- Đương nhiên không có vấn đề gì, tuy nhiên làm như vậy, anh Diệp không phải bị thiệt sao? Đua xe đương nhiên là trọng lượng càng nhẹ càng tốt, có lúc chỉ là một chút sức nặng là có thể ảnh hưởng tới cuộc thi rồi.
- Đúng thế anh, hay là em ở đây đợi anh.
Đường Bắc Vi lập tức khuyên bảo.
Diệp Mặc lắc lắc đầu.
- Không, anh phải đem em theo, bằng không để em ở đây một mình anh không yên tâm.
- Nếu như vậy, anh Diệp đi thử xe đi.
Kiều Cương thấy Diệp Mặc nói chắc chắn cũng không khuyên nữa.
Bốn chiếc xe nhà họ Kiều bên ngoài cũng có người trông coi, không phải nhà họ Kiều thì tuyệt đối không để tới gần, tuy nhiên Kiều Cương là tay đua xe, Diệp Mặc cũng thế, bọn họ đi tới, người trông xe lập tức nhường đường.
Diệp Mặc đem theo Đường Bắc Vi lên chiếc Mercedes-Benz cải trang lái hai vòng, Đường Bắc Vi hỏi:
- Anh, có phải anh phát hiện ra cái gì à?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Ừ, anh phát hiện hai gã sát thủ Địa sát, họn họ có tới hai người, chắc chắn nhắm về phía chúng ta. Để em ở đây anh không yên tâm lắm.
Khi Đường Bắc Vi nghe Diệp Mặc nói không yên tâm để cô một mình ở lại đây, trong lòng có chút hiểu ra, bây giờ Diệp Mặc nói như vậy thì lập tức biết được sự nghiêm trọng của sự việc, còn thực sự phái người quan sát, có thể nói bắt đầu từ bây giờ, Địa sát và Diệp Mặc chính là quan hệ không chết thì không ngừng, trừ phi một bên hoàn toàn diệt vong, nếu không thì theo cách nói của Kiều Cương, Địa sát này tuyệt đối sẽ không buông tha.
- Thế bây giờ làm sao đây? Hay là anh đưa em đến nhà họ Diệp đi.
Lúc này đây Đường Bắc Vi đã hiểu được khổ tâm của Diệp Mặc, nếu như cô theo sau Diệp Mặc, chỉ có thể kéo chân Diệp Mặc, tuy không muốn tới nhà họ Diệp nhưng vì không muốn kéo chân anh trai, ấm ức một chút cũng được.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Bắc Vi, em nghĩ đơn giản rồi, nếu như tổ chức Địa Sát thực sự theo dõi hai chúng ta, thì em tới nhà họ Diệp ở Yến Kinh cũng phí công. Tuy nhiên em không cần lo lắng, anh có một nơi có thể đưa em tới, sau khi anh hoàn toàn tiêu diệt Địa Sát xong thì đưa em trở về, chỉ là nếu tới nơi vắng lặng anh sợ em chịu không nổi.
Đường Bắc Vi kiên định gật đầu nói:
- Anh, anh không cần lo lắng cho em, anh cứ việc đưa em đi là được, em không sợ đâu.
- Được, đợi anh đột phá rồi, sau đó sẽ khiến Địa Sát trả giá, dám theo dõi anh.
Ngữ khí của Diệp Mặc trở nên sắc bén.
- Đợi một chút, em ngồi yên trên xe không nên cử động, anh xuống xe xem xét.
Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng đề tài nói chuyện lại, nhíu mày, sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng nồng đậm.
Đường Bắc Vi kỳ quái mà nhìn Diệp Mặc nói:
- Sao thế anh?
Diệp Mặc không trả lời, dừng xe lại, dùng thuật tàng hình đi tới gầm xe, lấy ra một quả bom hẹn giờ, may mắn ban nãy thần thức của hắn kiểm tra vô cùng cẩn thận, không ngờ chiếc xe này đến bom cũng đã bị đặt rồi.
Bản lĩnh của đám người này đúng là lớn, dưới sàn xe này của hắn có bom hẹn giờ, cho thấy những chiếc xe khác cũng có. Xem ra người của Địa Sát đúng là tính toán kĩ lưỡng, chẳng những đặt bom hẹn giờ dưới gầm xe mà còn phái hai người tới nữa.
Diệp Mặc khẳng định bom này không phải lái xe của Tra gia ở Giang Nam đặt mà chính là nữ sát thủ đó đặt vào, Trương Hòa cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đặt bom dưới gầm xe ngay trước mắt nhà họ Kiều.
Gỡ bom xuống, sau khi Diệp Mặc lên xe, lái xe đến bên trong vị trí.
- Xe này thế nào?
Diệp Mặc vừa dừng xe thì Kiều Cương đã đi tới, cười hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu.
- Không tồi, chiếc xe này sau khi cải trang tính năng rất tốt. Đúng rồi Kiều thiếu gia, cậu lấy bình nước giúp tôi, tôi hơi khát.
Đợi sau khi Kiều Cương đi, Diệp Mặc nhanh chóng tàng hình tiến vào chỗ ba chiếc xe khác nhà họ Kiều, quả nhiên lấy ra ba trái bom hẹn giờ.
Diệp Mặc cũng không dám để bom này trên người, tuy chắc chắn người của Địa Sát sẽ cho nổ bom trong cuộc đua, nhưng ai mà biết được bọn họ có điên mà cho nổ bây giờ không.
Hắn vừa mới đem bom cất kĩ ở một bên, lại trở lại trên xe, Kiểu Cương đã trở lại, đưa bình nước cho Diệp Mặc nói:
- Anh Diệp, chúng ta vào phòng nghỉ một chút, còn một lúc nữa là bắt đầu rồi.
- Anh Diệp, đợt lát nữa lúc đua xem, em nghi ngờ nhà họ Trương sẽ chơi bẩn, đến lúc ấy em để ý kĩ cái tên Trương Hòa, anh chú ý đến cái thằng bên cạnh nó, nghe nói thằng đó là tay đua xe mạo hiểm hạng nhất của Nhật, chỗ bọn chúng đua xe đều là những nơi nguy hiểm, cho nên nơi như này đối với thằng đó mà nói chắc chắn như cá gặp nước. Ngoài ra còn phải chú ý đến nhà họ Vân, nhà họ Tra thì không cần lo lắng, nhìn người bọn họ phái đến hẳn là không hi vọng quá lớn về cuộc đua xe này.
Diệp Mặc dùng thần thức quan sát bốn chiếc xe đua, hắn sợ lại có người động tay động chân, Tuy nhiên đối với lời nói của Kiều Cương, Diệp Mặc tuy không ủng hộ nhưng cũng không phản bác.
Sự thật thì ngược lại với lời Kiều Cương nói, nhà họ Tra hiền lành nhất lại là nhân vật nguy hiểm nhất, còn nhà họ Trương nguy hiểm thực sự, sự nguy hiểm của nhà họ Trương kém xa không bằng hai tay đua vô hại nhà họ Tra.
- Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra trước đi, em cũng ra thử xe.
Sau khi nói ra những phân tích của mình cho Diệp Mặc, Kiều Cương đứng lên.
Sau khi Diệp Mặc đem theo Đường Bắc Vi và Kiều Cương ra ngoài, hắn lập tức phát hiện nữ sát thủ vẻ bề ngoài cũng không tệ ấy. Hắn lập tức nói với Đường Bắc Vi:
- Bắc Vi, em ở bên đường đua đợi anh, anh lái xe tới ngay.
Đường Bắc Vi không có bất cứ ý kiến nào đối với lời đề nghị của Diệp Mặc, cô cho rằng mỗi chuyện Diệp Mặc làm đều đúng. Mặc kệ là Diệp Mặc thần bí nhiều thế nào cô đều không để ý, chỉ cần Diệp Mặc là anh trai cô là được rồi.
Diệp Mặc đi tới bên cạnh cô gái phục vụ cuộc thi.
- Xin chào, tôi là Diệp Mặc có thể làm quen với cô không?
Diệp Mặc vừa cười vừa giơ tay nói.
Cô gái này không ngờ đến Diệp Mặc lại tìm tới cô, ở đây tuy dáng vẻ của cô cũng không tồi lắm nhưng những cô gái xinh hơn cô còn có mấy người. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Diệp Mặc đã phát hiện ra cô, tuy nhiên nghĩ lại thì điều này là không có khả năng, cô mới đến đây, không có bất cứ ai quen cô.
Cô hơi lúng túng đưa tay ra:
- Chào anh tôi là Đổng Cầm.
Diệp Mặc rõ ràng cảm nhận được trái tim của cô ta đập mạnh một chút, nhưng lại khôi phục lại bình thường rất nhanh. Xem ra nữ sát thủ này vẫn có bản lĩnh
Diệp Mặc bắt tay Đổng Cầm, dùng sức bóp chặt, rất lâu không buông ta, mãi đến khi mặt Đổng Cầm đỏ lên, rút tay ra ngoài.
- Thực ra tôi cảm thấy cô là một cô gái đặc biệt, vì vậy tôi muốn làm quen với cô. Trên người cô có một loại khí chất mà những cô gái khác không có, rất thu hút người khác, tôi có có tâm tư gì xấu đâu, thực sự rất muốn mời cô ăn cơm. Hay là sau khi đua xe chúng ta đi ăn cơm, cô xem…
Diệp Mặc đang làm kí hiệu thần thức, đương nhiên sẽ không dễ dàng để Đổng Cầm rút tay đi như vậy, đợi lúc Đổng Cầm không còn cách nào, hắn chủ động buông tay cô ra.
Mặc dù chỉ là thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc đã làm một kí hiệu thần thức ở trên người Đổng Cầm. Sau khi đua xe hắn chắc chắn sẽ luôn theo Đổng Cầm này. Nếu Địa Sát nhìn trúng hắn, hắn không bày tỏ một chút thành ý của mình, còn xem hắn thành kẻ có thể ức hiếp.
Đổng Cầm cúi đầu, nói ra một chữ liền đỏ mặt.
Diệp Mặc cười lạnh, sát thủ này quả nhiên còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên nha, nói đỏ mặt liền đỏ mặt.
Thấy Đổng Cầm không nói chuyện, hắn lại thở dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần ngực của Đổng Cầm.
- Sao thế…
Đổng Cầm đang muốn nói gì đó lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc nhìn chằm chằm ngực cô, trong lòng cô sửng sốt, trong tư liệu không nói Diệp Mặc háo sắc nha? Chuyện này là sao?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không trả lời, chỉ nói:
- Cô đợi tôi nhé.
Nói xong liền quay người đi, lại lẩm bẩm một câu:
- Nếu to hơn một chút thì tốt.
Mà Đổng Cầm vừa vặn nghe thấy câu nói này, cô lập tức phản ứng lại ý trong lòng Diệp Mặc chính là nói của cô quá nhỏ. Tuy nhiên giọng nói của Diệp Mặc rất nhỏ, hẳn là không cố ý để cô nghe thấy, nhưng cô lại có một loại cảm giác, hình như suy đoán của cô lại không đúng.
Đổng Cầm cắn răng, tuy sát thủ đã là không sợ hãi không cảm xúc
Nhưng cô vẫn bị Diệp Mặc làm cho tức giận, chỗ nào của cô nhỏ, cái tên kia có mắt hay không thế, Cho dù biết rõ Diệp Mặc là tên chết dẫm, cô cũng hận không thể lập tức xông lên, kéo Diệp Mặc hỏi hắn, rốt cuộc chỗ nào của cô nhỏ.
Là một sát thủ cô phải nhịn xuống nhưng là một người phụ nữ, cô thực sự không thể nhẫn nhịn được câu nói đó.
Diệp Mặc đương nhiên là cố ý, câu nói sau cùng của hắn chính là vì khiến cho Đổng Cầm tức giận, sau đó hắn dùng kí hiệu thần thức dần dần tiêu tán trên người cô ta, tránh bị cô ta phát hiện. Tuy chính là hắn không chọc Đổng Cầm tức giận cô cũng không thể phát hiện ra, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt.
Dù sao đợt lát nữa sau khi hắn giết một sát thủ khác, Đổng Cầm chính là đầu mối duy nhất của hắn, cùng với việc đợi chuyện đó tìm đến nơi, không bằng hắn chủ động xuất kích trước. Ngồi chờ đợi luôn luôn không phải tính cách của Diệp Mặc. Muốn gây phiền toái cho Diệp Mặc, hắn sẽ trả gấp bội lần
Diệp mặc đi đến bên cạnh chiếc Mercedes-Benz, cầm bốn quả bom lên, sau đó lái xe đến bên cạnh đường đua của nhà họ Tra, lúc này mới mở cửa xe gọi:
- Bắc Vi, lên xe nào.
Đợi sau khi Đường Bắc Vi lên xe, Diệp Mặc lại tàng hình xuống xe, để toàn bộ bốn quả bom đặt vào trên hai chiếc xe của Tra gia ở Giang Nam. Và hắn để quả bom trên xe hắn và xe Kiều Cương tách ra để đặt, tránh cho nổ trùng lặp. Hắn không tin nhà họ Tra mời sát thủ Địa Sát tới là không có ý định, loại gia tộc bán ẩn này nếu như điểm này cũng không làm rõ, sớm đã bị lịch sử đào thải rồi.
Xe Kiều Cương lái là một chiếc Porsche tân trang, cậu ta đối với việc Diệp Mặc lái xe tới bên cạnh đường đua nhà họ Tra có chút ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh liền rõ ràng. Diệp Mặc chắc chắn cho là người nhà họ Tra giỏi hơn một chút, vì vậy sự lựa chọn này của cậu ta không sai lầm.
Tám chiếc xe, chỉ có một mình Diệp Mặc đưa Đường Bắc Vi lên xe, những người còn lại đều có chút kinh ngạc, rất nhanh liền cười nhạo ríu rít. Đua xe kiểu này, lại còm dám đem người lên xe, quả thực là không biết sống chết!