quý, nếu như không phải ở đây chỉ có thể tìm hắn để hợp tác, thì Sầm Thiên Cầm tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói ra với ai cả. Nếu như cô nói ra, mà gặp phải một tu sĩ ngoan độc nào đó, thì chắc chắn là sẽ có sự kiện giết người đoạt bảo.

Thấy Diệp Mặc không thèm nhắc lại, thì Sầm Thiên Cầm cũng lo sợ bất an. Cô xác thực là có suy nghĩ giống như Diệp Mặc. Ở chỗ này cô chỉ có thể tìm Diệp Mặc để hợp tác, vì cô thực sự muốn đi ra ngoài. Nhưng ở đây lại không có một tu sĩ nào dám tìm đường thoát ra ngoài cả. Huống chi những tên tu sĩ Hóa Chân tại Hải Giác thành này, thì cô đều nhìn thấu cả rồi. Một khi cô để lộ bí mật này ra, thì đừng nói tới việc thoát ra ngoài, ngay cả sống được nữa hay không còn chưa thể nói trước được nữa là.

Sở dĩ lần này cô tìm Diệp Mặc hợp tác, ngoại trừ lí do vì đã không còn cách nào cả, còn có một phần nguyên nhân là đến từ Lạc Ảnh. Là một cô gái cực kỳ thông minh, thì cô sao có thể không nhìn ra Lạc Ảnh đối với Diệp Mặc chính là tình yêu tới từ tận xương tủy chứ? Lạc Ảnh thì cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn ôn nhu hiền hòa, cho dù là hành vi của cái tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai lúc trước đã cực kỳ rõ ràng rồi, thì cô ấy vẫn nhắc nhở trước một câu, sau đó thì mới buộc phải khởi động sát trận.

Nếu như Diệp Mặc là loại người hung ác, thì tuyệt đối sẽ không chiếm được sự yêu mến khắc cốt ghi tâm của một cô gái hoàn mỹ như vậy. Cho nên cũng là một cô gái thông minh, thì Sầm Thiên Cầm lúc này mới quyết định đi ra ngoài chờ Diệp Mặc. Nếu như chờ được Diệp Mặc, thì cô sẽ hợp tác cùng hắn. Nếu như chờ không được, thì cũng thôi.

Nhưng hiện tại cô đã nói ra vốn liếng để hợp tác của mình, mà Diệp Mặc lại trầm mặc không nói gì, khiến cho cô thực sự là có chút khẩn trương.