Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1573: Tu sĩ điên cuồng



Lang yêu hư không tuyệt đối là một loại yêu thú hư không cực kỳ điên cuồng, nhưng loại điên cuồng này Diệp Mặc liều mạng sống chết với nó, cũng bắt đầu cảm thấy lộn xộn rồi. Những lang yêu này không ngừng bị Diệp Mặc chém chết, thi thể chất đống trong hư không, có một số lại càng trong nháy mắt đã bị loạn lưu hư không mang đi.

Lại có mấy con lang yêu cấp ba bị Diệp Mặc giết chết, đao gió trên người Diệp Mặc cũng càng trúng càng ít rồi, còn một con lang yêu vẫn đứng sau cùng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn rồi, nếu như cứ tiếp tục như này, thì mấy chục nghìn con lang yêu trong này cũng toàn quân bị tiêu diệt không còn con nào.

Đúng lúc con lang yêu đó đang suy nghĩ muốn rút lui, còn là lúc phát động tấn công mạnh lần nữa, thì hư không từng trận nổ vang truyền đến, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục tia sét liền giáng xuống, những tia sét này giáng trúng vào đám lang yêu cấp hai, trong nháy mắt chết thành một đống.

Diệp Mặc sở dĩ đến bây giờ mới phóng ra lôi kiếm, chính là sợ thi triển quá sớm, thần thức và chân nguyên của mình cũng không trụ nổi, bây giờ lang yêu cũng đã lộn xộn rồi, rõ ràng lang yêu cũng sắp không trụ được nữa rồi, giống như sức quân trong chiến tranh vậy, lúc này phóng ra lôikiếm là thời điểm tốt nhất.

- Gừmm….

Lang yêu cuối cùng biết được sự lợi hại của Diệp Mặc, con cầm đầu gầm gừ một tiếng, gần hai chục nghìn con lang yêu còn lại cũng đang kêu gào nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt biến mất trong hư không.

Diệp Mặc thở ra, nếu như những con lang yêu này không rút, hắn cho dù cuối cùng có thắng, thì cũng chỉ thảm hại hơn, cuối cùng chỉ có thể chui vào Thế giới trang vàng trị thương. Còn lúc này Diệp Mặc cũng không chui vào Thế giới trang vàng, mà lại ở hư không thiên vực, thần thức của hắn căn bản cũng không quét được xa, ai biết được có bao nhiêu đại năng có thể nhìn thấy hắn?

Khả năng này rất nhỏ, nhưng hắn cũng không thể không cẩn thận được. Có cao thủ kinh khủng như Tự Tại Vương, hắn cũng đã biết được sức mạnh của mình ở Tiên giới kém không thể kém hơn được nữa. Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, thì hắn cũng không muốn dùng Thế giới trang vàng của mình.

Sau khi nuốt mấy viên đan dược trị thương, Diệp Mặc bắt đầu thu lấy Tiên yêu đan của lang yêu ba chân mà mình lấy được.

Vụ chém giết vừa này, hắn ít nhất cũng giết được mấy chục nghìn con lang yêu, còn những Tiên yêu đan của lang yêu cấp một, Diệp Mặc căn bản cũng không để ý, Tiên yêu đan của lang yêu cấp hai và cấp ba hắn thu hết cũng được gần chục nghìn viên, còn thi thể của lang yêu cũng đã bị không gian loạn lưu mang đi hết rồi.

Suốt một ngày chém giết cùng lang yêu, thân thể Diệp Mặc cũng không nhìn ra được nơi nào không bị thương nữa rồi, đâu đâu cũng là máu me và vết chém.

Diệp Mặc cũng không lo lắng, hắn biết tình trạng bây giờ của mình thoạt nhìn thì rất đáng sợ, thực ra vết thương thực sự cũng chỉ do những con lang yêu cấp ba để lại. Còn lang yêu cấp hai mặc dù lợi hại, nhưng vết thương để lại cũng không sâu, dưới sự trị liệu của đan dược, cũng đã bắt đầu liền lại. Lực tấn công của lang yêu cấp ba trong hư không cũng kém xa so với những con Tiên yêu thú cấp ba, nếu không, hắn bị thương còn nặng hơn này rất nhiều.

Sự nguy hiểm của thiên vực hư không quả nhiên trùng trùng điệp điệp, Diệp Mặc lúc này cũng đã hiểu sao tại sao những người đó lại muốn hợp lại thành tổ đội, gặp những con lang yêu như này, cũng sẽ không e ngại gì. Có lẽ những con lang yêu này căn bản không dám đấu cùng một đội, bản thân chỉ có một mình, rõ ràng chính là miếng mồi ngon trước miệng bọn lang yêu kia, chỉ có điều bọn lang yêu đó không ngờ miếng mồi ngon là mình lại khó nuốt mà thôi.

Hắn có thể thắng được nhiều lang yêu như vậy, đơn giản là vì hắn đã đạt tới tu vi luyện thể Thần cảnh, nếu không, hắn ngoại trừ tránh vào Thế giới trang vàng, chứ cũng không làm gì được?

Diệp Mặc gác Tử Đao lên lưng, cũng không thu lại, sự nguy hiểm trong này rất nhiều. Pháp bảo cũng không cần thu lại.

Sau khi có kinh nghiệm chiến đấu với lang yêu ba chân hư không, Diệp Mặc khống chế tốc độ của Thanh Nguyệt nhanh hơn. Ba ngày sau, Diệp Mặc lại lần nữa gặp một đám vẩn thạch (một dạng của thiên thạch) hư không, so với vẩn thạch lẻ tẻ lúc trước, thì đám vẩn thạch này quả thực cũng giống như lang yêu vậy, phủ kín cuốn đến, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh lại.

Lần này Diệp Mặc lại phóng ra đại đỉnh tám cực, mặc dù bị vẩn thạch va chạm lại bị trọng thương lần nữa, nhưng hắn cuối cùng cũng xông qua. Còn đằng sau lại gặp mấy đao gió hư không lẻ tẻ, những thứ này cũng không tính là đao gió hư không lợi hại gì nhiều, chỉ là cho Diệp Mặc thêm mấy vết thương nữa mà thôi.

Trải qua một loạt nguy hiểm này, Diệp Mặc lại càng nhận thức được sự quan trọng của luyện thể, nếu như hắn không lên được tu sĩ luyện thể Thần Cảnh, hắn sớm đã là một đống hài cốt trong hư không này rồi.

Nửa tháng sau, Diệp Mặc với chi chít vết thương trên người đến bên ngoài một trận pháp hư không.

Xung quanh trận pháp hư không này bị bao bởi một khối vẩn thạch cực lớn chu vi mấy chục nghìn mét vuông, khối thiên thạch này cố định trong hư không, còn những tia sáng phát ra từ trong trận pháp hư không đó, rõ ràng ánh sáng đó là Tụ Quang Tiên trận. Bên ngoài trận pháp này, có vài chữ lớn màu vàng “Vẩn thạch môn Hỗn Độn Tinh vực”.

Đối diện với khối thiên thạch cực lớn này, có một tấm chắn hình gợn sóng, Diệp Mặc đoán chừng đây chắc hẳn là tấm chắn tiến vào Hỗn Độn Tinh vực.

Từ đây chắc hẳn là lối vào Hỗn Độn Tinh vực, Diệp Mặc thở dài, thời gian nửa tháng, hắn đánh sống đánh chết trong hư không thiên vực, cũng không phải không có tác dụng gì, tiên nguyên và thần thức của hắn không ngừng rèn luyện khi đánh nhau và chống cự với đao gió hư không, với vẩn thạch, ngay cả thân thể cũng thông qua những bài rèn luyện này, khoảng cách đến Thần cảnh hậu kỳ chỉ còn một bước ngắn nữa.

Lúc này thân thể của hắn cũng ít góc cạnh hơn nửa tháng trước rất nhiều, còn khí tức cường hãn của tu sĩ thì lại đậm hơn nhiều.

Diệp Mặc nhảy vào trận pháp hư không này, hạ xuống trên khối vẩn thạch cực lớn, phát hiện nơi này còn có hơn nghìn người nữa. Một số tu sĩ vẫn còn đang nghỉ ngơi hồi phục cơ thể, còn một số tu sĩ thì lại đang lấy ra Liệt không phù, chuẩn bị tiến vào Hỗn Độn Tinh vực. Đương nhiên vẫn còn một bộ phận tu sĩ bước ra từ Hỗn Độn Tinh vực, những tu sĩ này đợi những người còn lại trong này, chuẩn bị kết bạn rời khỏi nơi này.

Còn có một số tu sĩ cá biệt khác thì lại đến đây làm ăn, nơi này là lối vào Hỗn Độn Tinh vực, cũng là lối ra. Những tu sĩ đến làm ăn này phải mạo hiểm nguy hiểm cực lớn nhưng sau khi đến đây rồi, cũng thu hoạch được đáng kể. Có rất nhiều tu sĩ bất luận tiến vào Hỗn Độn Tinh vực, hay là từ trong Hỗn Độn Tinh vực đi ra, cũng đều lấy đồ dư thừa trong tay mình ra.

Diệp Mặc vừa tiến đến, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các tu sĩ. Trong này là cửa vào quan trọng của Hỗn Độn Tinh vực, đến nơi này đương nhiên là vì tiến vào Hỗn Độn Tinh vực. Nhưng tu sĩ đến nơi này đều là kết đội lại, trước giờ chưa từng có tu sĩ nào dưới cấp Đại Tiên lại có thể một mình vào trong này. Cho dù là tu sĩ Đại Tiên, bình thường cũng không muốn một mình băng qua hư không thiên vực.

Bầy yêu thú trong hư không thiên vực, từng đám vẩn thạch, rồi đao gió…

Tất cả những thứ này, chỉ có đông người mới có thể chặn lại được, một mình căn bản không thông qua được.

Còn bây giờ những tu sĩ đang ở cửa vào của Hỗn Độn Tinh vực, lại nhìn thấy một mình Diệp Mặc đến nơi này, dường như tất cả các tu sĩ biết chuyện gì đang xảy ra đều sững người lại, bọn họ hoàn toàn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Không ai cho Diệp Mặc vào đội, có rất nhiều người đều biết, nhưng những người này đều không ngờ tên Kim Tiên sơ kỳ này lại dám một mình đến.

Diệp Mặc trên người vết thương chồng chất, vết máu loang lổ, một Tiên khí hạ phẩm tầm thường to bản được đeo sau lưng. Lúc này hắn không giống một tiên nhân, mà lại giống một hiệp sĩ lưu lạc giang hồ.

Trên người hắn mặc dù vết máu loang lổ, đầu tóc có chút lộn xộn, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế ác liệt hung hãn, giống như một thanh đao dài không thể nào bị vỏ đao che mất đi sự sắc bén vậy, cho dù trong vỏ đao, cũng mang theo một khí tức tiêu sát.

Hắn thực sự lợi hại như vậy sao? Hay là sự may mắn của hắn đã đến một mức độ nhất định rồi? Rất nhiều tu sĩ cũng đã bắt đầu trong lòng lẩm bẩm. Nơi này cũng có người bị thương, nhưng trước giờ chưa có ai có thương thế như Diệp Mặc này, giống như tu sĩ tiêu sát vậy.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, cũng không trông thấy Thôi Minh Lập đâu, biết Thôi Minh Lập chắc hẳn cũng vào trong Hỗn Độn Tinh vực rồi. Những tu sĩ mất mạng lạc cũng có, bình thường lại không thể vượt qua một thành được, Diệp Mặc tin rằng vận khí của Thôi Minh Lập thì không xui xẻo như vậy, đúng lúc đến lượt gã mất mạng.

Hắn nhìn vài tu sĩ đang bày hàng bán bên này, bước tới.

Lạch bạch…

Bước chân của Diệp Mặc cũng không phải rất nặng, nhưng có một số người lại cảm thấy âm thanh này giống như đạp lên trái tim mình vậy, sinh ra một lực công kích cường hãn. Đội trưởng của vài tiểu đội từ chối Diệp Mặc, lại càng khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, mặc dù bọn họ tin rằng Diệp Mặc chỉ là tu vi Kim Tiên sơ kỳ, cũng không là đối thủ của bọn họ. Nhưng bây giờ nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Mặc, lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Hắn chắc là chỉ có vận khí tương đối tốt mà thôi, đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ gặp vài con Tiên yêu thú cấp một cấp hai, nếu không, hắn làm sao có thể đến được cửa thiên thạch của Hỗn Độn Tinh vực cơ chứ?

Chân Băng Du cũng chưa tiến vào Hỗn Độn Tinh vực, đúng lúc cô định vào trong Hỗn Độn Tinh vực, Diệp Mặc lại với cách chấn động như này mà tiến vào, cô đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn.

Có thể tu luyện đến Huyền Tiên sơ kỳ, cô cũng thấy qua nhiều tu sĩ điên cuồng, nhưng hôm nay cô mới biết, so với sự điên cuồng của Diệp Mặc, thì sự dốc sức của những người khác cũng chỉ là liều mạng mà thôi. Còn sự điên cuồng này của Diệp Mặc quả thực chính là nộp mạng, một mình hắn xông qua hư không thiên vực, vẫn còn chưa mất mạng.

Phải nói hắn cực kỳ may mắn, hoặc là nói hắn không thể theo lý mà nói?

- Tên Diệp đan sư này đúng là may mắn quá nhỉ, lá gan cũng không nhỏ đâu, chỉ có điều như này chẳng may xảy ra chuyện gì, Niệm Mân sư muội sẽ, haizz….

Hải Xuyên Võ thấy Chân Băng Du vẫn chấn động nhìn Diệp Mặc, lại hơi ghen tức nói một câu.

- Uhm.

Chân Băng Du cũng không nghe rõ lời nói của Hải Xuyên Võ, chỉ đồng ý theo bản năng. Cô còn đang suy nghĩ Diệp Mặc rốt cuộc làm thế nào mà lại đến được đây, một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ có thể băng qua hư không thiên vực đến lối vào của Hỗn Độn Tinh vực, cô quả thực khó có thể tin được. Cô không cho rằng Diệp Mặc ẩn giấu tu vi, cô tin rằng nếu như Diệp Mặc ẩn giấu tu vi, thì cô cho dù không nhìn ra, cũng có thể cảm nhận được, trên thực tế, cô không nhìn ra, cũng không cảm nhận được cái gì hết.

Thấy Băng Du vẫn còn chằm chằm nhìn Diệp Mặc, Hải Xuyên Võ cũng cảm thấy mất hứng, gã lấy ra liệt không phù nói:

- Băng Du sư muội, chúng ra có cần bây giờ vào Hỗn Độn Tinh vực luôn không?

Lần này Băng Du đến trả lời cũng không thèm trả lời lại, cô cũng đã nghe thấy rõ ràng Diệp Mặc đang hỏi giá cả của Tiên yêu đan.

Mặc dù Diệp Mặc chỉ là Kim Tiên sơ kỳ, nhưng một mình hắn từ trong hư không đến được vẩn thạch môn của Hỗn Độn Tinh vực, làm sao có thể là loại người đơn giản được?

Tên Kim Tiên kinh doanh kia thậm chí đứng dậy ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Giá của Tiên yêu đan hư không cấp một dao động từ khoảng ba mươi đến tám mươi tiên tinh thượng phẩm, Tiêu yêu đan hư không cấp hai thì trong khoảng một trăm đến ba trăm, Tiên yêu đan hư không cấp ba trong khoảng một nghìn đến hai nghìn tiên tinh thượng phẩm.

- Đắt như vậy sao?

Diệp Mặc sững người.