Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1504: Người thâm độc nhất Hải Giác thành



Sau khi Diệp Mặc đi vào phòng bố trí trận pháp ẩn nấp, thì mới tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời lấy ra trận bàn thời gian. Nếu như không cần trận bàn thời gian mà đi nghiên cứu tiên trận thì hắn sợ là bản thân không thể nào hoàn thành trong một thời gian ngắn được.

- Chị Thiên Cầm, mặt của chị là cố ý làm thành như vậy sao?

Giải Ấu Huê nghi hoặc nhìn khuôn mặt dữ tợn của Sầm Thiên Cầm mà hỏi. Cô mặc dù không đi vào Hải Giác thành, nhưng sau mấy ngày vừa rồi thì cũng đã được chứng kiến rõ ràng những tu sĩ ở Hải Giác thành. Họ căn bản là không coi phụ nữ ra gì cả. Sầm Thiên Cầm biến bộ dạng của mình trở thành như thế này, hiển nhiên là vì cô sợ những tên tu sĩ cao cấp ở Hải Giác thành này.

Sầm Thiên Cầm gật đầu:

- Ừ, nếu không làm như vậy, thì tôi đã sớm mất mạng rồi. Các cô may mắn là vì đi theo Diệp tiền bối tới đây, nếu như là cùng tôi tới đây, thì kết cục chắc chắn là sẽ rất thê thảm. Tu sĩ đáng sợ nhất Hải Giác thành kỳ thực không phải là cái tên Phong Tiển kia, mà chính là tên thành chủ Vương Cảnh kia cơ. Chỉ là tên Vương Cảnh luôn luôn làm chuyện xấu ở trong bóng tối, còn tên Phong Tiển thì lại luôn chường ra cái mặt của mình. Hơn nữa tên Vương Cảnh kia so với Phong Tiển thì càng thâm đọc hơn nhiều. Người khác đều cho rằng Phong Tiển mới là kẻ độc ác nhất Hải Giác thành, nhưng kỳ thực thì không phải như vậy.

- Sao chị biết?

Giải Ấu Huê nghi hoặc.

Sầm Thiên Cầm hơi trầm ngâm rồi nói:

- Tôi là một tông sư trận pháp cấp bẩy, cho nên để rời khỏi Hải Giác này, thì tôi luôn ở bên cạnh Hải Giác đảo quan sát phương hướng và quy luật của thủy triều ở Hải Giác. Hơn nữa tôi cũng rất cẩn thận, bình thường khi tôi ở Hải Giác đảo này quan sát, thì đều sẽ bố trí một cái trận pháp ẩn nấp. Vì thế có một ngày tôi đã tận mắt nhìn thấy tên Vương Cảnh kia và đạo lữ song tu của y đi tới, khi đó thì tôi còn tưởng là bọn họ tới để bắt Giác Hồn Tảo. Sau đó thì tôi mới biết được là không phải, mà không ngờ chính là tên Vương Cảnh kia lại ở phía sau ám toán đạo lữ song tu của y, trực tiếp giết chết cô ta...

- A...

Giải Ấu Huê kinh ngạc kêu lên, cô căn bản là không thể tưởng tượng ra được loại chuyện như thế này. Cô lập tức thắc mắc:

- Liệu có phải là tên Vương Cảnh kia có mâu thuẫn gì với đạo lữ song tu của y không?

- Không phải!

Sầm Thiên Cầm lắc đầu:

- Cô gái kia cũng có tu vi Kiếp Biến, sau khi lạc vào Hải Giác này thì liền chủ động đi theo Vương Cảnh, làm đạo lữ song tu của y. Hơn nữa luôn ngoan ngoãn phục tùng đối với Vương Cảnh, tuyệt đối không có khả năng sinh ra mâu thuẫn, huống hồ tôi còn biết lý do mà Vương Cảnh giết cô gái kia nữa, vì sau khi giết chết cô gái kia thì Vương Cảnh còn nói một câu.

- Y nói gì thế?

Giải Ấu Huê vội vàng hỏi. Ngay cả Lạc Ảnh cũng có chút tò mò muốn biết rốt cuộc là vì sao tên Vương Cảnh kia lại giết chết đạo lữ song tu của mình.

Sầm Thiên Cầm lộ ra vẻ mặt đầy căm hận rồi nói:

- Tên Vương Cảnh kia quả thực là không bằng cả một con chó, sau khi y giết đạo lữ song tu của mình thì còn nói một câu là: “Cô quá lãng phí linh thạch của ta, mỗi ngày tu luyện đều cần tới mười viên linh thạch, nên thôi ta cũng chỉ có thể tiễn cô lên đường...”

- A...

Giải Ấu Huê không thể tin vào lỗ tai của mình được nữa, chỉ vì tu luyện mỗi ngày mất mười viên linh thạch mà giết người sao? Hơn nữa còn là giết đạo lữ song tu của chính mình. Mười viên linh thạch mà thôi, đối với một tu sĩ Kiếp Biến mà nói thì dùng để khôi phục lại chân nguyên cũng không đủ. Một tên tu sĩ Hóa Chân lại chỉ vì mười viên linh thạch mà giết chết đạo lữ song tu của mình, đây quả thực là chuyện quá mức khó tưởng.

- Quả nhiên là chó lợn cũng không bằng.

Ngay cả người luôn bình tĩnh ôn hòa như Lạc Ảnh cũng phải nhíu mày mắng một câu.

Sầm Thiên Cầm thì lại lắc đầu:

- Đấy cũng chưa phải là điều đáng buồn nôn nhất đâu, vì sau đó y còn mang trên mình cái bộ dạng bị trọng thương mà trở về Hải Giác thành, sau đó lại vẽ nên cho mình một câu chuyện buồn thảm đến long trọng, nói rằng đạo lữ song tu của hắn đã bị chết khi săn bắt Giác Hồn Tảo. Hơn nữa y còn nói rằng bản thân vì muốn cứu đạo lữ của mình mà bị Giác Hồn Tảo làm cho trọng thương, hận không thể nào dùng mạng của chính mình đổi về mạng sống của đạo lữ song tu. Mà chuyện này thực ra là hai ngày sau tôi trở lại Hải Giác thành, thì mới nghe được người khác đang bàn tán đấy.

- Phải bảo Diệp đại ca đi giết chết cái tên súc sinh này...

Giải Ấu Huê oán hận nói một câu.

...

Lúc này thì Diệp Mặc đang ở giữa trận bàn thời gian nghiên cứu tiên trận. Sau thời gian một năm, thì Diệp Mặc mới có thể hiểu được đại thể cái gì gọi là quy luật thủy triều. (Triều tịch lưu)

Quy luật thủy triều chỉ là một trong vô số hướng đi của một loại trận kỳ trong tiên trận mà thôi, chính là lợi dụng nó để thay đổi vị trí của trận kỳ, đồng thời lại lợi dụng sự thay đổi vị trí của trận kỳ mà biến hóa hoàn cảnh của trận pháp. Đây thuộc về loại thủ đoạn bố trí tiên trận bậc trung.

Khó trách vì sao Sầm Thiên Cầm nói muốn từ Hải Giác đi ra ngoài, thì cần phải biết quy luật của thủy triều. Chỉ cần tìm được một quy luật của thủy triều thì sẽ có thể tìm được một trận môn của trận kỳ trong tiên trận. Sau đó sẽ thông qua trận kỳ này mà tính toán ra vị trí của trận kỳ thứ hai.

Đối với Diệp Mặc mà nói, thì cái này rất giống với Sa Hà ở Tây Tích Châu. Chỉ cần tìm được vị trí của một ấn kỳ, thì sau đó có thể tính toán ra vị trí của cái ấn kỳ thứ hai.

Diệp Mặc hồi tưởng lại tình huống ở Hải Giác, dường như thật sự là giống như vậy. Nhưng quy luật của thủy triều này cũng có biến hóa, không phải là một quy luật cố định, như vậy thì xem ra Sầm Thiên Cầm nói năm mươi năm mới có thể tìm ra quy luật biến hóa của thủy triều ở Hải Giác này xem ra cũng chỉ là một lời nói bảo thủ mà thôi.

Nghĩ đến bộ dáng chưa được năm trăm tuổi của anh em họ Hạnh, hơn nữa tu vi đều chỉ là Ngưng Thể, vậy thì bọn họ thực sự có thể tìm ra được quy luật của thủy triều hay sao? Nếu như hai anh em nhà kia không thực sự tìm được quy luật của thủy triều, thì Diệp Mặc biết rằng hắn sẽ phải tự mình đi quan sát nếu như muốn phá trận rồi.

Dùng mấy chục năm để quan sát quy luật của thủy triều thì đối với Diệp Mặc quả thực là chuyện không thực tế. Điều khiến Diệp Mặc lo lắng chính là nếu Hải Giác này là một cái tiên trận, vậy thì cũng có nghĩa là nó được người khác cố ý bố trí ra. Nếu như là một vị tiên nhân bố trí, vậy thì dù hắn muốn xé rách không gian ở đây cũng rất khó khăn.

Biện pháp duy nhất chính là chỉ có thể đi tìm trận môn của cái tiên trận này. Diệp Mặc thở dài một tiếng. Cho dù là anh em họ Hạnh kia biết quy luật của thủy triều, thì Sầm Thiên Cầm cũng không thể biết được. Cô dường như là chỉ nhìn ra được đây là một tiên trận, thậm chí thì cô cũng chỉ là một tông sư trận pháp cấp bẩy. Nếu cứ trông cậy vào cô để tìm lối ra, thì căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ.

Xem ra vẫn là phải tự dựa vào chính mình. Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc liền an tĩnh xuống, toàn tâm toàn ý tìm hiểu về thủ đoạn bố trí tiên trận, thậm chí còn lấy ra tiên tinh để thí nghiệm.

Sau khi toàn tâm toàn ý vào việc học cách bố trí tiên trận, thì Diệp Mặc rất nhanh đã quên luôn là mình đang bế quan.

...

Diệp Mặc bế quan, thì Hải Giác thành liền trở nên an tĩnh lại, cũng không có người nào dám đi tới nơi ở của Diệp Mặc, dù cho lại đứng ở gần cũng không có.

Một tháng sau, thì trận bàn thời gian của Diệp Mặc dừng chuyển động, mà Diệp Mặc cũng vừa vặn tỉnh lại. Nhìn tiên tinh trên trận bàn đều đã trở thành linh thạch mầu xám, thì Diệp Mặc cũng không thể tin được là hắn đã bế quan hết bẩy năm. Hắn từ trận pháp sư cấp một thăng cấp tới tông sư trận pháp cấp chín thì tổng thời gian cộng lại cũng chỉ mất có ít thời gian mà thôi. Mà lần này hắn thăng cấp từ tông sư trận pháp cấp chín tới tiên trận sư cấp một không ngờ mất tới gần chín năm.

Cũng may là hắn đã trở thành tiên trận sư rồi. Hắn biết rằng chỉ cần hắn đã thăng cấp tới tiên trận sư, thì sau này muốn thăng cấp tiếp lên tiên trận sư cấp hai có lẽ là sẽ có tốc độ nhanh hơn một ít.

Thủ đoạn bố trí tiên trận hoàn toàn khác với thủ đoạn bố trí trận pháp của Tu Chân Giới. Đương nhiên mỗi người đều có hiểu biết khác nhau về trận pháp, cũng đại biểu cho việc thủ đoạn bố trí ra tiên trận cũng khác nhau.

Diệp Mặc chỉ tham khảo nguyên lý bố trí tiên trận của Sầm Kim Lĩnh, sau đó lại tự mình diễn sinh ra cách bố trí tiên trận mới. Bởi vì hắn chưa từng đi tới Tiên Giới, cho nên hiện tại việc diễn sinh còn có chút khó khăn.

Hôm nay hắn đã trở thành tiên trận sư cấp một rồi, thì hắn mới hiểu được ý của Sầm Thiên Cầm. Với trình độ tông sư trận pháp cấp bẩy của Sầm Thiên Cầm, cũng mới chỉ hiểu được chút da lông bên ngoài của tiên trận, mà đã muốn mang theo bọn họ rời khỏi Hải Giác này thì căn bản là chuyện không thực tế.

Diệp Mặc đi ra khỏi phòng, phát hiện chỉ có một mình Lạc Ảnh đang nghiên cứu đan dược, còn Giải Ấu Huê và Sầm Thiên Cầm thì không thấy ở trong phòng.

Thấy Diệp Mặc đi ra, thì Lạc Ảnh vội vã thu hồi đồ vật lại rồi đứng lên hỏi:

- Anh đã xem hết mấy cái ngọc giản đó rồi à?

- Đúng thế, đã hiểu được phần lớn rồi. Có lẽ chúng ta có thể thoát ra rồi. Nhưng Ấu Huê và Thiên Cầm đâu rồi?

Diệp Mặc hỏi Lạc Ảnh.

- Giải Ấu Huê ở đây cảm thấy buồn chán, cho nên cùng đi vào trong thành với Thiên Cầm rồi.

Lạc Ảnh đáp lời.

Diệp Mặc không biết phải nói gì. Hải Giác thành thì có cái gì tốt mà đi dạo chứ? Ở đây tuyệt đối là không thể nào xuất hiện thứ tốt được. Hắn tiện tay thu lại căn nhà bằng pháp bảo chân khí của mình, sau đó mang theo Lạc Ảnh chuẩn bị rời khỏi Hải Giác thành.

Không đợi Diệp Mặc phát ra thông tin, thì Sầm Thiên Cầm và Giải Ấu Huê đã cùng với anh em họ Hạnh đi tới đây. Hai anh em họ Hạnh thấy Diệp Mặc, thì liền vội vã tiến lên chào hỏi.

Diệp Mặc đã là Tiên trận sư cấp một, đã nghiên cứu qua cách bố trí tiên trận, nên hiện tại hắn đã biết thực sự là cần phải mất một thời gian dài mới có thể kết luận được về quy luật của thủy triều. Nếu như anh em họ Hạnh biết quy luật của thủy triều, thì quả thực đó là một sự trợ giúp rất lớn.

Hạnh Dực tuy là có một bộ dáng khỏe mạnh, nhưng trên thực tế thì y cực kỳ khôn khéo. Sau khi y bắt chuyện với Diệp Mặc, thì không đợi Diệp Mặc hỏi y đã lên tiếng nói trước:

- Tôi cùng em trai Hạnh Khê đến Hải Giác này đã chín mươi năm. Từ đó đến nay, chúng tôi luôn luôn nghĩ mọi biện pháp để đi ra ngoài. Tuy rằng tu vi của chúng tôi rất thấp, nhưng đã nắm giữ được quy luật di động của Giác Hồn Tảo và một phần quy luật thủy triều ở hướng đông nam của Hải Giác này...

- Hướng đông nam sao?

Diệp Mặc giật mình lặp lại một câu. Ở Hải Giác này thì căn bản không thể biết được bất cứ một cái phương vị nào, vậy thì anh em họ Hạnh này làm sao lại biết được đâu là hướng đông nam?

Hạnh Khê nghe thấy câu hỏi nghi hoặc của Diệp Mặc, thì liền nói với vẻ ngượng ngùng:

- Diệp tiền bối, kỳ thực là hướng đông nam mà anh của tôi nói chỉ là do chúng tôi tự mình chia Hải Giác ra làm bốn phương tám hướng để có thể dễ dàng quan sát mà thôi. Cho nên cái phương hướng này cũng không nhất thiết phải đúng với ở bên ngoài, nhưng lại có thể giúp chúng tôi dễ dàng nắm bắt mà không bị nhầm lẫn.

- Biện pháp tốt.

Diệp Mặc giơ ngón tay cái lên. Anh em họ Hạnh này có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, xác thực là rất tốt. Vừa đơn giản lại vừa hữu hiệu. Dù cho phương hướng khác với ở bên ngoài, nhưng căn bản cũng không ảnh hưởng gì cả. Cho dù là hướng đông trong này chính là hướng nam ở ngoài kia, thì chí ít cũng sẽ không bị nhầm lẫn phương hướng ở trong Hải Giác này.

Nhưng mà biện pháp này còn có một khuyết điểm, đó chính là phải dựa vào kinh nghiệm của chính mình để phán đoán, một khi phán đoán nhầm, thì phương hướng trước đó sẽ sai lầm toàn bộ. La bàn đi biển chính là thông qua phương thức trận pháp mà luyện chế ra, dựa vào trận pháp để chỉ định phương hướng, đương nhiên là không có kinh nghiệm khác nhau của từng người ở trong đó. Bởi vì ở trong này thì la bàn đi biển hoàn toàn mất tác dụng, cho nên Diệp Mặc mới không thể dùng nó mà thôi

La bàn đi biển vì sao mất tác dụng? Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì trận pháp ở bên trong Hải Giác này khiến cho trận pháp ở trong chiếc la bàn bị mất đi hiệu lực rồi. Điều này làm cho Diệp Mặc lại nhớ tới một loại la bàn khác không cần tới hiệu quả của trận pháp, cho nên hắn liền lấy ra một chiếc lược tinh xảo.

- Diệp đại ca, anh vẫn còn giấu một chiếc lược sao?

Giải Ấu Huê nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra một chiếc lược tinh xảo như vậy, thì liền kinh ngạc hỏi một câu. Nhưng cô cũng lập tức biết được chiếc lược này là đồ của con gái sử dụng.