Vốn dĩ số người tham gia thi đấu vòng thứ hai có 152 người, trên thực tế chỉ có 150 người đến. Tông Phiêu Thiên thiếu đi hai người, còn nguyên nhân gì, thì Tiên vương Hách Dịch căn bản cũng chẳng thèm hỏi.
Tiên nguyên và Thần thức của Diệp Mặc vượt xa những Huyền Tiên bình thường khác, lực cản trong vòng sáng này mặc dù mạnh, nhưng hắn nếu như muốn là người đầu tiên tiến vào trong cửa Vấn Đạo, thì cũng không khó. Chỉ có điều hắn cũng không làm như này, mà lại cùng đoàn người chầm chậm tiến vào trong.
Hắn cũng lấy được một suất Vấn Đạo rồi, mặc dù đồng ý với Khải Phong Tiên vương sẽ dốc hết sức, nhưng với tình huống không biết gì này, hắn cũng không muốn làm con chim đầu đàn. Tên Tiên vương Hách Dịch kia lúc trước cũng giúp hắn chuốt thân thù hận rồi, ai biết được một khi hắn là người đầu tiên tiến vào cửa Vấn Đạo này sẽ có chuyện gì nữa hay không? Hơn nữa Diệp Mặc nghi ngờ cửa Vấn Đạo này còn có một số thứ giống như pháp bảo, một khi đây là pháp bảo của một vị Tiên vương nào đó, hắn tiến vào trong rồi, vậy thì bí mật của hắn chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Cho nên Diệp Mặc vừa đi, cũng vừa rầu rĩ, nếu như không phải vòng thi thứ hai có liên quan đến vòng thi thứ ba, hắn sớm đã tự động bị quét ra ngoài rồi.
Theo tâm lý mà nói, Diệp Mặc còn muốn giúp Khải Phong Tiên vương một tay, đừng nói Trung Châu Tiên vương đưa cho hắn một thứ tốt, hơn nữa chuyện hắn ẩn giấu tu vi, mấy vị Tiên vương này đến nhắc đến cũng không nhắc, lại càng không hỏi hắn có bí mật gì. Khải Phong Tiên vương còn đưa cho hắn ngọc giản tàn đồ của Cấm Thượng Thiên, Cấm Thượng Thiên thuộc Thượng thiên vực, ai biết trong đó có đồ tốt hay không?
Đương nhiên còn có một cái nữa là hắn mặc dù không phải người của Tông Phiêu Thiên, Chân Băng Du vẫn còn. Một khi hắn lấy được hai suất Vấn Đạo các, cho Hòa Hoàn Tiên vương một suất, Hòa Hoàn Tiên vương chắc chắn sẽ tiện thể chiếu cố Chân Băng Du. Bất luận nói thế nào, Chân Băng Du cũng là do hắn dẫn đến Tông Phiêu Thiên, hai người cùng trải qua qua hoạn nạn. Hắn không thể đi rồi, lại còn gây mâu thuẫn cho Chân Băng Du nữa.
Lúc này đi đầu tiên chính là Bái Y Tiên Quan Phi Kiếm, thực lực của gã quả thực vô cùng cường hãn. Gã thậm chì còn quay đầu lại nhìn Diệp Mặc một cái, cái kiểu khinh thường này rất rõ ràng. Rõ ràng, gã cho rằng Diệp Mặc lấy được điểm cao ở vòng đầu tiên, chỉ là do may mắn.
Bởi vậy có thể thấy Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên không nói chuyện y thua thiệt ra, thì hai người đi cùng Huyết Y Tiên cũng không dám nói ra.
Theo sau Quan Phi Kiếm là một Huyền Tiên mặt đầy râu, nhìn trang phục chắc hẳn là người của Nguyễn Nhạc Thiên, Diệp Mặc không biết tên của y. Còn sau đó là một Huyền Tiên áo xanh, người này Diệp Mặc nghe thấy Từ Ki nói qua rồi, tên Lãnh Thanh Sam, là thí sinh của Khổng Thăng Thiên vực, là người của đội đứng thứ tư trong vòng thứ nhất.
Nếu như nói Quan Phi Kiếm và Lãnh Thanh Sam còn có tên Huyền Tiên râu xồm kia là bậc thang đầu tiên, thì bọn họ phía sau chính là bậc thang thứ hai rồi. Phía sau Lãnh Thanh Sam có một nam hai nữ, ba người này Diệp Mặc cũng nghe nói qua. Người đàn ông là Tần Vô Nhận của Hoàng Già Thiên vực, dẫn đầu đội lấy được vị trí thứ ba trong vòng thứ nhất, hai nữ tiên vô cùng xinh đẹp kia là Huyên Lãnh tiên tử và Huân Nhiên tiên tử của Nguyễn Nhạc Thiên. Người đi trước dẫn đầu đội xếp thứ năm, người đi sau hình như không nằm trong Top 10.
Phía sau chính là Vũ Uyển Linh, Mộ Sát của Giang Do Thiên vực, Liêu Lăng Huyền của Giáo Mang Thiên vực, Thiết Tông Phi của Ông Trọng Thiên vực và cả mấy người nữa Diệp Mặc không biết. Khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên không ngờ lại không bị loại khỏi vòng thứ nhất, cũng tham gia vào vòng thi đấu thứ hai này.
Trên thực tế Diệp Mặc quả thực không muốn giữ sức, hắn là sợ Vấn Đạo đại môn kia. Nhưng bây giờ khi Từ Cơ nghi ngờ nhìn về phía hắn, Diệp Mặc cũng biết hắn không nắm được thời cơ, đến ba vị Tiên vương cũng sẽ nghi ngờ hắn.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc đi nhanh hơn chút, trong nháy mắt đã vượt qua mấy người Mang Dũng, tiếp cận gần đến mấy người Tử Vũ tiên tử và Từ Ki. Hắn nghĩ kĩ rồi, cho dù cửa Vấn Đạo này là pháp bảo của Tiên vương nào đi nữa, trừ phi Tiên vương kia dám bóp nát thức hải của hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không nhìn ra Thế giới trang vàng của hắn.
Trong đại hội Vấn Đạo này, cố ý bóp nát thức hải của thí sinh, đó chính là gây đại chiến cho thiên vực. Cho dù là Nguyễn Nhạc Thiên cũng không dám làm như vậy, Nguyễn Nhạc Thiên mặc dù mạnh, cũng không thể nào đồng thời khiên chiến với mười thiên vực còn lại được.
- Anh Mạc, anh đi trước đi, chúng tôi tranh thủ tiến vào Top 64.
Từ Ki gật đầu nói với Diệp Mặc, gã cho rằng Diệp Mặc đang nể mặt bọn họ mà làm như vậy.
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không nói gì, đồng thời lấy ra một viên Song Thần đan đặt vào trong miệng, nhanh chóng rảo bước lên trên. Nửa tuần hương sau, khi Quan Phi Kiếm sắp tiến vào cửa Vấn Đạo, Diệp Mặc cũng đến đội ngũ ở bậc thang thứ hai.
- Chào anh Mạc, tôi tên Ninh Huân Nhiêu, tôi cũng ngưỡng mộ anh mấy ngày nay rồi, hôm nay có thể gặp được anh quả thực rất vui.
Một mùi thơm thoang thoảng bay cạnh người Diệp Mặc, đồng thời một giọng nói mềm mại khiến người ta có chút không kìm chế nổi vang lên bên tai Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn thấy một nữ tiên mặc váy hoa vàng di chuyển bên cạnh hắn, còn đang hướng về phía hắn cười, rõ ràng câu nói vừa nãy chính là của nữ tiên này.
Thoạt nhìn vô cùng ngây thơ, lại có gương mặt cực đẹp khiến người ta vừa nhìn là có chút thiện cảm, dung nhan như này, cho dù cho với Chân Băng Du, cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Thực ra không cần đối phương giới thiệu, Diệp Mặc cũng biết cô ấy tên Huân Nhiên tiên tử, chỉ có điều không ngờ đối phương lại chủ động nói chuyện với hắn mà thôi.
- Tôi chỉ là may mắn mà thôi, Huân Nhiên tiên tử đứng thứ tư trên bảng Thiên tiên của Nguyễn Nhạc Thiên, vòng thi thứ hai này chắc chắn sẽ lấy được vinh dự về cho Thiên vực của mình,
Diệp Mặc vội khách khí nói, càng khiến cho hắn có thiện cảm chính là, Huân Nhiên tiên tử này không ngờ lại họ Ninh. Điều này khiến hắn trong chốc lát nhớ đến Ninh Khinh Tuyết, sau khi đến Tiên giới, hắn vẫn không ngừng tu luyện bôn ba, bây giờ nhớ đến Ninh Khinh Tuyết, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ nhung.
Thấy mặt Diệp Mặc bỗng nhiên hiền lành lại, Huân Nhiên mỉm cười, cũng không lấy làm lạ, có ai nhìn thấy dung nhan của cô rồi, lại không bị cô hấp dẫn chứ? Nhưng bên cạnh cô lại vang lên một tiếng hừ lạnh, Diệp Mặc không cần quay đầu, cũng biết đó là Huyên Lãnh tiên tử, là người cũng có dung nhan không kém gì với Huân Nhiên tiên tử.
Diệp Mặc biết rõ hai người con gái này có chút không hợp nhau, hắn mới không muốn bị kẹp giữa, chỉ cười nhạt, lập tức tăng tốc lên trên, chỉ vài giây sau, Diệp Mặc cũng đã đuổi kịp Lãnh Thanh Sam rồi.