Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1903: Bí cảnh mở ra



Đường Bắc Vi nói đến đây, Diệp Mặc đắm chìm trong tưởng niệm bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng chộp lấy Đường Bắc Vi hỏi:

- Bắc Vi, em nói Tĩnh Văn phi thăng rồi?

Đường Bắc Vi cũng từ trong hồi ức của Mặc Nguyệt chi thành bừng tỉnh lại, bây giờ Diệp Mặc hỏi đến, cô lập tức kiên định gật đầu nói:

- Đúng vậy, chị Tĩnh Văn phi thăng sớm hơn em mấy chục năm, anh, chẳng lẽ anh chưa gặp chị ấy sao?

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, lập tức nói:

- Mấy năm nay anh vẫn ở bên ngoài, lúc này là vừa mới quay về thiên vực Tiên giới, không được, anh phải về Mặc Nguyệt Tiên tông trước xem sao.

Diệp Mặc lo lắng, muội muội Bắc Vi phi thăng, Mặc Nguyệt Tiên thành cũng không đón được, Tô Tĩnh Văn có thể được đón không? Huống chi, lúc đó hắn vội vàng đi, cũng chưa kịp nói rõ với Lô Phượng, những tu sĩ từ Mặc Nguyệt chi thành phi thăng lên sẽ nói là phi thăng từ đại lục khác lên.

Nhưng Diệp Mặc biết rõ, cho dù hắn có lo lắng, quay về hạ thiên vực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, trừ phi hắn có thể trực tiếp ngồi truyền tống trận về. Mà truyền tống trận từ Thượng thiên vực đến Hạ thiên vực, cũng không dễ ngồi như vậy. Đây cũng không phải là chuyện tu vi, mà còn liên quan đến địa vị của mỗi người.

- Anh, Mặc Nguyệt Tiên tông kia là do anh thành lập phải không?

Đường Bắc Vi lúc này cũng đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng lúc trước, nghe thấy Diệp Mặc nói đến Mặc Nguyệt Tiên tông, cô liền nhớ đến Mặc Nguyệt chi thành của Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng, anh sau khi thành lập Mặc Nguyệt Tiên tông ở Cung Hoa Thiên, vì xảy ra một số chuyện, cho nên vẫn chưa về đó. Mặc Nguyệt Tiên tông trong Cung Hoa Thiên cũng coi như là một tông môn có thực lực không nhỏ, theo lý mà nói sẽ không có chuyện gì.

Đường Bắc Vi lập tức nói:

- Anh, nếu như chị Tĩnh Văn đến Mặc Nguyệt Tiên tông rồi, chúng ta cũng không cần gấp gáp quay về, chị ấy sẽ ở đấy đợi chúng ta. Nếu như chị Tĩnh Văn không ở đó, chúng ta vội vàng quay về như này, cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề.

Diệp Mặc chỉ là lo lắng cho Tô Tĩnh Văn, trên thực tế cũng không đợi Đường Bắc Vi nói, hắn cũng hiểu ra đạo lý này, thở dài nói:

- Bắc Vi, em nói xem em thế nào lại xuất hiện ở Trát Khuê Tiên thành? Nơi này là thượng thiên vực mà?

Đường Bắc Vi nói:

- Em cũng không biết, sau khi em phi thăng liền xuất hiện trong một sơn cốc cực kỳ hoang vu, nhưng Tiên linh khí nơi đó thì lại vô cùng nồng đậm, em hận không thể lập tức tu luyện ở đó. Nhưng em lo lắng cho anh, cho nên muốn tìm một nơi có người hỏi xem Cung Hoa Thiên ở nơi nào. Nhưng không ngờ, em còn chưa ra khỏi sơn cốc, thì đã bị một người cao như một cây gỗ chặn lại rồi.

- Uyên Mộc Tiên?

Diệp Mặc lập tức nhớ đến lời nói của Trọng Không Tiên đế, thất thanh kêu lên.

Đường Bắc Vi lắc đầu đáp:

- Em cũng không biết người đó có phải Uyên Mộc Tiên hay không, chỉ nhìn thấy gã cao như một cây gỗ. Gã nhìn thấy em, câu đầu tiên là “Không ngờ thực sự có Tiên Thiên Thuần Băng linh căn. Ha ha, lấy được Hỏa Anh Thần Thủy của Tiên Khuyết thương lâu rồi”. Sau đó, gã dẫn em đến Trát Khuê Tiên thành giao cho thương lâu, chuyện sau đó, thì anh cũng biết rồi đấy.

- Truyền tin châu mà anh đưa cho em, có phải cũng bị gã tịch thu rồi không?

Diệp Mặc siết chặt nắm đấm, tên Uyên Mộc Tiên bị hắn gặp rồi, chắc chắn phải giết. Tu vi của người này không thua gì một Tiên đế, không ngờ lại động thủ với một tu sĩ vừa mới phi thăng.

Thấy Diệp Mặc rất tức giận, Đường Bắc Vi mau chóng kéo Diệp Mặc nói:

- Anh, em chẳng phải là không sao rồi sao. Nếu như không phải vào trong hội đấu giá này, thì em cũng không gặp được anh rồi. Nhẫn trữ vật của em bị lấy đi rồi. Bên trong nhẫn trữ vật đó còn có mấy Hỏa cầu phù mà anh luyện chế cho em nữa.

Đối với Đường Bắc Vi mà nói, Hỏa cầu phù kia rất quan trọng với cô. Cũng may bây giờ cô tìm được ca ca rồi, nếu không trong lòng quả thực là vô cùng khổ sở.

Diệp Mặc biết rõ Đường Bắc Vi cũng giống như hắn, cơ khổ từ nhỏ, mình chính là người thân duy nhất của cô ấy. Thở dài một cái, cũng giống như năm đó, xoa xoa đầu cô nói:

- Bắc Vi, đến lúc đó anh lại cho em những thứ tốt hơn, đừng buồn nữa.

Dừng lại một chút, Diệp Mặc mới tiếp tục hỏi:

- Bắc Vi, em chẳng phải nói tốc độ tu luyện của em rất chậm sao? Tại sao tốc độ tu luyện lại thành nhanh như này? Vậy Tố tố và Khinh Tuyết và cả mấy người Ánh Trúc nữa thì sao? Ức Mặc tốt chứ?

Đường Bắc Vi ừ một tiếng:

- Em cảm thấy tốc độ tu luyện của mình quá chậm, liền một mình rời khỏi Mặc Nguyệt chi thành, muốn tìm cơ duyên đột phá. Khi em đi thì Ức Mặc cũng đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi, tu vi của chị Tố Tố và chị Khinh Tuyết cũng đã là Hóa Chân rồi. Ngay cả tu vi của chị Ánh Trúc cũng chỉ thấp hơn một chút. Các chị ấy rất khỏe, anh yên tâm đi. Chị Tĩnh Văn vì quá nhớ anh, cho nên phi thăng sớm hơn chút.

Diệp Mặc gật đầu, có lúc, tu chân cần có cơ duyên, khi cơ duyên của người khác không thể khiến anh đạt đến trình độ cao hơn, thì chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm cơ duyên.

- Sau đó em tìm được một Linh tủy mạch, em nhờ vào Linh tủy mạch đó đột phá lên Kiếp Biến. Không ngờ, sau khi đột phá Kiếp Biến rồi, tốc độ tu luyện của em lại nhanh như gió, chỉ trong khoảng mấy chục năm, em đã thành Hóa Chân viên mãn rồi. Vốn dĩ em muốn quay về Mặc Nguyệt chi thành độ kiếp, nhưng lôi kiếp của em không ngờ lại không chịu sự khống chế của em, em chỉ có thể cưỡng ép độ kiếp phi thăng.

Lời nói của Đường Bắc Vi lại khiến Diệp Mặc vô cùng kinh dị, nhưng nghĩ đến Đường Bắc Vi là Tiên Thiên Băng linh căn thì lại bình thường trở lại, lập tức nói:

- Vậy là nói sau khi em phi thăng, thì mấy người Lạc Ảnh và Khinh Tuyết cũng không biết thế nào rồi?

- Đúng vậy, từ khi em rời khỏi Mặc Nguyệt chi thành, chị Lạc Ảnh cũng đã là Hóa Chân tầng thứ bảy rồi. Em đoán là bây giờ chắc cũng phi thăng rồi.

Đường Bắc Vi khẽ gật đầu đáp.

Diệp Mặc trầm mặc, một lát sau mới hỏi:

- Vậy em biết Uyên Mộc Tiên dẫn em đến Trát Khuê Tiên thành được bao nhiêu lâu rồi không?

Đường Bắc Vi lắc đầu:

- Em không biết một tí gì, khi tỉnh lại thì cũng đã xuất hiện trong Trát Khuê Tiên thành rồi.

Diệp Mặc vốn dĩ còn nghĩ từ lời nói của Đường Bắc Vi suy đoán ra Đường Bắc Vi phi thăng đến Hạ thiên vực, hay là Thượng thiên vực, bây giờ lời nói của Đường Bắc Vi lại khiến hắn không thể nào suy đoán được.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới lên tiếng:

- Bắc Vi, nơi mà em phi thăng có thể cũng không đơn giản. Bình thường, tu sĩ phi thăng đều rơi vào một Phi thăng điện, còn em thì lại xuất hiện trong sơn cốc, rất có khả năng có liên quan đến nơi mà em phi thăng.

Đường Bắc Vi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, bắt đầu hồi tưởng lại, sau khi cô tìm được Linh tủy mạch, một mực tu luyện, quả thực cũng không chú ý đến nơi tu luyện.

Hai huynh muội cùng nhau trò chuyện về chuyện mình đã trải qua, bất tri bất giác một đêm đã trôi qua.

...

Không lấy được ụ đá thứ năm, người áo bào tím cũng biến mất, Diệp Mặc lại vì gặp được Bắc Vi, sự thất vọng cũng giảm đi nhiều.

Đường Bắc Vi vì là Tiên Thiên Băng linh căn, linh căn vốn có cùng với sự gia tăng tu vi của cô mà dần biến mất. Lúc này đẳng cấp Tiên linh căn của cô cực cao, Diệp Mặc quyết định chỉ cho cô bắt đầu chuyển hóa Tiên nguyên. Có Diệp Mặc ở bên, Đường Bắc Vi vốn dĩ cũng không lo gì đến tài nguyên tu luyện.

Đường Bắc Vi tự mình bắt đầu tu luyện, Diệp Mặc cũng bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng khi hắn đối diện với phi tuyết màu đen, nếu như không phải có sự giúp đỡ của Vô Ảnh, thì hắn quả thực cũng nguy hiểm rồi. Theo lý mà nói, hắn tu luyện dưới Khổ Trúc, căn bản cũng không có tâm ma. Nhưng khi hắn đối diện với phi tuyết màu đen, không ngờ lại có chút ảo tưởng. Những thứ đó quả thực khác xa với tâm ma, nhưng cũng coi là một loại trong đó rồi.

Mà càng khiến hắn nghi ngờ hơn chính là, khi hắn tỉnh lại trong đó, tu vi mà hắn vẫn trì trệ không tiến lên nổi không ngờ lại lần nữa được thả lỏng. Chẳng lẽ là vì hắn vẫn không có tâm ma, lúc này mới phản tác dụng trở thành tu vi trì trệ chậm lại?

Hai ngày trôi qua, trước khi Trát Khuê bí cảnh mở ra, Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi lòng vòng trong Tiên thành nửa ngày, giúp Đường Bắc Vi mua một số quần áo và đồ vụn vặt cô cần.

Đại Mân Tiên đế nói sau lưng Tiên Khuyết thương hội có người chống lưng, nhưng thời gian hai ba ngày Diệp Mặc ở lại trong Trát Khuê Tiên thành, thậm chí Vô Ảnh cũng lộ ra rồi, vẫn không có bất kỳ thế lực nào tìm đến, nam nhân áo bào tím kia cũng không đến, giống như hắn chỉ là đi qua Tiên thành này thôi vậy.

...

Trát Khuê bí cảnh rất nổi tiếng trong Phạm Độ thiên, nghe nói Trát Khuê Tiên thành thành lập chính là vì lối vào Trát Khuê bí cảnh ở trong này. Trong tất cả Bí Cảnh của thượng thiên vực, chỉ có lối vào Trát Khuê bí cảnh là ở trong Tiên thành.

Hôm nay Bí Cảnh mở cửa, khi Diệp Mặc dẫn Vô Ảnh và Đường Bắc Vi đến lối vào Bí Cảnh, nơi này sớm cũng đã chật kín người rồi.

Diệp Mặc sớm đã lừng danh trong Trát Khuê Tiên thành rồi, cộng thêm Vô Ảnh lại càng khiến người khác chú ý. Bây giờ bọn họ vừa đến nơi này, tất cả những người có mặt trong Bí Cảnh này đều nhìn thấy.

Bí Cảnh lần này là dưới Tiên Vương mới có thể đi vào được, nhưng trong những người đến đây thì Tiên Vương cũng không ít. Các thương hội lớn và Tiên đan sư, đại sư Tiên đan lại càng đến nơi này. Vì Trát Khuê bí cảnh thường xuyên có thể xuất hiện những Tiên linh thảo cấp cao, thậm chí Tiên linh thảo cấp chín cũng không ít.

Bí Cảnh lần này Tiên Vương cũng có thể vào được, những Tiên Vương đến đây cũng không ít. Khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là, hắn không nhìn thấy mấy người Kế Hồn và Quý Thư đâu, nhưng hắn lại nhìn thấy Hướng Trường Ung. Hướng Trường Ung đến từ Đông Minh đế tông, là cùng tông môn với Dục Long Tiên đế. Hướng Trường Ung nhìn thấy Diệp Mặc, vội vàng cúi đầu xuống.

Gã đến Trát Khuê Tiên thành lâu như vậy rồi, rõ ràng cũng nghe nói qua chuyện của Diệp Mặc, hơn nữa Long Mã bên cạnh Diệp Mặc cũng đã lộ ra Diệp Mặc chính là người trong Tiểu thiên vực ngày đó. Nhưng lúc này, người ta và gã sớm đã không phải là người cùng đẳng cấp nữa rồi, gã làm gì còn dám nhắc đến chuyện lúc trước với Diệp Mặc nữa.

Diệp Mặc trực tiếp đến lối vào Bí Cảnh, ném một Tiên khí động phủ ra, sau đó dựng một tấm biển lớn, trên tấm biển đó có viết, thu mua Tiên linh thảo cấp tám cấp chín, có thể dùng Tiên tinh thu mua, cũng có thể dùng Tiên linh thảo đến đây đổi lấy bất kỳ Tiên đan dưới cấp chín nào.

Nếu như là người khác dựng biển trước lối vào Bí Cảnh để làm ăn, thì sớm đã có người đến đá bay rồi. Nhưng Diệp Mặc sau khi dựng tấm biển trong này, không ngờ lại có vài thương hội đến chào hỏi một cách hữu hảo.

Cho dù tấm biển này của Diệp Mặc khiến người ta vô cùng khinh bỉ, nhưng cũng không có ai dám đứng ra phản đối. Có thể đổi lấy Tiên đan dưới cấp chín, hắn cho rằng mình là ai cơ chứ?

Chỉ có vài Tiên đế quen biết Diệp Mặc mới suy đoán, những gì viết trên tấm biển này có thể là thật. Nếu như Diệp Mặc là một tông sư Tiên đan cấp tám, thì câu nói này của hắn cũng là chuyện bình thường.

- Diệp tông chủ...

Một người con gái mặc áo tím mặt che khăn lụa bỗng nhiên bước đến trước mặt Diệp Mặc chào một câu, đồng thời hành lễ với Diệp Mặc.