Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2076: Hư Không Đinh Sát



Thần thức của Diệp Mặc vừa quét vào trong khe núi này, một bóng cao lớn màu xám đen liền xuất hiện trong tầm thần thức của hắn.

- Ô …

Một tiếng gào rú trầm thấp đồng thời truyền đến.

- Chính là nó, đã lên đến cấp bảy rồi …

Mặc dù Liễu Xá đoán chắc Diệp Mặc không sợ con Độc Nhãn Lang cấp bảy trước mặt, ngưng trong lòng vẫn có chút bất an. Yêu thú cấp bảy, chỉ cần bị đối mặt, thì c6 không có cơ hội chạy thoát.

Con Độc Nhãn Lang kia thoạt nhìn cao hơn một trượng, chỉ có một con mắt cực kỳ âm trầm, phát ra tinh mang màu đỏ đậm, đúng là một con yêu thú cấp bảy.

Độc Nhãn Lang cũng không như những gì Liễu Xá nghĩ, trực tiếp đánh tới. Mà lại cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Mặc, rõ ràng nó dự cảm Diệp Mặc cũng không đon giản.

Diệp Mặc bỗng nhiên vung tay chộp về phía bên cạnh, một tảng đá lớn bị Diệp Mặc nắm trong tay. Con sói một mắt kia theo bản năng lùi xa mấy mét, nhưng nó cũng nhanh chóng dừng lại, dường như cảm thấy Diệp Mặc ném tảng đá về phía nó, đối với nó cũng chẳng ảnh hưởng chút nào.

Liễu Xá cũng kinh dị nhìn Diệp Mặc, cô không hiểu tại sao Diệp Mặc lại nhặt tảng đá đó lên, chảng lẽ dùng tảng đá khổng lồ này có thể đập chết một con yêu thú cấp bảy sao?

Diệp Mặc cũng không để ý đến Liễu Xá, sau đó ném một ngọn lửa ra ngoài, hòn đá cực lớn kia trong nháy mắt bị hắn luyện hoá thành năm cây thạch thương.

Khi thần thức của Liễu Xá quét đến năm cây thạch thương đó, lập tức kinh dị há to miệng. Cô không ngờ cảm thấy năm cây thạch thương này cũng đã là linh khí rồi, mắt mình có bị hoa không đây? Nếu như một viên đá bên đường cũng có thể trong nháy mắt luyện hóa thành linh khí, vậy linh khí trong thế giới này chẳng phải thành đá vụn trên đường cái sao?

Kiến thức của con Độc Nhãn Lang kia rõ ràng cũng không kém, sau khi ánh mắt của nó chằm chằm nhìn năm cây thạch thương trong tay Diệp Mặc, ánh mắt trong nháy mắt liền thu lại, dường như cùng lúc đó, nó cũng quay người bỏ đi.

Con Độc Nhãn Lang đó mau chóng phát hiện nó đừng nói là quay người, cho dù nhúc nhích cũng không nổi. Con Độc Nhãn Lang tu luyện đến yêu thú cấp bảy sớm đã có một phần linh trí rồi, màu đỏ sậm âm trầm trong mắt nó kia sớm đã biến mất, thay vào đó là sự kinh hoảng vô cùng. Miệng nó không ngừng phát ra những âm thanh ô ô, dường như cầu xin tha mạng, lại giống như hoảng sợ vô cùng.

Diệp Mặc liếc nhìn con Độc Nhãn Lang đang vô cùng kinh hoảng kia, năm cây thạch thương trong tay bỗng nhiên phóng ra, con Độc Nhãn Lang cấp bảy giống như bị người ta kéo lên, bay lo lửng trong không trung. Năm cây thạch thương đính con Đọc Nhãn Lang cấp bảy này lên không trung, không có chút chống đỡ nào, không có chút ngoại lực nào, năm cây thạch thương này cứ như vậy đính con sói này lên không trung.

Vết máu dọc theo lưỡi thương chảy xuống, rơi xuống mặt đất, còn phát ra những âm thanh tí tách. Những âm thanh này và tiếng rống rú của con sói kia, rõ ràng vô cùng kinh người

Liễu Xá sớm đã quên nói chuyện, cô đoán con sói này tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Nhưng con sói này căn bản cũng không có chút lực chống cự nào, cứ như vậy bị năm cây thạch thương được luyện ché từ đá của Diệp Mặc đính trên không trung, đây là loại bản lĩnh gì vậy?

Cho dù là tiền bối Hóa chân đến, cũng không thể nào làm hành động điên cuồng như này? Con sói kia tại sao lại không thể rơi xuống, năm cây thạch thương kia tại sao lại cố định được?

Thấy Liễu Xá ngơ ngác nhìn năm cây thạch thương nò máu kia, còn cả son sói đang nức nở nghẹn ngào, Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Khi tu vi của cô đến một trình độ nhất định rồi, bất cứ hư không nào trong mắt cô cũng có dấu vết để lần theo. Chỉ cần cô muốn, cô có thể xé rách bất cứ hư không nào mà cô không nhìn thấy, đi đến một hư không khác. Những thứ này nói với cô vẫn còn hơi sớm, say này có lẽ cô sẽ hiểu. Bây giờ chúng ta đi thôi, cô dẫn tôi đến Tuyết Nguyên, con sói này đuổi giết Trì Uyển Thanh, cứ để nó ở đây chờ chết là được rồi.

- Vâng.

Liễu Xá cũng mơ mơ hồ hồ nghe những gì Diệp Mặc nói, căn bản cũng nghe không rõ.

Nhưng trong lòng cô cũng đã hiểu, tu vi của Diệp Mặc e rằng cũng đã vượt qua Hóa chân đỉnh phong rồi.

Cảm thấy tu vi của Diệp Mặc còn lợi hại hơn nhiều so với mình tưởng tượng, Liễu Xá trong lòng lại yên tâm hơn một chút, cô lại càng tăng tốc thêm, cho dù như vậy, Diệp Mặc vẫn cảm thấy tốc độ của cô quá chậm rồi, không mau chóng đến nơi mà Uyển Thanh mất tích, thì lúc đó tâm trạng hắn căn bản cũng không yên được. Đến cuối cùng, Diệp Mặc dứt khoát đưa tay đặt bên hông của Liễu Xá nói:

- Cô chỉ đường, tôi mang cô đi.

Liễu Xá tu luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình, trước giờ chưa có người đàn ông nào lại dùng tay ôm vào eo cô. Khi tay của Diệp Mặc ôm chặt lấy eo cô, toàn thân cô liền cứng ngắt, nhưng mau chóng cô liền hiểu ra, Diệp Mặc đây không phải là khinh bạc gì cô, mà là muốn nhanh hơn một chút.

Đã có ngoại lực của Diệp Mặc, tốc độ của hai người đột nhiên nhanh hơn, nhanh hơn so với lúc trước mấy lần, Liễu Xá chỉ cần chỉ đường, cũng chỉ có thể cảm thấy mình đang bay trong những dãy núi và rừng rậm vậy. Còn nhưng con yêu thú kia, hoặc là trọng lực lốc xoáy, cô cũng không gặp được cái nào.

Liễu Xá dần dần thích nghi được với tốc độ này, cô bắt đầu cảm thấy tay của Diệp Mặc truyền đến một nguyên khí lưu chuyển không ngừng. Nguyên khí mang theo chút nhiệt lượng này xông vào trong kinh mạch của cô, làm cô bay nhanh hơn, khiến cô trong lòng thêm chút khác thường.

Chút khác thường cùng với đi đường càng xa, không ngờ càng lúc lại càng trở nên thật hơn, cô thậm chí thấy chân mình có chút nhũn ra, hít thở cũng nặng nề hơn.

Đúng vào lúc này, một Cánh đồng tuyết vô biên vô tận xuất hiện trước mặt Diệp Mặc và Liễu Xá. Diệp Mặc thả Liễu Xá ra hỏi:

- Chính là Tuyết Nguyên này sao?

Liễu Xá bước chân có chút chao đảo, suýt chút nữa thì ngã, nhưng cô lập tức che dấu sự bối rối của mình đi nói:

- Đúng vậy, chính là nơi này, trong này chính là biên giới của Đà Mễ Tuyết Nguyên. Chúng tôi đi vào từ nơi này, đi thẳng về phía trước, khoảng nửa ngày sau, Uyển Thanh bị lốc xoáy của cánh đồng tuyết này cuốn đi.

Nói đến Uyển Thanh, Liễu Xá cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng nói có chút thương cảm.

Diệp Mặc trong lòng chỉ nhớ nhung Trì Uyển Thanh, căn bản cũng không chú ý đến sự thay đổi của Liễu Xá, sau khi nghe thấy Liễu Xá nói vậy, hắn gật đầu, tiện tay lấy ra một pháp bảo động phủ nói:

- Cô cứ ngồi trong pháp bảo động phủ này đợi tôi, tôi vào trong cánh đồng tuyết này tìm Uyển Thanh. Nhớ kỹ, cho dù yêu thú cấp chín có đến, hoặc là tu sĩ Hóa chân đến, chỉ cần cô không ra khỏi pháp bảo động phủ này, thì bọn họ căn bản cũng không làm gì được cô.

- Tôi hiểu rồi.

Liễu Xá lúc này cũng không còn nghi ngờ Diệp Mặc nữa, tu vi của Diệp Mặc từ khi cô xuất đạo đến nay là người cao nhất mà cô từng gặp, có một không hai.

Diệp Mặc lại lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Liễu Xá nói:

- Trong nhẫn trữ vật này có một số linh thạch tu luyện, còn có một số đan dược, cô trong này có thể trùng kích lên Nguyên anh, sẽ không có bất kỳ ai làm phiền cô.

- Hả …

Liễu Xá còn chưa rõ cái gì là trùng kích Nguyên anh, Diệp Mặc đã tiến vào cánh đồng tuyết kia. Đan dược trong nhẫn trữ vật đều là do Tiểu Băng Sâm luyện chế, Tiểu Băng Sâm mặc dù không thể luyện chế Tiên đan, nhưng luyện chế một số linh đan và thiên đan căn bản cũng không có vấn đề gì.

Còn bên ngoài động phủ, Diệp Mặc bố trí đại trận Tiên cấp nhận biết khí tức của Liễu Xá, cho dù là yêu thú cấp chín có đến, thì quả thực cũng không phá được hộ trận này.

Thấy thân hình của Diệp Mặc biến mất trong cánh đồng tuyết kia, Liễu Xá lắc đầu. Tu vi của Diệp Mặc mặc dù cao cấp, nhưng hắn không hiểu những tu sĩ bần tiện như các cô muốn trùng kích Nguyên anh thì khó khăn đến thế nào, trùng kích Nguyên anh cũng không phải là linh thạch là có thể làm được.

Nhưng Liễu Xá vẫn có chút mong chờ vào nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc đưa cho cô, thần thức của cô sau khi quét vào trong nhẫn trữ vật, suýt chút nữa thì rơi nhẫn. Nhẫn trữ vật này quả thực quá nghịch thiên, không ngờ có một bình Thảo Hoàn đan, còn là Thiên đan nhất phẩm. Thảo Hoàn đan là đan dược dùng cho tu sĩ thăng cấp lên Nguyên anh, cho dù chỉ cần một viên, cô cũng phải phấn đấu vô số năm, còn bây giờ, cô lại có cả một bình.

Nguyên Anh đan, Thanh La đan, Hư Lạc đan, Phá Thần đan …

Càng nhìn về sau Liễu Xá lại càng chết lặng, cô thậm chí quên mất bên cạnh còn có một đống linh thạch. Có nhiều tài nguyên tu luyện như này, cô làm gì còn cần tiếp tục đến Đà Mễ sơn mạch nữa?

Trùng kích Nguyên anh, đúng vậy, bây giờ không trùng kích Nguyên anh, thì đến lúc nào trùng kích đây? Liễu Xá cũng không kìm chế được nữa, mau chóng bắt đầu bố trí trận pháp bế quan tu luyện.



Đà Mễ Tuyết Nguyên có tuyết phong vô cùng vô tận, có vô số hố tuyết và tuyết cốc sâu thăm thẳm. Mà trong này nguy hiểm hơn chính là trọng lực cường đại, trong này, cho dù là tu sĩ Hoá chân cũng đừng mong bay thực sự. Một khi tiến vào trong lốc xoáy Tuyết nguyen rồi, tu vi có cao đi nữa cũng chỉ tư từ trèo lên trên, có thể trèo ra được hay không, thì chỉ có thể xem vận khí của anh thế nào.

Diệp Mặc xông vào cánh đồng tuyết, thần thức của hắn cũng đã bao phủ toàn bộ, lúc này thần thức của hắn cũng đã khôi phục đến phạm vi năm vạn dặm rồi. Nếu như không phải bây giờ thần thức của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn thậm chí có thể tóm gọn hoàn toàn cánh đồng tuyết này, hóa thành hư vô.

Cánh đồng tuyết trăm vạn dặm đối với một Tố đạo Thánh đế như hắn mà nói, cũng chẳng khác gì một cái tát.

- Ồ …

Một người con gái xinh đẹp nhìn thấy Diệp Mặc đang phi chạy trong cánh đồng tuyết, lập tức kinh hãi thất thanh, bên cạnh cô còn có một nam tu rất đẹp trai. Hai người bọn họ cũng đang đứng trên cánh đồng tuyết này, cũng không để ý gì đến nguy hiểm trong này. Những người có thể đứng trên Đà Mễ Tuyết Nguyên như vậy, rõ ràng cũng là tu sĩ Hóa chân không nghi ngờ.

- Tu vi của người này thật cao siêu, không ngờ có thể bay nhảy trong Đà Mễ Tuyết Nguyên …

Nam tu anh tuấn kia cũng nhìn Diệp Mặc chạy nhảy trong cáng đồng tuyết, sợ hãi than một câu.

- Hả, Gia Khánh sư huynh, anh nhìn xem hắn vào trong cánh đồng tuyết …

Người con gái xinh đẹp khiếp sợ nhìn Diệp Mặc trực tiếp xông vào trong tuyết cốc trong cánh đồng tuyết, tuyết trong tuyết cốc trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, nhanh chóng liền biến mất trong tầm thần thức của bọn họ.

Diệp Mặc đương nhiên cũng nhìn thấy hai vị Hóa chân một nam một nữ kia, lúc này thứ quan trọng nhất trong mắt hắn chính là tìm được Trì Uyển Thanh biến mất từ nơi này, những thứ khác đều là thứ yếu.

Sau khi Diệp Mặc nhảy vào nơi sâu nhất của cánh đồng tuyết, từng màn sương tuyết liền quấy lên, tuyết lở cùng lốc xoáy tuyết nguyên lại càng tăng thêm. Cho dù đôi thanh niên nam nữ Hóa chân kia, cũng không khỏi không tạm thời rời khỏi vị trí của Diệp Mặc.

- Ấu Nghi, chúng ta đi thôi, đây chắc hẳn là một cao nhân Hóa chân đỉnh phong rồi.

Nam tu anh tuấn kia kìm chế sự chấn động trong lòng mình lại.

Nữ tu Hoá chân tên Ấu Nghi khia lắc đầu nói:

- Đợi đã, loại cao nhân như này, đợi lát nữa tôi muốn làm quen một chút.

Nam tu anh tuấn kia rất quan tâm đến người con gái xinh đẹp này, không tiếp tục lên tiếng nữa, chỉ đứng bên cạnh người con gái xinh đẹp này nhìn cánh đồng tuyết đang cuồn cuộn không thôi.