Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1794: Tu vi tăng vọt



Trông thấy Tiểu Băng Sâm dùng một ít tiên tinh bố trí đồ vật chung quanh Hỗn Độn thụ, thậm chí còn bắt đầu chồng chất một vài gò núi. Vô Ảnh lập tức liền không nhịn được nữa, nó giận đùng đùng chạy đến trước mặt Tiểu Băng Sâm dùng giọng điệu giáo huấn nói:

Tiểu chút chít, ngươi không nghe thấy lời lão đại nói sao? Ngươi dám động vào đồ vật chung quanh Hỗn Độn thụ, không muốn sống nữa hả? Lão đại xuất quan, cái đầu tiên chính là nướng ngươi để ăn.

Tiểu Băng Sâm có chút yếu ớt nhìn Vô Ảnh, một hồi lâu mới lên tiếng:

Đại ca, anh làm như đã tiến vào ngàn trượng trong Hỗn Độn thụ rồi vậy.

Ta là đang dạy bảo ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Vô Ảnh trong lòng nhất thời cả kinh, lão đại đã từng nói qua, một khi nó tiến vào ngàn trượng trong Hỗn Độn thụ, sẽ bị nướng ăn. Nhưng trước mặt em út, giọng điệu tuyệt đối không thể yếu đi.

Há, cám ơn đại ca nhắc nhở e, đợi lão đại đi ra, em nhất định bẩm báo chi tiết. Em nói em vì sự phát triển của Hỗn Độn thụ, đang giúp Hỗn Độn thụ. Đại ca có thể không yên tâm về em, cho nên cũng đi tới bên cạnh Hỗn Độn thụ...

Câu trước Vô Ảnh nghe xong còn dương dương đắc ý, nhưng lúc nghe xong câu sau, Vô Ảnh ánh mắt lập tức thay đổi. Nó hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy đuôi,

Ta chỉ tới nhắc nhở ngươi một tiếng, nếu không ta tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh của lão đại.

Nói xong Vô Ảnh đã nhanh chóng quay người, vừa lầu bầu,

Vườn tiên dược không ai chăm sóc, đã chết mất mấy cây tiên linh thảo rồi, đợi lát nữa lão đại đi ra, Ta sẽ bẩm báo chi tiết.

Em đương nhiên biết rõ đại ca vẫn luôn giúp em chăm nom vườn tiên dược, cho tới bây giờ đều chưa có tới bên cạnh Hỗn Độn thụ. Cám ơn đại ca.

Tiểu Băng Sâm lập tức nịnh nọt nói.

Không đợi nó nói xong, Vô Ảnh sớm đã xuất hiện ở bên cạnh vườn tiên dược. Nó cũng đột nhiên phát hiện, muốn điều khiển đứa em mới này tựa như gánh nặng đường xa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tu luyện trong trận bàn thời gian, Diệp Mặc dần dần quên thời gian, vốn hắn còn định sau khi chạy ra khỏi vụ nổ tiểu Thiên vực, liền dùng 'Hư Không Phi Tuyết' phi hành. Chỉ là vì lúc này đây hắn đã tiến vào cảnh giới vong ngã, lại không biết bên ngoài thoáng cái đã qua bảy năm.

Một tiên linh mạch thượng phẩm hoàn chỉnh, thêm vài tỷ tiên tinh, hoàn toàn không phải non nửa dòng tiên linh mạch cực phẩm tàn tạ đố nát có thể so sánh được. Tiên linh mạch cực phấm tuy tiên linh khí càng thêm nồng đậm, nhưng một khi sứt mẻ tàn tạ, tiên linh khí tán loạn thì gay to, hơn nữa hiệu quả tu luyện so với tiên linh mạch thượng phẩm hoàn chỉnh cũng không tốt.

Cho đến khi tiên linh mạch thượng phẩm của Diệp Mặc phát ra một tiếng vang răng rắc, hoàn toàn hóa thành hư vô, Diệp Mặc mới đột nhiên bừng tỉnh. Hắn đột nhiên đứng lên, phát hiện mình trong trận bàn thời gian đã bảy trăm năm trôi qua, bên ngoài đã qua thời gian bảy năm rồi.

Một tiên linh mạch thượng phẩm hoàn chỉnh đã bị hắn tiêu hao sạch sẽ. Mà các loại

đan dược lúc trước hắn chuẩn bị, cũng tiêu hao gần hết, thậm chí ngay cả hơn bốn tỷ tiên tình, cũng chi còn lại có hai tỷ. Càng làm cho Diệp Mặc khiếp sợ là, dòng tiên linh mạch cực phẩm nguyên vẹn dự bị của hắn, cũng bị tụ linh tiên trận của hắn làm cho tiêu hao một phần nhỏ. Đây là hắn đem tiên linh mạch cực phẩm dự bị để ở ngoại vi đấy. Nếu không hắn có thể sẽ trực tiếp đem dòng tiên linh mạch này tiêu hao sạch luôn rồi mới xuất quan.

Tiên linh mạch cực phẩm hoàn chinh cho dù là một phần nhỏ, tiên linh khí trong đó cũng mạnh hơn rất nhiều so với tiên linh mạch thượng phấm. Diệp Mặc lập tức bắt đầu có chút im lặng, hắn phen này bế quan, tiêu hao nhiều tài nguyên tu luyện như vậy mà vẫn chi mới là vừa tiến vào Đại La Tiên hậu kỳ. vốn hắn còn nghĩ có hai cái tiên linh mạch có thể miễn cường tu luyện tới tiên vương trang kỳ rồi. Hiện giờ xem ra, hắn tối đa cũng chi có thể tu luyện tới Đại La Tiên viên mãn.

Diệp Mặc cảm nhận được Tiên Nguyên sôi sục trong thân thể ồ ồ lưu động, thần thức càng mượt mà tự nhiên. Thực lực cường đại khiến cho hắn có một chút an ủi. Nhưng tài nguyên tiêu hao mạnh mẽ, cũng làm cho hắn đau đầu không thôi. Một cái tiên linh mạch thượng phẩm nguyên vẹn thêm hai tỷ tiên tinh thượng phẩm, cộng thêm một phần nhỏ tiên linh mạch cực phẩm và vô số tiên đan, cũng chi làm cho hắn từ Đại La Tiên sơ kỳ thăng cấp đến Đại La Tiên hậu kỳ.

Trên thực tế, bảy trăm năm từ Đại La Tiên sơ kỳ thăng cấp đến Đại La Tiên hậu kỳ, tuy không thể xem là nhanh chóng, cũng tuyệt đối không coi là chậm. Đương nhiên cái đó không cách nào so được với một số ít thiên tài, những thiên tài kia bảy trăm năm cũng có thể từ Đại La Tiên sơ kỳ thăng cấp đến Tiên vương trung kỳ rồi.

Đối với Diệp Mặc mà nói, có tiến độ như thế này hắn vẫn là miễn cường hài lòng, duy nhất không dám tưởng tượng chính là dùng hết nhiều tài nguyên tu luyện như vậy. Hắn tu luyện cần tiên linh mạch và tiên tình, còn có các loại tiên đan, thậm chí có thể cung cấp cho một môn phái nhỏ vận hành mấy năm, mà hắn trong thời gian ngắn ngủi đã tiêu hao sạch sẽ.

Nói cách khác, nếu như hắn không phải là tông sư tiên đan, nếu như hắn không có chút ít tiên linh thảo để luyện đan này. Không có hai cái tiên linh mạch, hắn muốn thăng cấp đến Đại La Tiên hậu kỳ, còn xa xôi khó vời lắm.

'Tam sinh quyết' bình cảnh thì ít, nhưng tài nguyên cần thiết để tu luyện 'tam sinh quyết' căn bản là không phải bất kỳ tông môn nào cũng có thể thỏa mãn. Đế tông người ta ngay cả tiên linh mạch thượng phẩm và tiên linh mạch cực phấm đều bố trí đại trận hộ sơn, hoặc là bố trí Tụ Linh Trận trên ngọn núi chính đấy. Có ai có thể dùng tiên linh mạch thượng phấm và tiên linh mạch cực phẩm để tu luyện? Huống chi dùng một cái còn chưa đủ, còn cần nhiều hơn nữa? Hiện tại hắn vẫn còn là đại tiên, một khi đã thăng cấp đến Vị Tiên, hắn phải cần bao nhiêu tài nguyên tu luyện mới có thể tiếp tục thăng cấp? Ngẫm lại điều này, Diệp Mặc cũng cảm thấy đau đầu không thôi.

Tài nguyên cần cho Vô Ảnh thăng cấp là rất gay, nhưng Vô Ảnh so với hắn thì tiêu hao tài nguyên tính ra là ít hơn.

Nghĩ đến Vô Ảnh, Diệp Mặc lập tức thu hồi trận bàn thời gian, đi ra. Hắn không biết mấy năm nay Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm chung sống với nhau như thế nào.

Diệp Mặc vừa xuất quan đã nhìn thấy Vô Ảnh đang ngủ ngon trong vườn tiên dược, mà Tiểu Băng Sâm đang mân mê tới mân mê lui chung quanh Hỗn Độn thụ, nhưng Hỗn Độn thụ lại cao lớn hơn nửa thước. Lúc này Hỗn Độn thụ đã cao chừng một thước rồi, quả thực có thể dùng sinh trướng thần tốc để hình dung.

Diệp Mặc lập tức mừng rờ không thôi, Hỗn Độn thụ trong Thế Giới Hỗn Độn của hắn đã mấy năm rồi, cũng chi cao lớn hơn hai ba thốn so với ban đầu mà thôi. Bây giờ cao đến chừng một thước, hẳn là có liên quan đến Tiểu Băng Sâm.

Lão đại, tu vi của anh có thăng tiến ah.

Vô Ảnh cũng lập tức nhìn thấy Diệp Mặc xuất quan, tranh thủ thời gian bật dậy hấp tấp chạy tới.

Diệp Mặc gật gật đầu nhìn thoáng qua vườn tiên dược hỏi

Tiên linh thảo trong vườn tiên dược không bị thiếu chứ?

Không có không có, mặc dù Tiểu Băng Sâm lười biếng, đem vườn tiên dược giao cho em. Nhưng em chăm sóc vô cùng tốt, ngay cả đám cấp thấp nhất cũng không thiếu, hơn nữa cũng mọc rất tốt.

Vô Ảnh thấy Tiểu Băng Sâm không ở đây, lập tức chơi xấu Tiểu Băng Sâm.

Lão đại người xuất quan rồi àh.

Tiếng của Tiểu Băng Sâm vang lên, khiến cho Vô Ảnh lại càng hoảng sợ, tên nhóc này tốc độ quả thực quá là nhanh.

Diệp Mặc rất hài lòng nhìn Tiểu Băng Sâm nói:

Hỗn Độn thụ lớn lên nhanh như vậy, hẳn là công lao của ngươi hả?

Tiểu Băng Sâm lập tức đắc ý nói:

Đúng vậy, thời kỳ đầu sinh trướng Hỗn Độn thụ cần chủ yếu không phải là tiên linh khí, mà là khí tức hỗn độn. Em bố trí một cái trận pháp bên cạnh, thu hút khí tức hỗn độn tới, Hỗn Độn thụ liền lớn lên nhanh chóng. Vô Ảnh đại ca thấy em bề bộn nhiều việc, nên đã chủ động giúp em chăm sóc vườn tiên dược. Lần trước đại ca đi cảnh cáo em...

Vô Ảnh nào sẽ để cho Tiểu Băng Sâm nói ra chuyện nó tới cạnh Hỗn Độn thụ, liền

vội vàng ngắt lời Tiểu Băng Sâm, lại nói tiếp:

Đúng, đúng, em thấy Tiểu Băng Sâm chăm sóc Hỗn Độn thụ rất vất vả, liền chủ động giúp nó chăm sóc vườn tiên dược.

Tuy lời nói của nó câu đầu không khớp câu sau, nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn để ý là Tiểu Băng Sâm vậy mà có thể thu hút khí tức hỗn độn tới, cung cấp cho Hỗn Độn thụ phát triển.

Lúc trước hắn vì sự sinh trướng của Hỗn Độn thụ, cố ý bố trí mấy cái Tụ Linh Trận, còn dùng vô số tiên tình, nhưng hiệu quả cũng rất là bình thường. Lại không nghĩ rằng Tiểu Băng Sâm còn có loại năng lực này, xem ra mình đã có được một bảo bối ah.

Tốt lắm, tốt lắm.

Diệp Mặc liên tiếp nói vài câu ‘tốt lắm’, cũng không biết là đang khích lệ Tiểu Băng

Nhưng Vô Ảnh đã tự mình hiểu lấy, lão đại khích lệ hẳn không phải là nó.

Diệp Mặc vài bước liền đi tới trước Hỗn Độn thụ, càng vì khí tức thanh khiết kỳ diệu truyền đến, khiến cho Diệp Mặc lập tức tinh thần sảng khoái. Hỗn Độn thụ này càng lớn, hiệu quả lại càng rõ rệt.

Tiểu Băng Sâm, không ngờ ngươi còn biết trận pháp thu hút khí tức hỗn độn, cần phải ban thưởng hậu hĩ cho ngươi.

Diệp Mặc vỗ vỗ đầu Tiểu Băng Sâm nói.

Tiểu Băng Sâm vội vàng nói:

Em đã sinh trướng ở tiểu Thiên vực rất nhiều năm, đối với rất nhiều linh vật dựa vào trận pháp tự nhiên để sinh tồn đều có chút quen thuộc, cái trận pháp hấp dẫn khí tức hỗn độn này, cũng là em từ từ suy nghĩ ra.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

Rất tốt, về sau ngươi phụ trách chăm sóc Hỗn Độn thụ nha. Còn cái tay đứt của ngươi, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi.

Tiểu Băng Sâm vội vàng cảm ơn, sau đó nói:

Lão đại, cánh tay của em không phải là thứ đơn giản là có thể nối vào được. Trừ phi đẳng cấp Băng Sâm Vương giống như em, nếu không căn bản là không có cách nào làm cho cánh tay của em phục hồi như cũ. Em cũng có thể gắng gượng mọc ra cánh tay, nhưng như vậy sẽ chi không ngừng tiêu hao nguyên khí của em mà thôi.

Nói xong Tiểu Băng Sâm có chút nhăn nhó nhìn Diệp Mặc một cái nói:

Nếu như Hỗn Độn thụ có thể cao đến một trượng, em có thể nhờ vào Hỗn Độn thụ một lần nữa ôn dường thân thể, nếu như Hỗn Độn thụ cao mười trượng, chi cần thời gian nửa tháng, cánh tay của em sẽ nguyên vẹn không sứt mẻ rồi. Nếu như Hỗn Độn thụ cao trăm trượng, vậy chi cần mấy hơi thờ, cánh tay của em sẽ khôi phục.

Lợi hại như vậy sao?

Vô Ảnh ở bên cạnh líu lười không thôi, lúc này nó vụng trộm đi theo Diệp Mặc đi tới cạnh Hỗn Độn thụ, nhưng cũng không ai nói nó thì thôi.

Lần này Vô Ảnh cũng không phải là giả bộ kinh hoàng, mà thật sự là rất kinh ngạc. Tiểu Băng Sâm là Băng Sâm Vương, bản thể của Băng Sâm Vương bị thương, là rất khó khôi phục. Nhưng Hỗn Độn thụ trăm trượng lại có thể trong mấy hơi thớ, liền có thể làm cho Băng Sâm Vương khôi phục, đây là hiệu quả gì vậy?

Diệp Mặc cũng chấn động không thôi, hắn biết Hỗn Độn thụ này lợi hại, nhưng không nghĩ rằng Hỗn Độn thụ cao trăm trượng ngay cả Băng Sâm Vương cũng có thể khôi phục.

Lão đại, đợi đến lúc Hỗn Độn thụ được một trượng, anh liền có thể làm cho Hỗn Độn thụ nhận chủ sau đó dời đến trồng trong Tử Phủ, hơn nữa có thể cùng tồn tại với trời đất, sống mãi bất diệt.

Tiểu Băng Sâm tiếp tục nói.

Diệp Mặc khoát khoát tay nói:

- Cái này cứ chờ đã.

Nếu như không thể chứng đạo, hắn lấy Cây Hỗn Độn ra, một khi khí tức lộ ra ngoài, đó chính là tự tìm cái chết.

Hai người các ngươi ở trong này, ta muốn đi ra xem một chút, bây giờ đến nơi nào rồi.

Diệp Mặc nói xong lách mình liền ra khỏi Thế giới Trang vàng.